Cô vừa đi, vừa nhỏ giọng dặn dò: - Nơi này không có nuôi người rảnh rỗi, nhất định phải tìm chuyện để làm, chỉ sợ là làm những chuyện không có chút ý nghĩa nào.
- Đã biết.
Vệ Ấu Lan nhìn vẻ mặt của mẹ nghiêm túc, khéo léo gật đầu.
- Sau khi đi tới, ngươi đừng chạy loạn khắp nơi.
Tô Nhi ngẩng đầu nhìn thềm đá cao phía trên một chút.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan ngoan ngoãn trả lời.
Tô Nhi mang theo Vệ Ấu Lan đi lên mười bậc thang, rất nhanh đã đi lên phía trên.
Hai người nhìn thấy một cô gái tóc trắng mang mặt nạ, đang cầm cung tiễn nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
- Vị tiểu thư này, chúng ta đến tìm Nguyệt Chủ.
Tô Nhi trấn định nói.
Vệ Ấu Lan liếc nhìn ngón tay của mẹ khẽ run, cũng biết nàng cũng vô cùng khẩn trương.
- Đi vào hướng bên kia, căn nhà bên trái.
Ly Nguyệt nhìn chằm chằm hai người một hồi, chỉ ngón tay về căn nhà phía sau.
Cô lạnh lùng nói:
- Đừng đi khắp nơi, sẽ xảy ra chuyện.
- Vâng.
Tô Nhi cung kính gật đầu.
Cô mang theo Vệ Ấu Lan đi về căn nhà ở phía sườn trái.
Tô Nhi nhớ tới lời nói của Vệ Cảnh, lắc đầu thở dài:
- Cô gái như thế, làm sao làm người hầu hạ được, kẻ giết người còn tạm được.
Cô nhỏ giọng dạy dỗ con gái mình, nói:
- Về sau nếu ngươi sống ở đây, không cần phải học theo người khác tranh giành tình cảm, nhớ kỹ thân phận của mình.
- Ta sẽ không.
Vệ Ấu Lan yếu đuối lắc đầu.
- Ngươi chính là quá nhu nhược.
Tô Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt thanh tú của con gái mình, sủng nịch sờ đầu của cô bé.
Vệ Ấu Lan đỏ mặt cúi đầu.
- Đến rồi, ngươi chờ chút đừng nói chuyện.
Tô Nhi lần nữa căn dặn một câu.
Cô tới cửa, khẽ gọi một câu vào trong:
- Nguyệt Chủ, ta là Tô Nhi.
- Vào đi.
Giọng nói yếu ớt lại lười biếng truyền ra từ trong căn nhà.
Tô Nhi bảo Vệ Ấu Lan đi theo phía sau lưng, tiến vào trong nhà.
Cô nhìn thấy Nguyệt Chủ dựa vào đầu giường, trong tay dùng da thú và than củi viết chữ Khải.
- Nguyệt Chủ, ngươi bị thương, phải nghỉ ngơi nhiều một chút.
Tô Nhi vội vàng tiến lên, kiểm tra vết thương và khuyên nhủ.
- Nằm không rất chán, nên làm chút chuyện cũng không còn gì không tốt.
Nguyệt Thấm Lam nâng tấm da thú lên, cho Tô Nhi kiểm tra vết thương.
Bà quay đầu nhìn về phía cô bé thanh tú nhu nhược đứng ở bên cạnh, hiếu kỳ hỏi:
- Tô Nhi, đây là con gái của ngươi sao?
- Đúng, ta dẫn con bé theo bên người để dạy dỗ, về sau để cho con bé hầu hạ Nguyệt Chủ.
Tô Nhi nhẹ giọng nói.
- Về sau đừng gọi ta là Nguyệt Chủ, ta đã không phải là thủ lĩnh của bộ lạc Nguyệt Đàm.
Nguyệt Thấm Lam lắc đầu, ưu nhã nói:
- Hơn nữa, ta cũng không cần người nào hầu hạ, ngươi nên mang con bé đến chỗ thành chủ thành Huyền Vũ.
Bà đã nhận thức được vị trí của mình, một ít phương diện cần phải chú ý từng chi tiết.
Hầu gái, không phải do bà quyết định.
Dù sao, bà vẫn chưa được Mục Lương phê chuẩn quyền lực.
- Nguyệt… Nguyệt tiểu thư, thương thế của ngươi vẫn còn chưa khỏe mà.
Tô Nhi cuống cuồng nói.
- Tô Nhi, ngươi phải biết rõ, ta không phải thủ lĩnh thành Huyền Vũ.
Giọng nói của Nguyệt Thấm Lam mang theo tia nhắc nhở:
- Thành chủ cũng không có người hầu hạ, ngươi để cho ta làm sao có thể yên tâm để người khác hầu hạ?
Điểm ấy mới chính là lý do chân chính bà từ chối.
Làm người đứng đầu một thành đều không có người hầu hạ, bà chỉ là một người trong những người nhỏ bé khác, đã có người hầu hạ, truyền đi sẽ có đả kích đối với danh vọng của Mục Lương.
Cũng sẽ khiến người ta sinh ra ác cảm.
- Ta, ta đã hiểu.
Tô Nhi lưỡng lự một cái, bất đắc dĩ gật đầu.
