Thế là hắn bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, nghe theo lệnh của hắn mà tấn công, trong đó có người lính tên Tiểu Vũ kia là người có khoảng cách gần nhất với Zombie Tự Bạo.
Sau khi nhận được lệnh tấn công của Hướng Hồng Bân, Tiểu Vũ cầm súng trường dương lưỡi lê lên, là người đầu tiên lao tới.
Hắn hung hăng đâm một đâm vào lưng của zombie, nhưng một đâm này cũng không có đâm hẳn vào, chỉ đâm vào gần một nửa thì lưỡi lê thiếu chút nữa bị kẹt lại.
Tiểu Vũ kinh ngạc trước khả năng phòng ngự của đối phương, nhưng hắn cũng không có hoảng, bọn hắn trước đó cũng không phải là chưa từng gặp phải zombie đặc thù có lực phòng ngự mạnh, nhưng ở dưới sự vây giết của bọn họ thì vẫn chết.
Hiện tại việc hắn cần làm chính là chờ đợi đồng đội cùng nhau ra tay là được.
Nhưng điều mà cả hắn và đồng đội đều không ngờ tới là sau khi con zombie đặc thù này bị đâm thương, nó cũng không hề có bất kỳ hành động tấn công nào mà thay vào đó, các cơ quan nội tạng lộ ra trên ngực nó phập phồng dữ dội, như thể nó đang tức giận, lồng ngực càng lúc càng lớn.
Sau đó thì ... ầm một tiếng, con zombie này nổ tung!
Tất cả mọi người đều choáng váng, tiếng nổ lớn không nói, Tiểu Vũ còn đang ở bên cạnh con zombie đó đây!
Khi mọi người nhìn lại lần nữa, zombie đặc thù và Tiểu Vũ đều biến mất, chỉ còn lại một bãi thị nhão và một khẩu súng trường gắn lưỡi lê.
Không cho mọi người cơ hội đau buồn, âm thanh tự hủy của loại zombie đặc thù này ngay lập tức thu hút sự chú ý của những con zombie xung quanh, những con Zombie Phong Ma có tốc độ cực nhanh kia cũng nghe tiếng mà xuất hiện.
Hướng Hồng Bân cho người đi thu hồi trang bị vũ khí mà Tiểu Vũ để lại cùng với viên tinh hạch zombie lập lòe bên trong đống thịt nhão.
Thật ra nếu bỏ chạy vào lúc này thì vẫn còn là cơ hội tốt, dù sao bọn họ đều là lái xe ô tô.
Nhưng Hướng Hồng Bân nhìn vào những con zombie kia, hắn không có lập tức chạy mà lấy ra ba quả bom tự chế, hắn muốn giết hết những zombie này tới chôn cùng với Tiểu Vũ!
Uy lực của bom tự chế phải lớn hơn nhiều so với lựu đạn, sau khi đếm ngược hơn mười giây, binh lính ném vào bên trong đám zombie.
Kết quả ba quả bom chỉ có hai quả là nổ, một quả bom còn lại không nổ, tạo thành lực sát thương nhỏ hơn rất nhiều.
Hết cách rồi, mọi người chỉ có thể nổ súng tới giải quyết những con zombie còn lại, còn may bọn họ còn có chút đạn, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp zombie trên đường, Hướng Hồng Bân yêu cầu người lính lái xe tiến lên.
Nhưng vào lúc này, quả bom chưa hề nổ trước đó đã phát nổ! Thật đúng lúc, quả bom này nổ bên cạnh xe mọi người.
Ba chiếc xe thiếu chút nữa thì bị lật tung.
Nếu như ba chiếc xe này không phải đều là xe quân sự chống nổ, lại cách bom còn có một chút khoảng cách, đoán chừng tiểu đội bọn họ sẽ phải nằm xuống ở chỗ này ...
Bom nổ đương nhiên sẽ thu hút zombie tới, nhưng zombie xung quanh đã được bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, zombie từ xa tới cần thời gian nhất định, đám người Hướng Hồng Bân cố nén cảm giác choáng váng tranh thủ thời gian rút lui.
Cuối cùng, ở trước khi càng nhiều zombie chạy tới, bọn họ về tới khu vực gần với căn cứ, phía sau bọn họ cũng chỉ còn có hơn mười con zombie Phong Ma đang đuổi theo, binh lính trong căn cứ tiến hành bắn ra hỗ trợ, nhanh chóng giải quyết hết.
...
"... Tình huống cụ thể chính là như vậy."
Giọng điệu của người lính có chút buồn bã.
Sau khi Vệ Chấn Quốc nghe xong, hắn chỉ vào Hướng Hồng Bân, thân thể run rẩy vì tức giận.
"Ngươi, ngươi —— "
Đây là một bi kịch hoàn toàn có thể tránh được, đều đã về tới cửa nhà rồi, kiên trì một chút nữa không được sao, cứ nhất định phải tự tìm phiền phức!
Chẳng những hại chết Tiểu Vũ, còn thiếu chút nữa thì hại chết toàn bộ người trong tiểu đội!
