Anh đi vào phòng khách, đã thấy cô gái tai thỏ khẩn trương nhìn chằm chằm hai người đang đi vào. - Dậy rồi à, đói bụng rồi thì đi tìm chút gì ăn đi!
Mục Lương nhìn thấy hai mắt của cô gái tai thỏ còn hơi buồn ngủ.
- Không đói bụng.
Mễ Nặc nhẹ lắc cái đầu một cái.
Mục Lương nhéo cô tai thỏ một cái, kéo qua cái ghế trong phòng khách, ấn ngồi xuống.
Anh quay đầu nhìn phía hai mẹ con Tô Nhi, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi có chuyện gì không?
Tô Nhi cũng không có lòng vòng, trực tiếp nói thẳng:
- Là như vậy… Nguyệt Chủ bảo chúng ta tới hầu hạ ngươi.
- Hầu hạ ta?
Mục Lương ngẩn người.
Anh cần người hầu hạ sao? Dường như tạm thời không cần!
Bữa sáng trưa chiều có cô gái tai thỏ, cô gái tóc trắng phụ trách.
Quần áo, trong nhà vệ sinh cũng đều do Mễ Nặc làm, mặc dù không sạch, nhưng vẫn đang tiến bộ từng ngày.
- Vâng, sau này, đại nhân Thành Chủ càng ngày sẽ càng bận rộn, mấy chuyện vụn vặt trong nhà đều cần người sắp xếp.
Tô Nhi cung kính nói.
- Ta, ta có thể.
Mễ Nặc khẩn trương lên tiếng.
Những việc mình làm đều bị đoạt đi, cô cảm nhận được một tia nguy cơ.
- Vị tiểu thư này, một ít việc vặt vãnh cũng không cần ngài động thủ.
Tô Nhi nhu hòa nói.
- Có thể, nhưng…
Mễ Nặc bắt đầu phân vân, làm bộ đáng thương nhìn về phía Mục Lương xin giúp đỡ.
Cô cam tâm tình nguyện dọn dẹp nhà cho Mục Lương, giặt quần áo, làm một bữa cơm canh thịt cà chua thơm phức.
- Được, ngươi muốn làm gì thì làm!
Mục Lương sủng nịch nói.
Anh cũng phải nghĩ cho cuộc sống sau này, nếu như không có người có kinh nghiệm xử lý, tuyệt đối càng ngày sẽ càng lộn xộn.
- Được! Ta sẽ cố gắng làm việc.
Mễ Nặc vui vẻ nhảy lên.
- Đừng chuyện gì cũng ôm về mình, ngươi đừng quên bản thân còn phải tham gia huấn luyện, học chữ cái.
Mục Lương tạm thời phải phổ cập cho cô gái tai thỏ một cái, cũng chính là tích góp từng chút kinh nghiệm.
Về sau hầu gái người hầu sẽ càng ngày càng nhiều, vừa vặn có thể cho Mễ Nặc quản, cũng là vị trí anh chuẩn bị ngay từ đầu cho cô gái tai thỏ.
- Đại nhân Thành Chủ , cần chúng ta ở một bên hỗ trợ không?
Tô Nhi cũng không muốn tranh đi vị trí chủ đạo.
Cô ta nhận thức rất rõ, chỉ cần hỗ trợ tốt vị tiểu thư tai thỏ này, cũng có thể dung nhập cuộc sống mới, tìm được bối cảnh che chở mới.
- Mễ Nặc còn rất nhiều điều không biết, vậy ngươi làm lão sư dạy cô ấy một ít.
Mục Lương cũng không có từ chối.
Như vậy đúng lúc bớt đi việc tìm cho cô một lão sư dạy quản lý việc nhà.
- Vâng.
Tô Nhi thở phào nhẹ nhõm, bảo vệ được công việc của mình.
- Mễ Nặc, ngươi có cái gì không biết, thì học hỏi Tô Nhi một chút.
Mục Lương quay đầu, nói với cô gái tai thỏ rụt rè:
- Ngươi chủ yếu là học tập sắp xếp mọi việc như thế nào!
- Ta biết rồi.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
- Còn nữa, con gái của ngươi về sau sẽ đi theo Mễ Nặc đi!
Mục Lương liếc mắt cô gái thanh tú nhu nhược sau lưng Tô Nhi một cái.
Anh cảm thấy tìm cho Mễ Nặc một cô bé hầu gái cũng vô cùng tốt, về sau cũng có thể coi như phụ tá đắc lực mà dùng.
- Vâng.
Tô Nhi càng thêm an tâm, sau này con gái đã có công việc cũng có chỗ dựa rồi.
- Mễ Nặc, nơi đây giao cho ngươi.
Mục Lương vỗ cánh tay của cô, chuẩn bị đi tìm vật chứa Nước Mắt Thiên Sứ.
- À?
Mễ Nặc một người không biết phải làm sao đối mặt với hai mẹ con Tô Nhi.