- Đi thôi, không cần lo lắng cho ta, chỗ này của ta còn có Phi Nhan.
Nguyệt Thấm Lam khoát tay một cái nói.
- Vâng.
Tô Nhi liếc đại tiểu thư một cái, đang ghé vào bên giường ngủ, chính là dáng vẻ này mới cảm thấy lo lắng.
Cô mang theo Vệ Ấu Lan rời khỏi căn nhà, đi về phía căn nhà ngay giữa trung tâm.
....
- Những thứ này đều là phối phương bí dược để cường hóa thân thể con ngươi, ngươi xem một chút còn thiếu tài liệu gì không?
Mục Lương cầm da thú trong tay đưa cho Vưu Phi Nhi.
Anh cần lượng lớn bí dược cường hóa, huấn luyện được một đội tinh anh chân chính để hỗ trợ trong mọi việc.
Như tìm hiểu một ít tin tức gì đó, đều cần người làm.
- Đây chính là bí dược cường hóa từ cấp một đến cấp năm.
Con ngươi màu vàng óng của Vưu Phi Nhi tỏa ra ánh sáng, cực nhanh liếc nhìn tài liệu ghi lại trên da thú.
- Ngươi từ từ xem, thiếu cái gì đến lúc đó nói cho ta biết.
Mục Lương đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Căn phòng này là anh dùng năng lực xây dựng phòng nghiên cứu, đồng thời cũng là nhà của Vưu Phi Nhi.
Lúc đầu, Mục Lương muốn cho cô ấy và cô gái tóc trắng ở chung, có thể tóc vàng cô gái cảm thấy ở trong phòng nghiên cứu cũng không tệ.
Nên anh đã xây thêm một căn phòng bên cạnh, làm phòng ngủ của Vưu Phi Nhi.
- Được.
Vưu Phi Nhi cũng không ngẩng đầu lên, đôi mắt màu vàng óng si mê nhìn phối phương bí dược cường hóa.
Cô nghĩ tại từ đó tìm ra một ít phối phương có thể dung hợp với Nước Mắt Thiên Sứ, ý tưởng mới dùng để nghiên cứu bí dược trị liệu Hư Qủy Cảm Nhiễm.
- Còn có, một giọt Nước Mắt Thiên Sứ, ta cần trị thương cho Nguyệt Thấm Lam.
Mục Lương đi tới cửa, quay đầu nói:
- Hai ngày nữa ta sẽ cho ngươi một giọt để dùng.
Vưu Phi Nhi ngẩn người, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi:
- Không phải Nước Mắt Thiên Sứ mười ngày mới có thể ngưng tụ ra một giọt sao?
- Ta cũng có thể ngưng tụ Nước Mắt Thiên Sứ.
Mục Lương mỉm cười nói.
Lần trước, anh ngưng tụ ra một giọt Nước Mắt Thiên Sứ cho Ly Nguyệt uống, còn có thời gian dùng đã là hai ngày sau.
- À? Ngươi cũng có thể ngưng tụ ra Nước Mắt Thiên Sứ?
Con ngươi màu vàng óng của Vưu Phi Nhi khiếp sợ trừng lớn.
Cô vội vàng nhìn Mục Lương, có hơi xung động muốn nghiên cứu.
- Ngươi từ từ xem, ta đi trước.
Mục Lương bị nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi, khoát tay rời đi.
- Ai nha… Dường như đã hù người ta chạy mất.
Vưu Phi Nhi ngốc bẩm sinh nháy mắt một cái.
Khuôn mặt của cô phiếm hồng, kéo mảnh vải trên gương mặt mình, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu phối phương bí dược cường hóa.
...
Mục Lương rời khỏi căn cứ nghiên cứu, đi về phía căn nhà nằm ở trung tâm.
Anh cần một vật chứa để chứa đựng Nước Mắt Thiên Sứ, mới có thể đưa qua cho Nguyệt Thấm Lam.
Cũng không thể để người ta bị thương làm việc, như vậy hiệu suất làm việc rất thấp.
- Đôi Cánh Thiên Sứ cũng nên tiến hóa một chút, cũng không biết có thể đạt được năng lực trị dứt Hư Quỷ Cảm Nhiễm hay không?
Mục Lương suy tính hướng phát triển thành Huyền Vũ sau này.
Bây giờ, đều đang khan hiếm đủ thứ, động vật thuần dưỡng cần điểm tiến hóa, người lại cần thức ăn.
Anh đến cửa phòng, lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, mang theo một cô gái đang đứng đợi ở cửa.
- Các ngươi là?
Mục Lương nghi ngờ nhìn hai người.
- Đại nhânThành Chủ , ta gọi là Tô Nhi, là vợ của Vệ Cảnh, là hầu gái trước đây của Nguyệt Chủ.
Tô Nhi nghe được âm thanh, đã vội vàng xoay người cung kính tự giới thiệu:
- Còn con bé là con gái của ta, tên là Vệ Ấu Lan.
Cô mang theo con gái tìm Mục Lương lúc, nghe được thành chủ không có ở trong phòng, nên đứng ở cửa đợi.
- Trước tiến đi vào rồi nói tiếp!
Mục Lương đi vào trong nhà.