Dịch: Lap Tran
----
Đan kiếp biến mất.
Mây đen bắt đầu tan đi.
Từng tia sáng xuyện qua mây đen chiếu xuống mặt đất này!
Đan dược Thiên giai đan đã hoàn thành!
Đại trưởng lão nhìn đan dược tản ra ánh sáng bảy màu đang lơ lửng mà có chút cảm khái.
Không nghĩ tới trên đại hội luyện đan lại có một vị Luyện đan tông sư ẩn giấu.
Trong thính phòng, sắc mặt Hồ Thanh trở nên phấn chấn!
Tiểu tử Trường Sinh này thật sự để Tàng Đạo thư viện nở mày nở mặt nha.
Mộc Uyển Nhi nhìn về Lý thúc, tò mò nói: “Lý thúc, đã thành công rồi sao?”
Lý thúc gật gật đầu.
Không nghĩ tới Lục Trường Sinh ban đầu bị hắn khinh thường lại là tồn tại vượt qua tất cả Luyện đan sư ở đây.
Thật là thế sự vô thường……
Ở nơi xa.
Đám người Trọng Lê và Tạ Nguyên Nhân đã thối một khoảng vì không cách nào chịu được dư ba của đan kiếp.
Tất cả vẫn còn khiếp sợ.
Trước đó bọn họ còn coi Lục Trường Sinh là đối thủ.
Nhưng hiện giờ đối phương lại trực tiếp luyện chế ra đan dược Thiên giai.
Còn so như thế nào nữa?
Một vị Luyện đan tông sư lẫn vào bọn họ giả heo ăn thịt hổ?
Mấy người Trọng Lê và Tạ Nguyên Nhân có chút chết lặng……
Giờ phút này.
Dị biến đột nhiên phát sinh.
Có một bóng người phóng về phía đan dược.
Có người muốn cướp đoạt đan dược Thiên giai!
Sắc mặt đại trưởng lão biến đổi, muốn ra tay ngăn chặn.
Nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng.
Lúc này, Lục Trường Sinh liếc mắt một cái, sắc mặt trầm xuống.
Ta cực cực khổ khổ mới luyện ra được một viên này, có thể để ngươi đoạt lấy sao?
Lục Trường Sinh liền phất tay!
Một tia năng lượng bắn ra.
Bóng người thấy cảnh này biến sắc, không thể không dừng lại, toàn lực đón đỡ!
Nhưng hắn lại xem thường Lục Trường Sinh.
Chỉ trong chớp mắt!
Tia năng lượng liền xuyên qua trán người này.
Chưa không kịp triển khai thế công mà đã mất đi sự sống.
Bóng người từ trên không trung rơi xuống gần chỗ Lục Trường Sinh.
Đại trưởng lão đi tới nhìn, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Ngũ Thác, cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ.”
Đan dược Thiên giai có sức hấp dẫn cực lớn.
Một viên đan dược Thiên giai có công hiệu nghịch thiên cải mệnh.
Huống hồ viên đan dược Thiên giai này có phẩm chất cực kỳ cao.
Đại trưởng lão mở miệng nói: “Nếu có người lại hành động thiếu suy nghĩ thì chính là kẻ địch của Đan Tông!”
Vừa nghe lời này.
Một ít người đang ngo ngoe rục rịch trở nên yên tĩnh.
Đan Tông chính là thế lực đứng đầu Trung Vực.
Nhân mạch cùng nội tình vô cùng thâm hậu vô cùng!
Huống hồ Đan Tông là thánh địa của Luyện đan sư.
Đắc tội Đan Tông chẳng khác nào đắc tội tất cả Luyện đan sư.
Không ai lại chọn trở mặt với Đan Tông.
Làm vậy thì mất nhiều hơn được.
Hành động của đại trưởng lão cũng là một công đôi việc.
Thứ nhất, giữ gìn mặt Đan Tông.
Đại hội luyện đan do Đan Tông tổ chức, đồng thời cũng diễn ra ở nội môn Đan Tông.
Nếu để người khác dễ dàng cướp đan dược dự thi thì mặt mũi Đan Tông sẽ mất sạch.
Người người sẽ cho rằng Đan Tông thực dễ lấn.
Thứ hai là thể hiện thiện ý với Lục Trường Sinh.
Tất nhiên Luyện đan sư cấp bậc này sẽ không gia nhập Đan Tông.
Cũng không cần phụ thuộc vào thế lực nào khác.
Trở mặt không bằng giao hảo!
Đại trưởng lão tại vị nhiều năm như vậy, đã sớm thành nhân tinh.
Lục Trường Sinh đưa đan dược Thiên giai cho đại trưởng lão rồi nói: “Có thể tuyên bố kết quả.”
Đại trưởng lão lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Không cần nhìn, luyện ra đan dược Thiên giai, các hạ tự nhiên xếp hạng nhất.”
Lục Trường Sinh nhún vai, thu đan dược Thiên giai lại.
Đan dược này để cho mấy tên đệ tử của mình chơi đi.
Hắn cũng không cần dùng.
Lục Trường Sinh hạng nhất.
Hạng nhất đại hội!
Không ai có ý kiến.
Một tồn tại luyện chế được đan dược Thiên giai trong một nén nhang không cần phải giải thích gì thêm.