Nếu như không phải cân nhắc đến việc xung quanh còn có nhiều người, hắn sớm đã xửng cồ lên mắng chửi rồi.
Mà Ủy viên Lưu Hà ở bên cạnh Vệ Chấn Quốc, vừa buồn vừa có chút xấu hổ, bởi vì những quả bom tự chế này chính là do hắn chế tạo, mặc dù hắn nói hắn không thể đảm bảo sẽ không có vấn đề gì xảy ra, nhưng trong ba quả bom đó có một quả có vấn đề, xác suất này ít nhiều vẫn là có chút không ổn.
Hai vị Ủy viên Nhâm Kiệt và Phùng Minh An thì đều không nói thêm lời nào, này mặc dù là chuyện của căn cứ, nhưng cũng là chuyện nội bộ của lực lượng Quân đội An ninh, bọn họ không tiện nhúng tay vào, mặc dù sắc mặt hai người đều rất khó chịu, mỗi một chiến sĩ còn sống từ thời điểm tận thế đến cho đến lúc này đều là tài sản a ...
"Hướng đội trưởng, mọi thứ đã được thống kê hoàn thành ..."
Quách Siêu cẩn thận từng li từng tí đưa cho Hướng Hồng Bân một bản danh sách.
Hướng Hồng Bân liếc nhìn một cái, nhanh chóng ký tên mình vào, sau đó bước vào màn mưa rời đi mà không quay đầu lại.
"Các ngươi đều đi nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Vệ Chấn Quốc nhìn vào bốn người lính còn lại một chút, thở dài nói.
"Rõ!"
Các binh lính lập tức chào với Vệ Chấn Quốc, một người lính từ trong ba lô lấy ra thứ gì đó được bọc trong túi vải và đưa cho Vệ Chấn Quốc.
"Vệ trung đội, đây chính là viên tinh hạch zombie kia ..."
Vệ Chấn Quốc nhận lấy, hắn cảm thấy viên tinh hạch zombie này nặng trĩu, muốn nặng hơn so với bất kỳ tinh hạch zombie nào mà hắn từng thấy trước đó.
"Tất cả giải tán đi!"
Vệ Chấn Quốc phất phất tay, những người có mặt khác nhanh chóng rời đi.
Vương Đào cũng chuẩn bị rời đi, tuy nhiên lại được Vệ Chấn Quốc gọi lại.
"Vương Đào ngươi chờ một chút."
Vệ Chấn Quốc cho hắn một cái nhìn.
Vương Đào dừng bước.
Hàn Nhị gật gật đầu với Vương Đào, sau đó dẫn theo Tôn Vĩ Quang và Âu Doanh Doanh cùng rời đi.
Ở lúc bọn họ ra cửa, Vương Đào ngầm nghe trộm được lời nói có chút phàn nàn của Tôn Vĩ Quang:
"Vợ ngươi có ra ngoài tìm ta hay không? Không? Ngươi ... ngươi vậy mà không quan tâm ta! Thiệt thòi ta còn lo lắng cho ngươi như vậy ..."
Vương Đào lắc đầu, sau đó nhìn về phía Vệ Chấn Quốc.
"Đi, chúng ta đi tìm Hướng Hồng Bân, không thể quên đi chuyện chính."
Hắn nói chuyện chính, tự nhiên là chuyện bổ nhiệm Vương Đào trở thành Ủy viên.
Ba người Lưu Hà, Nhâm Kiệt và Phùng Minh Anh bên cạnh đều có chút tò mò mà đánh giá Vương Đào, bọn họ đã từ chỗ Vệ Chấn Quốc biết được tin tức Vương Đào là Dị Năng giả, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy Dị Năng giả đâu...
"Hiện tại đi tìm hắn thì có ổn hay không ..."
Vương Đào nhíu mày hỏi.
Vừa rồi thấy Hướng Hồng Bân và Vệ Chấn Quốc lớn tiếng với nhau, Hướng Hồng Bân hiện tại đoán chừng còn đang tức giận hoặc đau buồn, lúc này đi tìm người ta, cảm giác có hơi không được tốt cho lắm.
"Không có vấn đề gì, hắn còn hy vọng nhìn thấy Dị Năng giả hơn so với ta!"
Vì Vệ Chấn Quốc đã nói không có vấn đề gì nên Vương Đào cũng không quan tâm, sau đó hắn nhìn vào Vệ Chấn Quốc hỏi một câu quan tâm.
"Thương thế của ngươi không có vấn đề gì chứ?"
"Vết thương nhỏ, đi thôi!"
P/S: Ta thích nào ... chương 3 ... nhớ click ta thích và đề cử 90 -100 a (5 sao càng tốt) ... để có động lực a, những lúc đi làm về hay lắm việc còn có tinh thần để mà dịch truyện á các đạo hữu à, không có động lực thì khó mà tập trung dịch lắm, bởi người ai cũng mệt, chỉ có tinh thần không mệt thì mới cố gắng được a ...