Chương 96: [Dịch] Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật

Là ta hại chết hắn

Phiên bản dịch 7204 chữ

Vương Đào ở một bên nhìn vẻ mặt xấu hổ của hai người, đột nhiên cảm thấy rất thú vị, Tôn Vĩ Quang và Âu Doanh Doanh này trong lòng đều có tật, đột nhiên nhìn thấy Hàn Nhị, trong nháy mắt đều có chút không biết phải làm sao.

Tuy nhiên còn may, sau khi Hàn Nhị thấy Tôn Vĩ Quang không có gì đáng ngại, sau đó thì đỡ lấy Âu Doanh Doanh.

"Khi chúng ta xuất phát có tổng cộng là sáu người, hiện tại đi tới căn cứ Thủy Trạch cũng chỉ còn lại ba người chúng ta ... còn may hai ngươi còn sống, không phải vậy cũng chỉ còn lại một mình ta ..."

Hàn Nhị nói với giọng điệu rất thổn thức.

Tôn Vĩ Quang và Âu Doanh Doanh đều cúi đầu xuống rơi vào trầm mặc.

Hàn Nhị nghĩ rằng hai người bọn họ đang sợ hãi, thật cũng không để ý.

Một nhân viên đi tới kiểm tra mắt của Tôn Vĩ Quang và Âu Doanh Doanh một chút.

"Cả hai người đều không có vấn đề gì!"

Nghe được điều này, lúc này Hàn Nhị mới xem như là hoàn toàn yên tâm, sau đó cô đưa hai người đến trước mặt Vương Đào, giới thiệu cho nhau biết.

"Vương Đào, đây là Tôn Vĩ Quang chồng của ta, đây là Âu Doanh Doanh bằng hữu của ta."

"Vĩ Quang, Doanh Doanh, đây là Vương Đào, là người đã cứu ta cũng đưa ta tới căn cứ Thủy Trạch."

Tôn Vĩ Quang nhìn thấy dáng người cường tráng đến không giống người của Vương Đào, theo bản năng muốn đi tới sau lưng Hàn Nhị.

Âu Doanh Doanh mở to mắt khi nhìn vào cơ bắp cuồn cuộn trên người Vương Đào, ngoài đời thực thực sự cũng có người có thể cường tráng giống như phong phim ảnh vậy sao?

"Chào các ngươi."

Vương Đào mở miệng khẽ nói, thanh máu của hai người theo thứ tự là [50/100] và [47/100], xem ra hai người bọn họ sống cũng không tệ lắm, còn không có tàn tật gì.

"Chào ngươi chào ngươi!"

Hai người Tôn Vĩ Quang và Âu Doanh Doanh nhanh chóng trả lời.

Lúc này cũng đã kiểm tra xong đám người Hướng Hồng Bân, có một nhân viên làm việc theo bản năng hỏi một câu:

"Tiểu Vũ đâu?"

Các binh lính im lặng.

Hướng Hồng Bân ngẩng đầu nhìn lên trời, nói với giọng điệu cứng nhắc:

"Chết rồi."

". . ."

Thế Vương Đào mới biết tại sao cảm thấy tinh thần của bọn họ xuống thấp như vậy.

Hàn Nhị giật áo Tôn Vĩ Quang, nhỏ giọng hỏi:

"Cụ thể là có chuyện gì xảy ra?"

Tôn Vĩ Quang giật giật miệng, lại nhìn về phía Hướng Hồng Bân rõ ràng tâm trạng không tốt, nên không dám mở miệng.

Ngược lại là Âu Doanh Doanh ghé vào bên tai Hàn Nhị nhỏ giọng nói:

"Trên đường chúng ta trở về gặp phải một con zombie đặc thù, sau đó ... sau đó Hướng đội trưởng muốn đi săn giết con zombie đó, kết quả con zombie đó tự bạo ... người lính tên Tiểu Vũ kia cũng bị nổ chết rồi ..."

Vương Đào nhíu mày lại.

Zombie Tự Bạo? Không phải là cái con nhìn thấy hôm qua chứ?

Tuy nhiên Zombie Tự Bạo mà hắn gặp phải hôm qua, uy lực tự hủy của nó không có lớn như vậy a, hắn ở bên trong căn cứ mơ hồ nghe được tiếng nổ.

Lúc này, Tôn Vĩ Quang nhỏ giọng oán trách một câu:

"Hướng đội trưởng vì báo thù giúp người lính kia, dùng một quả bom tự chế, thiếu chút nữa thì nổ chết cả chúng ta ..."

Vương Đào: ". . ."

Mặc dù trong căn cứ Thủy Trạch có hơn năm trăm người sống sót, nhưng người có sức chiến đấu cũng không nhiều, miễn cưỡng cũng chỉ có 100 người.

Trong số 100 người này chỉ có 18 người thuộc lực lượng an ninh, trong đó có 3 Ủy viên Ủy ban, đây hiện là 18 người mạnh nhất trong căn cứ.

Người lính hy sinh hôm nay là một người thuộc lực lượng an ninh (Quân đội An ninh).

Không cần biết ở trên phương diện tình cảm cá nhân hay là trên thực lực tổng thể của căn cứ mà nói, một người lính của lực lượng an ninh hy sinh đều là chuyện làm cho người ta khó có thể chấp nhận được, đặc biệt là sự hy sinh này là hoàn toàn có thể tránh được...