Đại trưởng lão lập tức lấy Nguyên Hồn đan ra.
Hắn đưa cho Lục Trường Sinh rồi nói: “Các hạ, đây là phần thưởng của ngươi.”
Trước kia, đại trưởng lão trao phần thưởng cẩn thận biết chừng nào?
Trong mắt các Luyện đan sư, Nguyên Hồn đan là đan dược cực phẩm có thể gặp mà không thể cầu.
Nhưng trước mặt Luyện đan sư có thể luyện chế đan dược Thiên giai thì không đáng nhắc tới.
Người ta có thể tự luyện chế!
Hơn nữa còn luyện tốt hơn!
Còn cần của bọn họ sao?
Lục Trường Sinh thì lại nghĩ không lấy thì phí nên tiếp nhận.
“Có thể đi rồi sao?”
Đại trưởng lão nghe hỏi, ngẩn người, ngay sau đó vội vàng nói: “Xin các hạ cứ tự nhiên.”
Lục Trường Sinh gật gật đầu, chuẩn bị rời khỏi.
Có lẽ là thấy Lục Trường Sinh định rời đi.
Người từ các thế lực lớn sôi nổi xông tới, muốn mời Lục Trường Sinh gia nhập!
Đương nhiên, cũng có thế lực tự mình hiểu lấy.
Luyện đan sư cấp bậc này sẽ phụ thuộc vào người khác?
Lục Trường Sinh lắc đầu nói: “Ta không muốn gia nhập thế lực nào khác.”
Nói xong liền rời đi.
Mình cá mặn…… A không, mình thích tự do như vậy, sao có thể bị thế lực khác trói chặt chứ?
Đương nhiên là ngoại trừ Tàng Đạo thư viện Nam Vực.
Dù sao đó cũng là nơi hắn lớn lên.
Ở nơi đó, Lục Trường Sinh nguyện ý làm một chút chuyện.
Đương nhiên cũng do bị ép buộc.
……
Lục Trường Sinh rời khỏi Đan Tông.
Hồ Thanh đuổi theo, cười nói: “Trường Sinh, thật sự làm chúng ta nở mặt nha.”
“Về sau Tàng Đạo thư viện Nam Vực chúng ta sẽ có người tranh nhau tới gia nhập.”
Lục Trường Sinh trợn trắng mắt nói: “Ngươi đừng nhét vào Thảo Đường ta, mấy đệ tử kia đã đủ làm ta đau đầu.”
Hồ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
Rõ ràng tiểu tử này có thực lực, thế mà lười……
Còn bọn họ, nằm mơ cũng muốn có thực lực, thiên phú như Lục Trường Sinh, đáng tiếc……
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh ném Nguyên Hồn đan cho Hồ Thanh.
Hồ Thanh sửng sốt, “Đan dược này rất quý, ngươi không cho đám Diệp Thu Bạch sao?”
Lục Trường Sinh lắc đầu nói: “Không cần.”
Nghe đến đây, Hồ Thanh cũng phản ứng kịp.
Một vị sư tôn có thể luyện chế đan dược Thiên giai tự nhiên không thiếu loại đan dược này.
Lý thúc và Mộc Uyển Nhi cũng đi theo, thấy cảnh này, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nguyên Hồn đan chính là đan dược mà Luyện đan sư tranh nhau theo đuổi, nhưng đối phương lại chẳng màng.
Thật sự là người so với người, khiến người ta tức chết……
Mộc Uyển Nhi tiến lại gần, cười hì hì nói: “Đại thúc, ngươi thật lợi hại nha.”
Lục Trường Sinh rất thích tiểu cô nương này, bỗng nói đùa:” Như thế nào, muốn bái ta làm sư phụ sao? “
Nhưng Lục Trường Sinh nào ngờ lời nói đùa của mình lại bị xem là thật.
Mộc Uyển Nhi kích động gật đầu, nói: “A, đại thúc, sao ngươi biết suy nghĩ của ta?”
Lý thúc cũng không có ngăn cản.
Ngược lại trong mắt có sự chờ mong.
Tiểu thư có thể bái Luyện đan sư cấp bậc này làm sư phụ là chuyện cực kỳ tốt!
Còn mang đến cho Mộc gia một minh hữu cường đại.
Quả thực là một mũi tên bắn hai con chim.
Lục Trường Sinh mở to mắt nhìn.
Vội vàng xua tay nói: “Đừng đừng đừng, ta không thu đồ đệ.”
Đã có bốn tên đệ tử rồi.
Còn thu nữa sao?
Đây không phải là muốn mạng già của hắn sao.
Huống hồ nàng này là đồ tham ăn nha!
Thu rồi lại phải thêm một bộ chén đũa.
Thua lỗ.
Lý thúc nghe nói không bất ngờ.
Với trình độ đan đạo của mình, đối phương có tư cách lựa chọn đệ tử.
Mộc Uyển Nhi nghe xong, nhăn mặt nói: “Đại thúc, thiên phú của ta không tốt sao?”
“Ạch……”
Lục Trường Sinh không thể nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
Ngay sau đó nhìn Hồ Thanh, nói: “Hồ trưởng lão, ta còn có việc, đi trước một bước.”
Dứt lời liền biến mất tại chỗ.
Bỏ chạy.