Hai người tới một gian nhà bên ngoài, đây là một căn nhà được xây dựng để tạm thời giam giữ những người đột nhập, ở cửa có Vệ Cảnh dẫn đội làm lính gác. - Lại thêm một tên.
Vệ Cảnh phức tạp nhìn cô gái mặc khôi giáp trước mắt.
- Cô ta giao cho các ngươi trông coi.
Ngải Lỵ Na lạnh nhạt nói.
Cô gái tóc hồng mặc khôi giáp vào, cảm giác mình trở nên rất lạnh lẽo cô quạnh, hoàn toàn dám mặt đối với bất kỳ người nào.
- Không thành vấn đề.
Vệ Cảnh mở cửa phòng ra, áp giải cô gái che mặt đi vào.
Thái Căn ngẩng đầu nhìn người mới tiến vào, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
- Đừng gây chuyện, chờ đại nhân Thành Chủ đưa ra xét xử.
Vệ Cảnh trầm giọng nhìn quét mắt mười mấy người bên trong căn nhà.
-...
Thái Căn nghe được lại liếc mắt một cái.
Hắn dám gây thêm chuyện sao? Nghĩ đến con kỳ nhông lớn kinh khủng kia, trong lòng hoàn toàn không có ý muốn nháo sự.
Kẽo kẹt ~~
Vệ Cảnh đóng cửa phòng rời khỏi, trong phòng lần nữa rơi vào bên trong bóng tối.
- Ta không nghĩ tới, Bách Biến Ma Nữ cũng bị bắt.
Thái Căn đột nhiên lên tiếng nói.
Cô gái che mặt hơi biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ta cũng không còn nghĩ đến, một trong các thế hệ mới thợ săn tầm bảo, cũng bị người ta bắt.
Sở dĩ cô có biệt hiệu Bách Biến Ma Nữ, vì cô sở hữu năng lực giác tỉnh có thể thay đổi gương mặt.
Hiện tại, cô đang dùng khuôn mặt bình thường dùng để xuất hiện trước người khác.
- Ta chỉ là vận khí không tốt mà thôi.
Sắc mặt của Thái Căn xấu hổ, nghĩ đến răng nanh của con kỳ nhông khủng bố kia, hai chân có chút như nhũn ra.
Lúc đó, mấy người bọn họ còn cho rằng sẽ chết, không nghĩ tới bị người áp giải tới nơi này, toàn bộ hành trình có con kỳ nhông lớn kia đi theo ở phía sau nhìn bọn họ chằm chằm.
- Chúng ta hợp tác chạy trốn đi!
Bách Biến Ma Nữ mở miệng nói.
Cô ta không muốn ở chỗ này chờ Thành Chủ xét xử gì đó, có thể trốn sẽ trốn ngay lập tức.
Nếu không, cô ta cũng sẽ có kết quả giống như các đồng bạn trước đây của mình.
- Không được, ngươi muốn trốn thì tự trốn đi!
Thái Căn và cả một cái đoàn người đều khoát tay.
Ai biết con kỳ nhông lớn đó có phải đang ở bên ngoài hay không?
- Các ngươi bị gì vậy?
Bách Biến Ma Nữ có hơi khó hiểu.
Cô ta làm sao cảm giác những người kia là bị dọa đến sợ hãi, chẳng lẽ còn có người ẩn thân khủng bố hơn nữa sao?
- Không, không có việc gì.
Thái Căn khổ sở lắc đầu, nói với trái với lương tâm:
- Chẳng qua chúng ta cảm thấy nơi đây vô cùng tốt.
- Đúng, nơi đây vô cùng tốt.
Những đồng bạn của hắn cũng phụ họa theo.
Bọn họ cảm nhận được một cỗ khí tức hung ác, đang đi xung quanh bên ngoài căn nhà, không cần nghĩ cũng biết là con kỳ nhông khổng lồ kia.
- Các ngươi đến cùng gặp phải cái gì vậy?
Bách Biến Ma Nữ cảm giác được không thích hợp lắm.
Thợ săn tầm bảo thế hệ mới này, mặc dù là một danh xưng nhạo báng, nhưng có thể nhìn ra Thái Căn rất bất phàm.
Nhưng bây giờ, hắn lại có bộ dáng “Ta rất sợ rời đi nơi này”, hiển nhiên có cái gì rất khủng bố hù được bọn họ.
- Ngươi sẽ không muốn nhìn thấy nó đâu.
Thái Căn thở dài, vô lực cúi đầu.
Bọn họ chưa từng nghĩ phản kháng sao?
Nhớ lại, trước đó có một vài người phản kháng, đã bị con kỳ nhông đấy dùng một vuốt bóp vỡ ở trước mặt bọn họ.
- Người quá yếu, các ngươi là bị sợ vỡ mật?
Bách Biến Ma Nữ khinh bỉ liếc mắt nhìn mấy người Thái Căn.
Cô ta dời lực chú ý đặt lên trên thân mấy người ở căn phòng bên kia, mở miệng hỏi:
- Mấy người anh em bên này, chúng ta hợp tác cùng nhau bỏ chạy đi!
- Không được, không trốn được đâu.
