Dịch: Lap Tran
----
Khu vực Vân Hoàng cũ.
Không trung là một mảnh xám xịt.
Lục Trường Sinh đã xé rách không gian đi tới nơi này.
Phóng thích khí cơ, hắn đã cảm nhận được Hồng Anh ở phương đông.
Trong trung tâm một tòa thành nát có lực lượng phong ấn khổng lồ phóng lên cao!
Xác định phương hướng xong.
Lục Trường Sinh liền phóng về phía phong ấn.
……
Giờ phút này, giữa đại trận phong ấn.
Hơi thở Hồng Anh cực kỳ uể oải.
Linh khí trong cơ thể đã sắp cạn kiệt!
Hiện giờ nàng đã không còn thử phá trận nữa.
Với thực lực hiện tại thì nàng căn bản không cách nào phá nổi.
Mà một khi linh khí của Hồng Anh hoàn toàn khô cạn, nàng sẽ đại trận phong ấn trấn áp!
Bên ngoài đại trận, Vân Minh nôn nóng công kích trận pháp.
Đáng tiếc hiệu quả rất nhỏ.
Thực lực của Vân Minh cũng không đủ để phá trận!
Hồng Anh ở trong trận nhưng không hề nôn nóng.
Hiện tại nôn nóng cũng không có ích gì.
Nàng chỉ có thể dựa vào lượng linh khí ít ỏi còn lại chống đỡ lực lượng phong ấn!
Nhìn Vân Minh phát cuồng công kích trận pháp bên ngoài, nàng nói: “Vân Minh, dừng lại đi, ngươi không phá được.”
Vân Minh gấp rút nói, “Nhưng bệ hạ! Nếu cứ tiếp tực như vậy thì ngươi sẽ……”
Hồng Anh cắt ngang lời Vân Minh, lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Không có việc gì, ta đã nói cho sư tôn biết, hắn đang trên đường tới đây.”
Vân Minh sửng sốt, nhớ tới nam nhận trong Thảo Đường kia, hỏi: “Bệ hạ không thể phá trận, hắn thật sự có thể phá sao?”
Hồng Anh cười nói: “Không thành vấn đề.”
Phải biết rằng, Lục Trường Sinh sâu cạn thế nào cả nàng cũng thể nhìn thấu!
Trong mắt nàng.
Tuy thường ngày sư tôn không ra dáng lắm nhưng không gì không làm được!
Giờ phút này.
Đại trận phong ấn đột phát sinh dị biến.
Giống như không còn kiên nhẫn mài mòn Hồng Anh.
Từng luồng lực lượng phong ấn tập trung trên đỉnh đầu Hồng Anh.
Lực lượng phong ấn bàng bạc hóa thành một tòa núi to.
Dục muốn đem Hồng Anh trực tiếp trấn áp!
Vân Minh thấy cảnh này càng nôn nóng hơn!
Hồng Anh thì cười khổ.
E là không được sư tôn.
Không cam tâm nha.
Luân hồi chín thế.
Vậy mà lại bị trấn áp ở đây.
Vẫn quá vội vàng, Hồng Anh thầm than, chỉ cần thực lực khôi phục thêm một ít.
Sẽ không đến mức bị đại trận phong ấn này làm khó.
Cuối cùng phải liều chết một lần.
Nghĩ đến đây.
Hồng Anh cầm lấy trường thương, ngẩng đầu nhìn ngọn núi do lực lượng phong ấn hóa thành!
Trong khoảnh khắc này, luân hồi chi ý điên cuồng phun trào.
Linh khí bùng nổ.
Trường thương phát ra tiếng “Ong ong”!
Đây là một kích cuối cùng của nàng.
Sau một kích này, Hồng Anh sẽ không còn chút sức phản kháng.
Trong giây lát!
Ngọn núi lớn ầm ầm rơi xuống.
Tựa như thái sơn áp đỉnh!
Đối mặt với núi lớn.
Sắc mặt Hồng Anh vẫn không đổi, thân thể bỗng nhiên phóng lên cao!
Chính diện đón lấy.
Trường thương đâm ra!
Luân hồi thương ý bùng nổ!
Giờ khắc này, Hồng Anh như hồi quang phản chiếu, dùng một kích mạnh nhất.
Trường thương đâm vào núi lớn!
Ầm!
Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên!
Núi lớn bắt đầu run rẩy.
Hồng Anh quát to, nhấn mạnh trường thương.
Núi lớn chấn động lần nữa!
Nhưng lúc này lực lượng phong ấn lại bùng nổ.
Không ngừng áp chế Hồng Anh!
Hơi thở của Hồng Anh không ngừng suy yếu.
Giờ khắc này!
Hồng Anh không chống đỡ được nữa, kêu lên một tiếng, trường thương rời khỏi tay.
Thân thể nàng rơi xuống.
