Mễ Nặc cười lắc đầu, giọng trong trẻo vang lên: - Có thể ăn sáng rồi.
- Tốt, cái bụng của ta đã kêu từ rất lâu.
Mục Lương ôm Nguyệt Chủ đi về phía phòng khách.
Anh không nhìn thấy cô gái tóc vàng, hiếu kỳ hỏi:
- Vưu Phi Nhi đâu?
- Cô ấy đang nghiên cứu dược thảo trong vườn cây.
Ly Nguyệt chỉ vào thân ảnh đứng bên cạnh Trà Thụ Tinh Huy.
Lúc này, Nguyệt Phi Nhan đứng ở sau lưng cô gái tóc vàng, an tĩnh nhìn cũng không nói chuyện.
- Bảo họ vào ăn sáng!
Mục Lương nhìn thoáng qua, ôn hòa nói:
- Chờ một chút có việc cần tuyên bố.
- Được.
Ly Nguyệt gật đầu, tiến lên liếc mắt Nguyệt Chủ một cái.
- A a… Xem ra ta phải đi xuống, tự mình đi mới được.
Khuôn mặt của Nguyệt Chủ có một hơi ngượng ngùng.
Ngay trước mặt Mục Lương, bà không có ý muốn trêu đùa hai cô gái kia.
- Có thể đi không?
Mục Lương quan tâm hỏi.
- Không có vấn đề gì.
Nguyệt Chủ ưu nhã mím môi một cái.
- Được.
Mục Lương nhẹ nhàng để Nguyệt Chủ xuống.
- A được ~~
Hai chân của Nguyệt Chủ mềm nhũn, thân thể lảo đảo thiếu chút đã ngã sấp xuống.
- Ta dìu ngươi đi vào thôi.
Mục Lương đưa tay nắm lấy cánh tay của Nguyệt Chủ, đỡ bà tiến vào phòng khách.
- Hừ!
Mễ Nặc khó chịu đi theo sau lưng, cái miệng nhỏ chu lên.
Trong phòng khách, ở giữa bàn có một nồi canh thịt cà chua nóng hổi, xung quanh đặt những đĩa thịt nướng.
- Thật là thơm.
Nguyệt Chủ ngồi ở bên cạnh bàn, hiếu kỳ nhìn canh thịt màu đỏ trong nồi.
- Đi vào nhanh, ăn sáng một chút, tối nay ngươi lại nghiên cứu.
Ly Nguyệt lôi Vưu Phi Nhi đi vào phòng khách.
- Được, nhưng chỉ thiếu chút xíu nữa thì tốt rồi.
Vưu Phi Nhi không tình nguyện bị lôi đi.
Cô đi vào phòng khách, trong nháy mắt nhìn vào con ngươi màu đen của Mục Lương, nhất thời ngượng ngùng cúi đầu, khéo léo bị cô gái tóc trắng ấn xuống một cái ghế ngồi.
Nguyệt Phi Nhan đi theo hai người vào người phòng khách, tiến đến ngồi bên người Nguyệt Chủ, thở dài nói:
- Mẹ, nơi này có rất nhiều thực vật.
- Nhanh ngồi xuống đi.
Mục Lương vẫy tay về phía Mễ Nặc, Ly Nguyệt.
- Được.
Hai cô liếc nhau, vô cùng ăn ý ngồi xuống hai bên trái phải của Mục Lương.
- Ngày hôm nay, chúng ta hoan nghênh Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan và Vưu Phi Nhi gia nhập vào thành Huyền Vũ của chúng ta.
Mục Lương bưng lên một chén canh thịt cà chua, dùng âm thanh từ tính nói:
- Hi vọng các ngươi sẽ sống thoải mái ở thành Huyền Vũ.
- Cảm ơn.
Nguyệt Chủ ưu nhã đáp lại bưng lên chén gỗ.
- Cảm ơn.
Nguyệt Phi Nhan học theo, bưng lên chén gỗ, hứng thú nhìn nghi thức hoan nghênh như vậy.
Ly Nguyệt kín đáo đưa cho Vưu Phi Nhi một chén canh, nhắc nhở:
- Cầm canh bưng lên.
- Ừ.
Vưu Phi Nhi mơ hồ bưng canh lên.
Cô mới vừa nghe được mình gia nhập thành Huyền Vũ , không phải đi theo nghiên cứu bí dược sao?
Làm sao lại biến thành gia nhập thành Huyền Vũ.
- Mời mọi người dùng bữa sáng!
Mục Lương mấp máy một ngụm canh, tuyên bố khai tiệc.
- Ta đã đói từ đêm qua tới giờ.
Nguyệt Phi Nhan cũng không nhăn nhó, hào phóng cầm lấy thịt nướng ăn.
Mễ Nặc ngồi sát vào bên người Mục Lương, rụt rè liếc mắt cô gái tóc đỏ bên cạnh một cái, có hơi ứng đối không được.
- Mùi vị canh này thật thơm.
Sau khi Nguyệt Chủ nhấp một ngụm canh, rất kinh ngạc, uống thêm vài ngụm canh.
- Ta thử một cái.
Nguyệt Phi Nhan nuốt xuống thịt nướng trong miệng, bưng canh thịt cà chua lên uống.
Con ngươi màu đỏ của cô sáng lên, híp mắt tán dương:
- Quao chua chua ngọt ngọt, thực sự uống rất ngon.
- Nhìn kìa, họđang khen ngươi nấu canh uống ngon.
