Cuối cùng, cô ta cũng thấy rõ phía sau là cái gì, một con kỳ nhông khổng lồ với khuôn mặt dữ tợn, dáng vẻ đang nhe ra răng nanh, mở to đồng tử ra… Đã đủ làm cho người ta khiếp sợ. Híz-khà zz hí-zzz ~~
Kỳ Nhông Ba Màu thè lưỡi.
Bách Biến Ma Nữ nhất thời sợ hãi, đi nhanh hơn mấy bước, cách xa con hung thú bỗng nhiên xuất hiện kia.
- Vừa rồi ngươi hô cái gì?
Vệ Cảnh cau mày nhìn cô gái trông bình thường này.
- Ta, ta là kêu mọi… Chúc mọi người buổi tối tốt lành. – Vẻ mặt của Bách Biến Ma Nữ đau khổ nghiêm túc.
-???
Vẻ mặt của Vệ Cảnh ngẩn ngơ, đầu óc của người cô gái này bị hư à?
Đã bị người ta bắt, còn có tâm trạng cho chúc mọi người?
- Xem ra tâm trạng của ngươi thật không tệ, sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn một chút.
Bóng dáng của Ly Nguyệt hiển hiện từ trong bóng tối, đi theo phía sau Nhện Qủy Đỏ.
- Ta…
Bách Biến Ma Nữ rất muốn khóc, tâm trạng sắp nổ tung.
- Tiểu Hồng, trói lại tất cả bọn họ.
Ly Nguyệt tránh người ra.
Hưu hưu hưu…
Nhện Qủy Đỏ vận dụng thiên phú ‘Thao Túng Ngàn Ti’.
....
Trên đường phố ngoại thành, hai cô gái đang đi về phía khu vực trung ương.
- Thật mệt.
Ngải Lỵ Na hoạt động bả vai, nhổ nước bọt với cô gái tóc trắng :
- Ta vừa đến nơi đây, đã bị ngươi kéo tới làm cu li.
- Ngươi không phải đã ăn một bữa cơm sao?
Ly Nguyệt chớp chớp con ngươi màu trắng.
Cô nhớ kỹ cô gái tóc hồng đã ăn hết thức ăn của tối hôm qua, sức ăn mạnh gấp ba lần cô.
Tiểu hầu gái nấu cơm hai lần, mới làm cho Ngải Lỵ Na ăn no.
- Ta thực sự phục ngươi.
Ngải Lỵ Na liếc mắt, hoạt động cả đêm, bữa cơm đều đã tiêu hóa hết.
Cô đi lên cầu thang, hiếu kỳ hỏi:
- Đúng rồi, Vưu Phi Nhi đâu? Đến bây giờ ta vẫn chưa thấy cô ấy.
- Hiện tại, có khả năng Vưu Phi Nhi đang nghiên cứu cái gì đó!
Ly Nguyệt suy đoán nói.
- Chờ một lát, ngươi dẫn ta đi tìm cô ấy.
Ngải Lỵ Na cảm thấy có một số việc hỏi cô gái tóc vàng kia một chút sẽ dễ hiểu rõ hơn.
Bây giờ, cô gái tóc trắng đã hoàn toàn muốn ở lại thành Huyền Vũ, sẽ không thể đưa ra một ít phán đoán chủ quan.
Ngải Lỵ Na sờ sờ bộ khôi giáp khép kín trên người mình, có thể cầm ra linh khí cao cấp lợi hại như vậy, thành chủ thành Huyền Vũ vô cùng không đơn giản.
- Được.
Ly Nguyệt gật đầu.
Bước chân của cô bước nhanh thêm một chút, nói:
- Đi nhanh đi, chúng ta phải cởi ra bộ khôi giáp.
- Ừm.
Ngải Lỵ Na theo sát ở phía sau.
Hai người lên khu vực trung ương, đi vào phòng khách trong căn nhà, đã thấy Mục Lương đang cúi đầu viết cái gì đó.
Mục Lương nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu ôn hòa nói:
- Đêm nay, đã vất vả cho các ngươi.
- Không vất vả đâu.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Cô tháo ra mũ giáp trên đầu, mái tóc dài màu trắng bị cuốn vào trong, nhất thời rơi xuống.
- Bộ khôi giáp này dùng như thế nào?
Hai tay của Mục Lương đang bắt chéo đặt ở trước bàn, nhẹ giọng hỏi:
- Có điểm nào… Hoặc còn khuyết điểm gì không?
- Không có khuyết điểm.
Tính cách của Ly Nguyệt thuần khiết nhưng lạnh lùng, cũng không nhịn được khen:
- Bộ khôi giáp này quá tuyệt vời, hoàn toàn tăng lên thực lực của chúng ta rất nhiều.
- Vậy thì có điểm nào cần cải tiến không?
Mục Lương mỉm cười hỏi.
- Cũng không có.
Ly Nguyệt suy nghĩ một chút nói rằng.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Mục Lương quay đầu nhìn về phía cô gái tóc hồng.
- Mọi thứ đều vô cùng tốt.
Giọng của Ngải Lỵ Na mềm mại.
Cô dừng lại một cái, nhịn không được hỏi:
- Tên? Bộ khôi giáp này tên là gì?
- Năng lực chính của bộ khôi giáp kia chính là ẩn thân, vậy tên sẽ kêu là Khôi Giáp U Linh!
Mục Lương đã sớm suy nghĩ xong tên của bộ giáp khôi kia.
