Anh quan sát cẩn thận hỏi. - Hay để ta ôm ngươi?
- Làm phiền ngươi.
Nguyệt Chủ ngượng ngùng mấp máy bờ môi tái nhợt, len lén trừng mắt cô gái tóc đỏ một cái.
-...
Nguyệt Phi Nhan cảm nhận được ánh mắt của mẹ, từ phía sau lưng Man thú hoang cổ cảm giác hưng phấn.
Nhưng lúc này, đã muộn.
Mục Lương lần nữa dùng phương pháp ‘Ôm công chúa ‘, ôm Nguyệt Chủ với gương mặt cười đỏ bừng.
Lúc Nguyệt Chủ bị ôm đi ngang qua bên cạnh cô gái tóc đỏ, dùng khẩu hình miệng nói ba chữ.
- Ngươi xong?
Gương mặt Nguyệt Phi Nhan trắng nhợt, dùng khẩu hình miệng nói ba chữ.
- Không phải, là ta xong.
Cô gái tóc đỏ đã có thể tưởng tượng đến, sau này mẹ sẽ bỡn cợt cô như thế nào.
- Đại tiểu thư, ngươi bị sao vậy?
Vệ Cảnh mang theo người nhà qua đây, nhìn cô đang ngơ ngác sững sờ hỏi.
- Không phải, không có gì.
Nguyệt Phi Nhan xoa xoa gò má của mình, cười cười, chạy về phía hai người Mục Lương.
- Tuổi trẻ thật tốt đâu.
Tô Nhi vuốt mặt cảm thán.
Lúc này, một ít người to gan trong đội săn bắn của bộ lạc Nguyệt Đàm đang chuẩn bị qua đây kiểm tra.
Dù sao, cự thú ngừng một hồi lâu, ở bên cạnh Nguyệt Chủ cũng không còn chuyện gì nữa.
- Đi nhanh thôi, những người đó chuẩn bị tới rồi.
Vệ Cảnh bất đắc dĩ thúc giục vợ mình.
Trước khi đi, đoàn người liếc mắt nhìn đại trưởng lão đang tê liệt ngã trên đất một cái, gương mặt già nua kia tràn đầy ngu xuẩn, giống như đã bị sợ đến ngốc nghếch.
Mục Lương dùng năng lực, đưa đoàn người lên sau lưng Rùa Đen, sau đó ra lệnh cho Tiểu Huyền Vũ.
Ùng ùng…
Rùa Đen đi, để lại một đám người há hốc mồm, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Đại ca Đạt Phổ, Nguyệt Chủ bị mang đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lợi Đinh cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Đưa mọi người di chuyển về bộ lạc!
Đạt Phổ xoa mi tâm, nhìn man thú hoang cổ đang đi về phương xa.
- Chỉ như vậy?
Lợi Đinh ngẩn người.
- Chuyện này không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay, phải để cho thủ lĩnh tự nghĩ biện pháp.
Đạt Phổ nhớ tới tính tình của thủ lĩnh, có khả năng lại muốn ồn ào một trận.
Người đàn ông thần bí mang Nguyệt Chủ đi, sợ là cũng sẽ bị thủ lĩnh ghi hận.
- Hả? Đại ca Đạt Phổ, ngươi mau nhìn, có người đang đuổi theo man thú hoang cổ.
Lợi Đinh kinh ngạc chỉ về phía xa, một đội ngũ bảy tám người đang chạy theo rất nhanh.
- Có cái gì kinh ngạc? Mỗi bộ lạc đều có những con chuột như vậy, bọn họ không phải đi trộm đồ, chính là đi tìm hiểu tình báo.
Đạt Phổ liếc mắt phía sau một cái, không thèm để ý khoát tay.
....
Phía sau lưng Rùa Đen mới xây thêm tường rào.
Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan, năm mươi mấy người của đoàn người Vệ Cảnh, ngơ ngác nhìn một gốc cây cây cao lớn đối diện bên trên một cái, cùng với một mảng lớn thực vật xanh.
- Thật đẹp.
Cái miệng nhỏ của Nguyệt Phi Nhan biến thành hình chữ O.
- Thật không thể tin được.
Nguyệt Chủ vô thức thì thào lên tiếng, khó có thể tưởng tượng có một ngày, bà có thể nhìn thấy một mảnh thực vật thật lớn.
- Kỳ tích.
Vệ Cảnh ngơ ngác nhìn một gốc cây cao lớn.
Hắn chỉ biết cây màu xanh biếc từ trong miệng những thế hệ trước trước đây, hiện tại cuối cùng bản thân cũng nhìn thấy.
- Thì ra cây trưởng thành có bộ dáng này.
- Cây màu xanh biếc thật sự rất đẹp.
-...
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười, sau khi nghe tiếng kinh hô chấn động của mọi người xung quanh, cảm giác mình bận rộn thật không uổng phí.
- Mục Lương, mau tới đây.
Mễ Nặc đứng ở trên cao, trốn ở phía sau cô gái tóc trắng, thò đầu ra vẫy tay.
- Lập tức tới ngay.