Mục Lương sủng nịch nhìn cô gái tai thỏ rụt rè.
- Ta nấu dựa theo phương pháp ngươi dạy.
Khuôn mặt của Mễ Nặc hơi phiếm hồng, có chút ngượng ngùng.
- Ngươi ăn điểm tâm xong thì nghỉ ngơi một hồi, đêm qua đều chưa nghỉ ngơi tốt.
Mục Lương muốn cho cô gái tai thỏ nghỉ ngơi nhiều, dù sao mới 14 tuổi, không nghỉ ngơi nhiều thì sẽ không chịu đựng được.
- Được.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
- Ly Nguyệt, ngươi tháo mặt nạ xuống ăn đi.
Mục Lương quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng.
- Không cần, như vậy ta cũng có thể ăn.
Ly Nguyệt liếc mắt hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan một cái.
Cô quyết định không phải tháo mặt nạ xuống, không muốn mang đến nhiều phiền phức cho Mục Lương.
Dù sao, Nguyệt Chủ, và đám người Vệ Cảnh đều biết sự tồn tại của Hư Quỷ, cũng biết nguy hiểm của Hư Quỷ.
Cô gái tóc trắng không muốn hù chạy mấy chục người mới gia nhập.
- Được rồi.
Mục Lương cũng không miễn cưỡng cô gái tóc trắng.
Ngược lại, anh nhìn về phía cô gái tóc vàng, nói:
- Vưu Phi Nhi, ngươi nên tháo lớp vải trên đầu xuống, ăn sẽ dễ hơn nhiều.
- Không được.
Vưu Phi Nhi khẩn trương che gò má.
- Chớ khẩn trương, không phải tháo cũng được.
Mục Lương ôn dung khoát tay.
Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan hai người hiếu kỳ nhìn Ly Nguyệt đeo mặt nạ, đặc biệt muốn biết cô gái tóc trắng sẽ ăn như thế nào?
- A ô ~~
Ly Nguyệt liếc hai người đang nhìn mình, hơi xốc lên mặt nạ một cái, nhanh chóng nhét thịt nướng vào trong miệng, lại hạ mặt nạ xuống
-...
Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan hai người nháy mắt một cái, liếc nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu một cái.
Mục Lương nhai thịt nướng, có chút hăng hái nhìn Nguyệt Chủ, không có nghĩ tới người phụ nữ thành thục ưu nhã, cũng sẽ có hành động trẻ con như vậy.
- Khái khái…
Nguyệt Chủ bị nhìn không được tự nhiên, trong đầu chuyển động một cái, nhanh chóng tìm được trọng tâm câu chuyện:
- Ngài Mục Lương, đừng nói thành chủ thành Huyền Vũ là ngươi nhỉ?
- Gọi ta Mục Lương là được tốt.
Trước tiên Mục Lương phải uốn nắn xưng hô, thản nhiên nói:
- Đúng, ta chính là thành chủ thành Huyền Vũ .
- Vậy, vậy ngươi gọi ta là Nguyệt Thấm Lam, cũng không cần gọi là Nguyệt Chủ.
Nguyệt Thấm Lam không muốn bị gọi là Nguyệt Chủ.
Nguyệt Chủ, đại biểu cho bi thương và quá khứ.
Dùng lại tên thật là Nguyệt Thấm Lam, đại biểu cho bà muốn bắt đầu lại.
- Nguyệt Thấm Lam, tên rất dễ nghe.
Mục Lương ôn nhuận khen một cái.
- Cảm ơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lam lặng lẽ xuất hiện một tia đỏ ửng.
- A ô ~~
Miệng của Nguyệt Phi Nhan đang nhai, kinh ngạc nhìn mẹ được khen vì tên gọi, lại lộ ra dáng vẻ thẹn thùng của một cô gái.
Một giây kế tiếp.
- A.
Nguyệt Phi Nhan kêu lên thảm thiết.
Cô ủy khuất ba ba vểnh miệng, bàn tay nhỏ nhéo bắp đùi mẹ một cái.
- Ngoan, con gái ăn nhiều thịt một chút.
Nguyệt Thấm Lam nhét thịt nướng vào trong miệng cô gái tóc đỏ.
- A ô ~~
Nguyệt Phi Nhan không dám phản bác, cũng không dám nhìn loạn.
Nguyệt Thấm Lam trêu đùa con gái.
Bà chuyển lại đề tài, hỏi:
- Mục Lương, chắc chúng ta là nhóm người đầu tiên gia nhập thành Huyền Vũ đúng không?
- Coi là vậy đi.
Mục Lương liếc nhìn hai cô gái Ly Nguyệt, Mễ Nặc.
Hai cô gia nhập trước khi thành lập thành Huyền Vũ.
- Đây thật đúng là… Ngoài suy nghĩ của ta.
Nguyệt Thấm Lam không biết đánh giá như thế nào.
Bà nghĩ đến điều kiện thoải mái đêm qua, hiện tại toàn bộ hiểu rõ.
- Ngươi không cần miễn cưỡng bản thân.
Mục Lương nhẹ giọng nói.
- Không phải, ta không có miễn cưỡng chính mình.
Nguyệt Thấm Lam lập tức nói.
P/s: Mọi người đẩy kim phiếu hoặc rủ bạn bè cùng đọc để mình có động lực dịch nha, cảm ơn các đạo hữu đã ủng hộ truyện của mình.