Chỉ có thầm mến mới sẽ không lo lắng bại lộ thân phận, cũng sẽ ước mơ đối phương sẽ tốt như thế nào. - Thầm mến?
Ly Nguyệt nghi ngờ ngẩn người.
- Đối phương chưa thấy mặt của ngươi chứ?
Ngải Lỵ Na chờ mong hỏi.
- Thấy rồi.
Ly Nguyệt gật đầu.
- Cái gì? Thấy rồi?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc trừng lớn đôi mắt màu hồng nhạt.
Nàng cau đôi lông mày màu hồng nhạt tế, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
- Hắn không sợ ngươi là Zombie cảm nhiễm giả… Có thể lừa gạt ngươi hay không?
- Không sợ ta, hắn còn… Sờ qua gương mặt của ta.
Ly Nguyệt càng nói càng cảm thấy ngượng ngùng.
- Không phải chứ?
Ngải Lỵ Na sợ ngây người.
Nàng đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi tiếp:
- Lại có người đàn ông thần kỳ như vậy tồn tại à? Dáng vẻ hắn như thế nào?
- Hắn đúng là rất thần kỳ, dáng dấp người cũng thật đẹp mắt.
Ly Nguyệt nghĩ đến đủ chuyện đã xảy ra sau khi gặp Mục Lương, cũng đúng với hai chữ “Thần kỳ”.
- Ta nói… Người ngươi thích sẽ không phải là một đứa bé chứ?
Ngải Lỵ Na nghi ngờ hỏi.
Chỉ có một đứa bé mới có thể không hiểu Hư Qủy Cảm Nhiễm, cũng chỉ có một đứa bé mới có thể dễ dàng tiếp nhận cô gái tóc trắng như vậy.
- Làm sao có thể, hắn còn lớn hơn ta mấy tuổi.
Ly Nguyệt liếc mắt trừng cô, cảm thấy đầu óc của cô gái tóc hồng sắp bị huyễn tưởng yêu đương phá hư.
- Vậy thì thật kỳ quái.
Ngải Lỵ Na nhăn mày, cúi đầu nghĩ xem có chỗ nào không đúng không.
- Nhanh vào thành!
Ly Nguyệt kéo tay Ngải Lỵ Na đi vào cửa thành.
Thành Thập Lâu không có kiểm tra gì ở cửa thành, dù sao thì tiến vào cũng chỉ là ngoại thành.
Chỉ có khi vào nội thành mới bị thẩm tra nghiêm nghị.
- Thật bẩn, thật là hôi.
Ly Nguyệt đưa tay muốn che mũi, lại phát hiện trên mặt mình có một cái mặt nạ.
Cô nhìn hoàng cảnh bẩn thỉu xung quanh, một ít nô lệ tùy ý ngồi ở ven đường, chờ lính trông coi dùng roi da quất chạy đi làm việc.
- Các thành lớn đều là như vậy.
Ngải Lỵ Na cũng nhíu mũi lại, lắc đầu quan sát xung quanh.
- Có thể không cần như vậy.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô nghĩ đến hoàn cảnh của thành Huyền Vũ, đối lập hoàn toàn với hoàn cảnh bây giờ, trong đầu cô chợt hiện lên một suy nghĩ, không nên ở những nơi như thế này quá lâu.
- Hả?
Ngải Lỵ Na có chút nghe không hiểu.
- Ngày mai, ngươi sẽ biết.
Ly Nguyệt thở dài, càng ngày cô càng nhớ thành Huyền Vũ.
Người chỉ sợ có đối lập, sau khi sống ở thành Huyền Vũ có không khí trong lành, sạch sẽ. Bây giờ trở lại nơi bẩn thỉu, khắp nơi bốc lên mùi thúi của thành Thập Lâu lập tức cảm thấy khó thích ứng.
- Lại là ngày mai.
Ngải Lỵ Na nhăn mũi lại.
Có chút kỳ quái, không biết ngày mai sẽ có chỗ nào không bình thường à?
Ngải Lỵ Na ghé sát vào bên cạnh cô gái tóc trắng, nhỏ giọng hỏi:
- Vậy thì Vưu Phi Nhi kia ở đâu?
- Ngày mai cô ta sẽ tới.
Ly Nguyệt nghĩ tới ước hẹn mười ngày, giờ cô cảm thấy sống một ngày bằng một năm.
- Cô ta chỉ có một mình, ta thật sự hơi lo lắng cô ta sẽ đi sai đường.
Ngải Lỵ Na vuốt một nhánh tóc đuôi ngựa dài hồng nhạt, lo lắng nói:
- Ngươi nói, cô ta có thể mơ hồ đi sai đường hay không?
- Ách… Cô ta ở trong mắt ngươi đần như vậy sao?
Khóe miệng Ly Nguyệt run lên.
- Không kém bao nhiêu đâu, ai bảo bình thường cô ta lúc nào cũng mơ mơ màng màng, chỉ có khi nghiên cứu và khi chiến đấu mới có thể khôn khéo hơn một chút.
Ngải Lỵ Na nhổ nước bọt nói về cô gái tóc vàng.
- Sẽ không đâu, có người theo cô ta tới đây mà.
Ly Nguyệt nói nhỏ.
- Có người qua đây với Vưu Phi Nhi? Ai vậy?
Ngải Lỵ Na kinh ngạc hỏi.
- Chính là… Người đó.
Ly Nguyệt ngượng ngùng nghiêng đầu đi.