- Khôi Giáp U Linh, cái tên rất mạnh mẽ.
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói.
Năng lực ẩn thân, đúng là rất giống với u linh xuất quỷ nhập thần.
- Được rồi, các ngươi bận rộn cả đêm, nhanh đi nghỉ ngơi đi.
Mục Lương đứng dậy tiến lên, cởi xuống Khôi Giáp U Linh trên người cô gái tóc trắng.
Anh cũng không có nói chuyện muốn dùng Khôi Giáp U Linh xây dựng một ngành đặc biệt, bây giờ còn chưa phải thời điểm.
- Được rồi, các ngươi chờ một chút đi tắm rồi ngủ.
Mục Lương tháo xuống khôi giáp cho Ly Nguyệt, tiện tay vén một sợi tóc bên tai của cô gái tóc trắng.
Anh cũng không có giúp Ngải Lỵ Na cởi ra khôi giáp.
Hai người đều chưa quen, hơn nữa tính cách của cô ấy rất giống với cô gái tai thỏ, có thể đối mặt với anh sẽ không được tự nhiên.
- Ừm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ lên, đáp lại.
-???
Ngải Lỵ Na nhìn hai người ‘Tình chàng ý thiếp’.
Cô ấy nhịn không được nhấc chân khẽ đá Ly Nguyệt một cái, nhắc nhở cô giúp mình tháo ra khôi giáp.
- Ừm?
Ly Nguyệt nghi ngờ nghiêng đầu qua chỗ khác.
- Giúp ta cởi xuống.
Ngải Lỵ Na xoay lưng sang chỗ khác.
- Ừm.
Ly Nguyệt ngượng ngùng phản ứng kịp, bàn tay nhỏ nhanh chóng mở ra Khôi Giáp U Linh.
Ngải Lỵ Na tháo dỡ mũ giáp, đưa lưng về phía Mục Lương, sau khi mũ giáp tháo ra, lại lập tức lấy cái khăn trùm đầu.
Cô ấy lắc lắc mái tóc dài màu hồng nhạt, lấy ra sợi dây cột mái tóc thành hai chùm đuôi ngựa, lộ ra cái cổ trắng như tuyết.
- Được rồi, chúng ta đi tắm.
Ly Nguyệt kéo cô gái tóc hồng đi về phía căn phòng của mình.
- Thật sự phải tắm?
Ngải Lỵ Na mấp máy môi, do dự hỏi:
- Có thể quá lãng phí nước hay không? Dùng một chút nước lau thân thể là tốt rồi.
- Sẽ không lãng phí nước.
Ly Nguyệt nhớ tới Mục Lương từng nói với các cô.
Vẻ mặt của cô nghiêm túc, bắt đầu nói lại mấy lời đó:
- Nước tắm, có thể dùng đến giội nước, còn có thể dùng đến tưới rau, lau nhà làm vệ sinh.
- Ách… Nhưng vẫn cảm giác rất đang lãng phí nước.
Sau khi Ngải Lỵ Na nghe xong, nhịn không được phản bác.
- Đi theo ta là được rồi.
Ly Nguyệt đột nhiên hiểu tại sao trước đây Mục Lương nói với các cô cái gì từ từ cảm nhận.
Vì vậy, thói quen trong suy nghĩ của cô dần dần bị Mục Lương thay đổi một chút.
Có ít thứ dùng qua một lần, sẽ muốn lần thứ hai… Mãi cho đến tập mãi thành thói quen.
Khi Ngải Lỵ Na bị mang vào buồng vệ sinh, nhìn bồn tắm lớn bên trong, khuôn mặt nhất thời sợ ngây người.
Cô ấy mấp máy môi, chát tiếng hỏi:
- Ly Nguyệt, bình thường các ngươi đều tắm như vậy sao?
Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Không có, chỉ có bận rộn, chảy nhiều mồ hôi mới có thể tắm.
Cô làm cái bồn tắm lớn này, là chuẩn bị cho cô gái tóc hồng tận hưởng một lần.
Đầu tiên Ly Nguyệt muốn lưu lại cho Ngải Lỵ Na cảm giác hưởng thụ vật dụng tốt hơn một chút, về sau bạn cô muốn rời đi cũng sẽ không bỏ được.
Cô gái tóc hồng không phải giống như Vưu Phi Nhi mơ hồ, là một người vô cùng lý trí, nếu như không có một lí do tốt rất khó nói.
Nói không chừng, về sau Ngải Lỵ Na thấy mấy người các cô không có việc gì, sẽ muốn rời khỏi, một người một mình sống ở bên ngoài hoang dã.
Dù sao, cô gái tóc hồng có một ý tưởng làm thợ săn thám hiểm.
Nói đúng hơn, Ngải Lỵ Na luôn muốn viết một quyển du ký mạo hiểm.
- Chúng ta cùng nhau tắm sao?
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na hiện lên vẻ mong đợi.
- Đương nhiên, chúng ta đã thật lâu không cùng nhau tắm chung.
Ly Nguyệt dẫn đầu bước vào bồn tắm lớn.
Cô nhăn nhó vẫy tay với cô gái tóc hồng, hô:
- Mau vào, chờ một chút nữa nước sẽ lạnh.
- Tới đây, đừng thúc giục ta.
Ngải Lỵ Na thẹn thùng, đi vào bồn tắm lớn.
- Sẹo sau lưng ngươi, vẫn là lần trước ngăn cản cho ta, nên còn lưu lại vết thương đây này.
Ly Nguyệt có chút thương cảm nói.