Đại sảnh khu hành chính.

Một đoàn người Hướng Hồng Bân, Vương Đào và những người khác đều có mặt ở đó, Vệ Chấn Quốc và một số thành viên Ủy ban khác cũng tới.

Quách Siêu và những nhân viên khác đang lặng lẽ thu dọn chiến lợi phẩm, trong khi Hướng Hồng Bân đứng bên cửa sổ, hung hăng rít lấy một điếu thuốc lá còn dính máu.

"Không nói chuyện có thể giải quyết được vấn đề sao?"

Vệ Chấn Quốc đang ngồi trên chiếc xe lăn tạm bợ, sắc mặt trông rất khó coi.

Tất cả binh lính đều cúi đầu im lặng.

Vệ Chấn Quốc ngẩng đầu, nhìn vào Hướng Hồng Bân, lạnh lùng nói.

"Hướng Hồng Bân, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra! Tại sao Tiểu Vũ lại chết rồi!"

Hướng Hồng Bân hung hăng đấm một quyền vào tường, sau đó quay lại trừng mắt nhìn Vệ Chấn Quốc.

"Mất rồi là mất rồi, nào có nhiều tại sao như vậy!"

Vệ Chấn Quốc lập tức tức giận đến lồng ngực phập phồng lên xuống.

"Hướng Hồng Bân! Ngươi đây là cái thái độ gì! Bản thân ngươi là Ủy viên của căn cứ, lại là tiểu đội trưởng của đội ngươi, đội viên của ngươi mất rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm! Ngươi không chỉ phải chịu trách nhiệm với các thành viên trong đội, ngươi còn phải chịu trách nhiệm với căn cứ!"

Đối mặt với tiếng quát của Vệ Chấn Quốc, Hướng Hồng Bân đối mặt không yếu thế chút nào.

"Là ta, là ta hại chết hắn, đáp án này ngươi đã hài lòng chưa? A"

Ầm!

Hướng Hồng Bân lại hung hăng đá một đá vào tường.

Vệ Chấn Quốc hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

"Tình huống cụ thể, ta muốn biết tình huống cụ thể!"

Hướng Hồng Bân lại trừng mắt nhìn Vệ Chấn Quốc, sau đó chỉ vào một tên đội viên của hắn mở miệng:

"Ngươi, nói cho hắn biết!"

Người lính do dự một chút, nhưng vẫn lớn tiếng kể lại tình huống cụ thể.

...

Vào sáng hôm nay, đoàn người Hướng Hồng Bân cuối cùng cũng tìm được cơ hội quay trở về ---- bọn họ trước đó là bị mắc kẹt.

Trên đường trở về xem như an toàn, không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào, nhưng ở vào thời điểm sắp về tới căn cứ Thủy Trạch, bọn họ đột nhiên thấy được một con zombie đặc thù với các bộ phận cơ thể lộ ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại zombie này, cũng không biết nó có năng lực gì, nhưng xem xét chính là zombie đặc thù, mà zombie đặc thù là sẽ tuôn ra tinh hạch zombie!

Hướng Hồng Bân đã từng dung hợp mấy viên tinh hạch zombie, hắn cũng đã gặp Dị Năng giả mà Vệ Chấn Quốc nói kia, tuy rằng còn chưa có chứng cứ xác thật, nhưng Hướng Hồng Bân biết, dung hợp tinh hạch zombie chắc chắn là chìa khóa để có được siêu năng lực!

Vì vậy khi gặp phải những con zombie đặc thù trên đường, hắn không có lý do gì để mà bỏ qua!

Đặc biệt là ở dưới tình huống bọn họ có người có súng ống, thực lực không tầm thường.

Tuy nhiên con zombie đặc thù này lại đứng ở giữa một đám zombie, Hướng Hồng Bân lần này ra ngoài thời gian dài như vậy, đạn dược gần như đã cạn kiệt, không thể tấn công mạnh mẽ, hơn nữa nhiều tiếng súng sẽ dẫn tới càng nhiều zombie hơn, chút đạn còn lại của bọn họ chắc chắn là không được.

Bởi vậy Hướng Hồng Bân quyết định chờ đợi, những con zombie này vẫn đang di chuyển khắp nơi, hắn muốn chờ cơ hội con zombie đặc thù kia lạc đàn.

Chỉ cần con zombie đặc thù này lạc đàn, bọn họ cùng nhau xông lên, xử lý nhanh chóng rồi rút lui, có lẽ ngay cả súng cũng không cần sử dụng, bọn họ có tổng cộng sáu người, có thể nhân lúc trời mưa to, giác quan của zombie giảm xuống đi đánh lén zombie, mỗi người cho vài đao, zombie này còn không chết được sao?

Sau khi chờ đợi một lúc, Hướng Hồng Bân ngạc nhiên phát hiện, con zombie đặc thù kia quả nhiên đã rời khỏi đội ngũ, chậm rãi ung dung đi vào bên trong một ngõ nhỏ.

Hướng Hồng Bân biết, cơ hội của mình tới rồi.

Bạn đang đọc [Dịch] Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật của Sơn Quỷ Chấp Bút

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    47

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!