Núi lớn do lực lượng phong ấn hóa thành cũng rơi theo.
Muốn trấn áp Hồng Anh!
Vân Minh thấy cảnh này mà khóe mắt muốn nứt!
Hồng Anh nở nụ cười khổ.
Hiện giờ trong cơ thể đã không còn linh khí.
Không còn chống đỡ được nữa.
Đang lúc nàng muốn nhắm hai mắt lại thì một nam tử đột ngột xuất hiện trước mặt nàng.
Chỉ thấy nam tử lạnh nhạt nhìn ngọn núi đang rơi xuống, chậm rãi giơ bàn tay vỗ vào đáy núi.
Chỉ một cái vỗ mà núi lớn như không cách nào thừa chịu nổi.
Ầm!
Núi lớn tan nát!
Hóa thành lực lượng phong ấn tiêu tán trong không gian này.
Vân Minh bên ngoài trận xem mà nhẹ nhàng thở ra.
Hồng Anh cũng nhìn nam tử trước mắt, không khỏi nở nụ cười.
“Sư tôn, rốt cuộc ngươi đã tới……”
Người tới đúng là Lục Trường Sinh!
Lục Trường Sinh không có quay đầu, tức giận nói: “Các ngươi thật sự không một tên nào có thể để ta bớt lo.”
“Đừng vội ôn chuyện, chờ ta giải quyết đại trận này đã.”
Dứt lời.
Lục Trường Sinh vung tay!
Từng đạo kiếm ý xuất hiện, hóa thành quy tắc chi kiếm chém về phía trung tâm đại trận!
Đó là chỗ mắt trận!
Chỉ cần phá hủy thì đại trận sẽ tan rã.
Quy tắc chi kiếm nháy mắt đâm xuyên qua!
Mắt trận đi đâm nát.
Đại trận phong ấn bắt đầu trở nên mờ ảo.
Lực lượng phong ấn dần dần trôi đi!
Cuối cùng, phong ấn đại trận hoàn toàn biến mất.
Chỉ phất tay một cái liền bài trừ đại trận phong ấn.
Vân Minh thấy mà khiếp sợ.
Lực lượng này hắn chưa từng gặp qua.
Hồng Anh cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trong mắt nàng, sư tôn vốn không gì không làm được.
Có lẽ trong mắt sư tôn, trận pháp pháp này chẳng đáng nhắc tới!
Lúc này, Lục Trường Sinh đi tới bên cạnh Hồng Anh, lấy một viên đan dược cho nàng ăn.
Sau khi nàng ăn thì hắn còn đánh vào cơ thể nàng một tia sinh chi ý.
Không bao lâu.
Vết thương trên người Hồng Anh và nội thương hoàn toàn biến mất.
Giống như chưa từng trải chuyện gì.
Hồng Anh đứng dậy, khom người nói: “Đa tạ sư tôn.”
Lục Trường Sinh không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, nói: “Đừng làm một bộ này, các ngươi ít có chuyện cho ta làm là báo đáp lớn nhất với vi sư rồi!”
Hồng Anh: “……”
Lục Trường Sinh nhìn quanh nói: “Có chuyện gì xảy ra, nói đi.”
Hồng Anh gật đầu, giải thích mọi chuyện.
Nơi này là nơi Vân Chiến trong Cửu Thiên Bộ bị phong ấn.
Mà muốn giải trừ phong ấn cho Vân Chiến thì cần phá vỡ đại trận phong ấn này.
Lục Trường Sinh gật gật đầu, “Nói cách khác, thực lực của ngươi không đủ mà còn sông vào, sau đó thiếu chút nữa đùa chết mình?”
Hồng Anh cười khổ gật đầu.
“Thật là đầu đất.”
Lục Trường Sinh bất đắc dĩ, nói: “Về sau dù muốn gây chuyện thì cũng phải tăng cường thực lực của mình trước, biết chưa?”
Hồng Anh cũng không dám trái ý Lục Trường Sinh, chỉ có thể gật đầu.
“Được rồi, ngươi còn chuyện gì thì cứ làm đi, hẳn là không còn nguy hiểm gì nữa, vi sư đi trước.”
“Sau khi xong chuyện nhớ trở về sớm chút.”
Lục Trường Sinh nói xong liền biến mất tại chỗ.
Hồng Anh nhìn bóng Lục Trường Sinh rời đi mà cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nàng đã sớm coi Thảo Đường như nhà mình……
……
Giờ phút này.
Ở Trung Vực.
Vòng cuối của đại hội luyện đan sắp bắt đầu.
Hồ Thanh ở trong thính phòng, sắc mặt nôn nóng.
Thấy trưởng lão chuẩn bị ra lệnh bắt đầu!
Hồ Thanh chỉ đành đi tới đài giám khảo.
Người bình phán trận chung kết là đại trưởng lão Đan Tông!