- Chẳng lẽ là người ngươi thích, hắn dẫn Vưu Phi Nhi qua đây à?
Ngải Lỵ Na càng giật mình.
- Ừm.
Ly Nguyệt nhẹ gật đầu một cái.
- Chuyện này cũng quá, quá nằm ngoài sự dự liệu của ta.
Đầu óc của Ngải Lỵ Na có chút không đủ dùng.
Ly Nguyệt nhìn Ngải Lỵ Na chỉ cao khoảng 1m55, giống như loli đã cảm thấy rất thú vị.
- Quên đi, mặc kệ.
Ngải Lỵ Na buông tóc ra, quyết định ngày mai gặp sẽ biết.
Cô quay đầu nhìn về phương hướng nội thành của thành Thập Lâu, nhỏ giọng nói:
- Ngươi nói có phải Đôi Cánh Thiên Sứ ở nội thành hay không? Ta cảm thấy gọi Ngôn Băng tới cùng đi trộm sẽ nắm chắc hơn.
- Đôi Cánh Thiên Sứ không ở trong thành, ngày mai Vưu Phi Nhi sẽ mang tới.
Ly Nguyệt cắt đứt lời nói của cô gái tóc hồng.
- Đôi Cánh Thiên Sứ ở trong tay Vưu Phi Nhi? Vậy chúng ta tới thành Thập Lâu để làm gì?
Ngải Lỵ Na có chút bối rối.
Nếu Đôi Cánh Thiên Sứ ở trong tay Vưu Phi Nhi thì các nàng trực tiếp gặp nhau ở Phong bộ lạc là được rồi.
- E hèm…
Ly Nguyệt ho nhẹ một tiếng.
- Ngươi có gì đó quái lạ.
Ngải Lỵ Na híp hai mắt.
- Ngươi chờ một ngày đi, bây giờ ta giải thích cho ngươi sẽ rất dài dòng.
Ly Nguyệt cảm thấy vẫn là tránh né dị quỷ tương đối quan trọng.
- Được rồi! Ngày mai ta sẽ xem các ngươi đang giấu ta chuyện gì.
Ngải Lỵ Na một tay cắm thắt lưng.
Nàng bất mãn lầm bầm nói:
- Thần thần bí bí, thực sự là chán ghét.
...
Ùng ùng!!!
Thân thể của Rùa Đen quá lớn, cho dù đã sử dụng Địa Nham thao túng, cộng thêm trọng lực giảm bớt gấp mười lần thể trọng, lúc đi lại vẫn sẽ phát ra một loạt động tĩnh.
- Âm thanh gì vậy?
Trình Mâu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn gò núi ở phương xa.
- Đội trưởng, phát hiện cái gì sao?
Đội viên nhỏ giọng hỏi.
Bọn họ đến từ đội săn bắn của thành Thập Lâu, hiện tại chỗ bọn hắn đang đứng cách thành Thập Lâu còn nửa ngày đi đường.
- Nghe được một ít âm thanh, ta trước đi lên xem một chút.
Trình Mâu đứng lên, đi về phía khu vực trung ương.
Anh nhảy hai ba lần leo lên một tảng đá lớn, híp mắt nhìn xa, nhất thời chứng kiến một màn kinh người.
Một gò núi đang chậm rãi di động.
Không phải, là một Man Thú Hoang Cổ đang đi về hướng bọn họ.
- Không tốt, phương hướng này là thành Thập Lâu.
Sắc mặt Trình Mâu đại biến, nhảy xuống hòn đá cực nhanh.
Anh lo lắng hét to với các đội viên săn bắn:
- Đi, nhanh trở lại thành Thập Lâu, có một con Man Thú Hoang Cổ xuất hiện.
- Cái gì? Tại sao lại có Man Thú Hoang Cổ?
- Ba năm trước đây một con kia đi ngang qua, dọa cho đại gia sợ hãi, chạy trốn suốt đêm.
Đoàn người, nhanh chóng đứng dậy phi nước đại.
- Đội trưởng, nếu như con Man Thú Hoang Cổ này tới thành Thập Lâu của chúng ta, vậy làm sao bây giờ?
Có đội viên lo lắng, tranh thủu hỏi.
- Không sao đâu, có mười vị lầu chủ ở đây.
Trình Mâu trầm thấp, trấn an nói.
Thành Thập Lâu sở dĩ lấy tên là Thập Lâu cũng là bởi vì có mười thế lực thống trị tòa thành này.
Mỗi thế lực đều chiếm giữ một khối địa bàn trong thành, thành lập một tòa cao lầu năm sáu tầng, làm hạch tâm của bọn họ.
Có đội viên lại nói:
- Nhưng… Lão lâu chủ của chúng ta đã qua đời ba năm, thiếu lầu chủ lại không quá quản sự.
- Thiếu lầu chủ biết dẫn dắt mọi người.
Trình Mâu trầm mặc một hồi, chăm chú nói:
- Nàng sẽ không bỏ rơi mọi người.
Anh nghĩ tới thiếu lầu chủ vô dục vô cầu, hoặc đúng hơn phải nói tâm ý nguội lạnh kia!
- Chúng ta vẫn luôn tin tưởng thiếu lầu chủ.
Có đội viên hô to.
- Đúng, đúng.
Đoàn người lại lâm vào trầm mặc, tất cả đều cắm đầu chạy.
- Đội trưởng, sau lưng con Man Thú Hoang Cổ kia có đeo cờ xí.