Cô nhất thời khẩn trương níu lại cánh tay của Mục Lương, dáng vẻ luống cuống mờ mịt, rất muốn anh ôm mình để trấn an.
Mục Lương có hơi bất đắc dĩ, quay đầu đối nói với hai mẹ con Tô Nhi:
- Nếu có thể, ngươi giúp cô ấy cố gắng khắc phục tính cách rụt rè này.
- Đã hiểu.
Tô Nhi suy nghĩ một cái, đã gật đầu.
Cô ta nhìn dáng vẻ cô gái tai thỏ, thức thời chào tạm biệt:
- Vậy ta và con gái sẽ không phải quấy rầy ngài, ngày mai chúng ta lại chính thức qua đây làm việc.
- Có thể.
Mục Lương bình tĩnh gật đầu.
Tô Nhi, Vệ Ấu Lan hai người cung kính cong thắt lưng một cái, hành lễ rồi rời đi.
- Ngươi có thể không cần miễn cưỡng chính mình.
Mục Lương nhìn cô gái tai thỏ nới lỏng bản thân ra.
- Không có miễn cưỡng, ta cảm thấy làm việc nhà rất tốt.
Mễ Nặc tràn đầy sức sống nói.
Cô cảm giác được những chuyện mình có thể làm cũng không có gì ngoài việc này.
Thực lực lại không lợi hại bằng cô gái tóc trắng, cô gái tóc đỏ.
Đầu lại không thông minh bằng lão bà kia.
Nếu như, một ít chuyện vặt trong nhà cũng bị người khác đoạt đi, vậy cô có thể làm gì?
Đây là chuyện Mễ Nặc tuyệt đối không cho phép.
- Ngươi thích là tốt rồi, nhưng, đừng quá gượng sức.
Mục Lương nhìn bộ dáng rụt rè vừa rồi của cô gái tai thỏ, đột nhiên cảm thấy như vậy cũng vô cùng tốt.
- Ta biết rồi.
Mễ Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
- Được rồi, ta còn phải đi một chuyến đến vườn cây.
Mục Lương trấn an cô.
Anh tìm được một cà mèn thiết làm vật chứa, chuẩn bị đi tiến hóa Đôi Cánh Thiên Sứ.
- Đi thôi.
Mễ Nặc không quấn quít lấy Mục Lương.
Cô muốn dời đồ đạc dời đến đêm qua đưa vào phòng kho.
.....
Mục Lương cầm cà mèn thiết, ra khỏi căn nhà, đã thấy Ly Nguyệt đang luyện cung tên.
Cô gái tóc trắng đang kéo một mũi tên phía sau, rồi bắn một cái rất nhanh, mũi tên phía sau chẻ đôi mũi tên trước đó.
Mũi tên bị chẻ làm đôi, bắt đầu rơi xuống dưới, không bao lâu đã không thấy tăm hơi.
Phía trước Rùa Đen, có gió thổi lệch, mũi tên rơi xuống đất thì không rơi tại chỗ.
- Lại không có mũi tên.
Ly Nguyệt buông cây cung dài ra, bất đắc dĩ liếc nhìn bao đựng tên rỗng tuếch.
- Tìm một bia bắn cố định, như vậy sẽ tiết kiệm mũi tên một chút.
Mục Lương khẽ cười nói.
- Như vậy sẽ luyện không tốt.
Ly Nguyệt động một cái, lại lắc đầu.
- Bia cố định di động, ta có thể cho Tiểu Hồng phối hợp luyện tập với ngươi.
Mục Lương thân là bộ đội đặc chủng cũng hiểu được một chút nguyên lý của cung tên.
- Tạm thời không được, chờ ta…
Ly Nguyệt há miệng, phát hiện có mấy lời lại không biết nói thế nào!
- Chờ ngươi cái gì?
Con ngươi màu đen của Mục Lương híp một cái, nhìn chằm chằm con ngươi màu bạc của cô gái đeo mặt nạ.
Anh nhìn thấy cô gái tóc trắng cúi đầu, né tránh ánh mắt.
Mục Lương đã hiểu, ôn nhu hỏi:
- Ngươi dự định muốn đi sao?
- Ừm.
Ly Nguyệt nhẹ gật đầu một cái.
- Còn trở lại không?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
- Đương nhiên có
Ly Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, hốt hoảng giải thích:
- Ta sẽ trở lại, không phải đi không trở lại.
- Ừ, vậy ngươi định đi đâu?
Mục Lương không hiểu cảm thấy buồn cười.
Tuy chưa quen biết nhau lâu, cô gái tóc trắng lại mang đến cho người ta cảm giác như sắp chia ly.
- Ta, ta chính là…
Khuôn mặt của Ly Nguyệt phiếm hồng, có chút ngượng ngùng nói.
- Không nói được thì thôi không cần nói.
Mục Lương ôn nhu nói.
- Ừm.
Ly Nguyệt ngượng ngùng gật đầu.
- Có thể nói một chút đi làm gì không?
Mục Lương có thể mơ hồ đoán được chút gì đó.