- Đúng vậy, ngoan ngoãn ở đây vẫn rất tốt, ta còn không muốn chết.
- Ngươi chưa từng thấy qua con nhện kia xuất quỷ nhập thần đúng không? Nếu không… Căn bản sẽ không muốn chạy trốn.
Mấy người dồn dập lắc đầu, từ chối lời hợp tác.
- Nhện quỷ cái gì? Chính là người biết ẩn thân?
Bách Biến Ma Nữ cau mày hỏi.
- Người ẩn thân, xem ra ngươi và mấy người kia vận khí tương đối khá, không có gặp phải một vài thứ rất đặc biệt.
Thái Căn bị áp giải vào đầu tiên, cũng hiểu rõ một chút với người nơi này.
- Vài thứ rất đặc biệt?
Bách Biến Ma Nữ nghi ngờ hỏi:
- Là mấy thứ kia dọa các ngươi sợ không dám rời đi nơi này sao?
- Mặc dù, lời của cô rất khó nghe, nhưng đúng là như vậy.
Thái Căn rộng rãi giang tay.
Hắn quay đầu liếc mắt cửa phòng một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi chú ý nhìn cửa phòng sẽ biết.
Con kỳ nhông lớn kia chắc sẽ áp thêm người đi vào, nói không chừng là có thể gặp được.
- Cửa phòng?
Bách Biến Ma Nữ nghi ngờ quay đầu, nhìn chăm chú vào cửa phòng đang đóng chặc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc có mấy người bị áp giải tiến vào.
Mấy người đó đều là bị Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na hai người đưa tới.
- Đến cùng có cái gì chứ?
Bách Biến Ma Nữ nhìn chằm chằm cửa phòng có chút buồn chán, đã nhìn rất lâu rồi.
Nếu nhìn tiếp nữa trời sẽ sáng mắt, tới lúc đó, cô muốn chạy trốn sẽ có chút khó khăn.
Đạp đạp đạp…
Một loạt tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa phòng.
- Đại nhân Thành Chủ, tổng cộng bắt được ba mươi hai người.
- Mở cửa phòng ra, ta xem một chút là những ai?
- Vâng.
Đối thoại đơn giản dừng lại, cửa phòng đã được mở ra.
Bách Biến Ma Nữ, đám người Thái Căn nhìn thân ảnh xuất hiện ở cửa, là một thanh niên trẻ tuổi.
Thái Căn đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: Đây chính là Thành Chủ thành Huyền Vũ, còn rất trẻ tuổi.
Trong lòng của Bách Biến Ma Nữ lại động: Không biết thực lực của vị Thành Chủ này thế nào, nếu có thể chế phục hắn, có phải là có thể chạy thoát hay không?
- Cả đêm thì có 32 người ăn trộm, ít hơn một ít so với trong tưởng tượng của ta.
Mục Lương nhìn quét người trong phòng.
Ánh mắt của anh dừng trên một người đàn ông trung niên, dừng lại một hồi trên người một cô gái bình thường.
Hơi thở của hai kẻ trộm kia là cấp năm, xem như cũng bắt được hai con cá lớn, thu hoạch cũng không tệ.
-...
Thần kinh của Thái Căn, Bách Biến Ma Nữ chợt căng ra.
Cô ta đè xuống một vài suy nghĩ trong đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Treo ngược bọn họ lên, treo bên ngoài Tiểu Huyền Vũ, cho hưởng thụ gió thổi một đêm!
Mục Lương phân phó một câu, rồi xoay người đi.
Những người đó còn có thể lợi dụng một chút.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính nói.
- Treo ngược lên?
Người trong phòng biến sắc.
Có người mờ mịt, có người kinh hoảng, có người sợ hãi.
- Tất cả đi ra, đừng nghĩ chạy trốn.
Vệ Cảnh trầm giọng nói.
- Đi thôi.
Thái Căn dẫn đầu đứng dậy.
Hắn dẫn đầu, mọi người đều đứng dậy ra khỏi gian phòng.
Bách Biến Ma Nữ đi theo mặt sau cùng, liếc mắt nhìn đường phố đen như mực.
Nếu như hô lên bốn chữ ‘Mọi người chạy mau’, có người muốn chạy trốn nhất định sẽ hành động, đây là kinh nghiệm nhiều năm qua của Bách Biến Ma Nữ.
- Mọi…
Trong đầu Bách Biến Ma Nữ đã tính toán xong, đang muốn mở miệng thốt ra âm lượng chữ đầu tiên.
- Híz-khà zz hí-zzz ~~
Phía sau cô ta truyền đến mùi hôi thối, tiếng gào thét, với hơi thở hết sức nguy hiểm, làm cho phía sau lưng của cô ta gợn thẳng tóc gáy, nuốt luôn ba chữ kia về cuốn họng.
Bách Biến Ma Nữ quay đầu lại nhìn đám người Thái Căn, trong mắt bọn họ lóe ra hoảng sợ, sắc mặt đều tái nhợt.
Chứng minh, phía sau có thứ gì đó vô cùng khủng bố.
Cô ta nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng loạn lên, cái ót chảy ra mồ hôi lạnh.
Bách Biến Ma Nữ cắn răng, đầu dứt khoát quay về phía trước.