Mục Lương hô to, ra lệnh cho Rùa Đen rời khỏi bộ lạc Nguyệt Đàm.
Anh nói với mọi người:
- Tất cả mọi người đi xuống đi, nhà đã chuẩn bị xong.
- Thật sự rất cảm ơn.
Vệ Cảnh cảm kích nói.
Mục Lương ôm Nguyệt Chủ, đi lên từ bậc thang được xây xunh quanh bờ tường.
- Oa! Có thật nhiều nhà.
Lòng tò mò của Nguyệt Phi Nhan dâng lên.
Cô chạy khắp nơi, nhìn xung quanh.
Trong chốc lát.
Nguyệt Phi Nhan chạy trở lại, nhấp nháy con ngươi màu đỏ, ngạc nhiên nói:
- Mục Lương, nhà ở đây vừa nhiều vừa rất chắn chắc.
Cô không đợi Mục Lương trả lời lại, bản thân đã ríu ra ríu rít nói tiếp:
- Đường phố cũng cực kỳ chỉnh tề, không có mùi thúi, không khí còn rất sạch.
- Vậy ngươi cảm thấy nơi đây như thế nào?
Mục Lương nghe âm thanh vui sướng của cô rất dễ nghe, nhẹ giọng hỏi:
- Thích nơi đây sao?
- Vô cùng tốt, tốt hơn bộ lạc Nguyệt Đàm nhiều.
Nguyệt Phi Nhan không chút suy nghĩ trả lời:
- Đương nhiên thích nơi này, toàn bộ nhìn qua đều rất sạch sẽ.
- Thích là tốt rồi.
Mục Lương nhếch miệng lên.
Anh nghiêng đầu nhìn đám người Vệ Cảnh bên cạnh, phân phó:
- Vệ Cảnh, ngươi đi sắp xếp ổn định chỗ ở cho mọi người, mỗi một nhà đều sẽ có một căn nhà riêng.
- Vâng.
Vệ Cảnh cung kính đáp.
Anh bắt đầu sắp xếp người phân phối nhà ở, không tiếp tục đi theo ba người Mục Lương.
- Hai người các ngươi sẽ ở trên cao với ta.
Mục Lương ôm Nguyệt Chủ, mang theo Nguyệt Phi Nhan đi về phía gò núi trên cao.
- Là nơi có rất nhiều thực vật phía trên sao?
Nguyệt Phi Nhan ngạc nhiên nháy hai mắt.
- Ừm, chính là ở phía trên.
Mục Lương đáp lại nhẹ nhàng
Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan một người trong hai người là thủ lĩnh cao tầng bộ lạc, nên sắp xếp cho họ ở phía dưới có hơi không hào phóng, còn có chút không lễ phép, mất đi đạo đãi khách.
- Ngài Mục Lương, ngươi nói thành Huyền Vũ…
Nguyệt Chủ nghĩ như thế nào cũng chưa hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn cằm của Mục Lương.
Bà híp con ngươi màu xanh nước biển, thử thăm dò:
- Sẽ không phải chính là chỗ này chứ?
- Đúng vậy, nơi này chính là thành Huyền Vũ.
Mục Lương phóng khoáng gật đầu thừa nhận.
Anh cúi đầu nhìn trực tiếp vào con ngươi màu xanh lam của Nguyệt Chủ, chớp mắt hỏi:
- Sẽ không có để cho ngươi thất vọng chứ?
- Không, không có.
Khuôn mặt của Nguyệt Chủ phiếm hồng, nhăn nhó nghiêng đầu đi, không dám đối diện với anh.
- Nơi này là thành Huyền Vũ ?
Nguyệt Phi Nhan kịp phản ứng, hưng phấn la hét hỏi:
- Chúng ta mới vừa nãy nhìn thấy cây đại thụ kia, chính là Thánh Thụ thành Huyền Vũ sao?
- Đúng, gốc cây kia chính là Trà Thụ Tinh Huy .
Mục Lương cười gật đầu.
- Ta phải chạy nhanh đến xem mới được.
Nguyệt Phi Nhan leo lên thềm đá cực nhanh, biến mất ở trong tầm mắt hai người.
- Nguyệt Phi Nhan rất vui vẻ.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Trước đây con bé phải tuân thủ quá nhiều thứ.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ lóe lên một tia thương tiếc.
Bà mang đến cho con gái mình áp lực quá lớn, làm cho cô gái tóc đỏ mỗi ngày đều sống không rất vui vẻ, vì không muốn bà lo lắng, còn làm dáng vẻ không có chuyện gì
- Ta nghĩ về sau sẽ không cần như vậy nữa!
Khi Mục Lương nói xong là đi hết thềm đá cuối cùng.
Anh nhìn thấy cô gái tai thỏ, cô gái tóc trắng đang chào đón, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Chủ không quá thân thiết.
- Làm sao vậy?
Mục Lương giả vờ không biết hỏi.
Anh cũng không tính tham gia tranh đấu giữa những người cô gái, bằng không càng ngày sẽ càng phức tạp.
Chỉ có thuận theo tự nhiên để nước chảy thành sông, mới là cách ở chung tốt nhất.