Dịch: Lap Tran
----
Dưới một mảnh Tu La Thiết Kỵ đen nghìn nghịt.
Bóng dáng Diệp Thu Bạch trông rất cô độc.
Tướng Quân nhìn Diệp Thu Bạch, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hiện tại còn ai có thể bảo vệ ngươi?”
Ngay sau đó liền dắt Tu La Thiết Kỵ, đánh ra một chưởng!
Một chưởng ấn màu máu dung hợp sát ý từ Tu La Thiết Kỵ xuất hiện.
Đòn công kích này đã vượt qua Thủy Dật cảnh!
Bước qua Thủy Dật cảnh sẽ đạt tới Càn Nguyên Cảnh!
Như thế AUNFUbTQAdẝ là Càn nguyên?
Nói về thiên tử!
Người tiến vào Võ bảng Tứ Vực thấp nhất cũng phải có tu vi Càn Nguyên cảnh.
Hiển nhiên, Tướng Quân muốn trực tiếp giết chết Diệp Thu Bạch, diệt trừ hậu hoạn!
Diệp Thu Bạch nhìn thấy cảnh này, sắc mặt biến đổi!
Hắn không cách nào ngăn cản một chưởng này trừ khi tế Thanh Vân kiếm ra.
Nhưng sau khi tế Thanh Vân kiếm ra thì sao?
Hắn sẽ không còn khả năng chạy trốn.
Nhưng cũng sẽ không bó tay như hiện tại.
Lúc Diệp Thu Bạch muốn rút Thanh Vân kiếm thì đột nhiên có một cái ngọc bội bay ra từ nạp giới, trôi nổi trước người Diệp Thu Bạch.
Là ngọc bội mà Hồng Anh cho hắn.
Chưởng ấn to lớn màu máu đánh vào ngọc bội.
Tức khắc phía trước ngọc bội có một ấn ký hình phượng hoàng.
Một ngọn con phượng hoàng đỏ như lửa ngẩng đầu hót vang!
Lệ!
Sắc mặt Tướng Quân thay đổi!
Ấn ký phượng hoàng hoàn toàn ngăn cản chưởng ấn.
Phượng lại giương cánh bắn ra một ngọn lửa.
Hơi thở mà ngọn lửa phát ra không thua kém Càn Nguyên cảnh chút nào.
Trong đó có mang theo hỏa diễm ý cảnh.
Ngay cả Vân Cảnh đang chiến đấu cùng cùng Minh công công trên không đều cúi đầu nhìn xuống, có chút kinh ngạc.
Hoàng Thiên Minh thấy thế, sắc mặt liền trầm xuống.
Hắn không suy nghĩ đến bối cảnh của Diệp Thu Bạch vì đã điều tra rõ ràng.
Một nơi Nam Man, một Diệp gia nho nhỏ trong Thiên Nguyên thành.
Tuy rằng được gọi là bốn gia tộc lớn nhưng lại không một cường giả Võ bảng Tứ Vực tọa trấn thì có thể mạnh đến mức nào?
Hẳn là Diệp Thu Bạch may mắn có được ngọc bội này.
Tướng Quân vội vàng đánh trả.
Đồng thời Tu La Thiết Kỵ phía sau cũng đều rống to, xếp thành một bức tường.
Đồng loạt đâm trường thương trong tay.
Trong lúc nhất thời, thương mang dung hợp thành một thanh trường thương thật lớn đâm về phía ngọn lửa của phượng hoàng.
Ầm!
Trên không trung hình thành hai khu vực.
Bên Diệp Thu Bạch là một vùng đỏ lửa, giống như luyện ngục!
Bên Tu La Thiết Kỵ thì tràn ngập sát khí, giống như Tu La Huyết Ngục!
Hai lực lượng vừa va chạm tức khắc bùng nổ, năn lượng lan tràn!
Những người khác vội vàng tránh xa, mấy người Kiếm Triều Miện phóng thích linh khí phòng ngự.
Sau một lúc, năng lượng tiêu tán.
Ngọc bội trước người Diệp Thu Bạch biến mất.
Tu La Thiết Kỵ cùng với Tướng Quân vẫn đứng trên không trung, chỉ là hơi thở hơi uể oải.
Tướng Quân cười lạnh nói: “Hiện giờ ngươi còn thủ đoạn gì nữa?”
Trên đài cao, Hoàng Thiên Minh cũng không thể kiên nhẫn nữa, lên tiếng.
“Không cần kéo dài, nhanh chóng chém giết Diệp Thu Bạch!”
Tần Thiên Nam nóng lòng, không biết Diệp Thu Bạch còn có thủ đoạn nào khác hay không.
Nếu như không có thì e là hôm nay lành ít dữ nhiều rồi.
Sẽ giải thích với Trường Sinh như thế nào đây?
Còn mặt mũi đi gặp Trường Sinh sao?
Mình mang Diệp Thu Bạch tới đây, kết quả lại không thể mang về, chỉ sợ là Lục Trường Sinh sẽ cực kỳ thất vọng……
Giờ phút này, Diệp Thu Bạch lạnh lùng nhìn Tu La Thiết Kỵ, thu hồi Ám Ma kiếm.
Thấy cảnh này, Tướng Quân cười lạnh: “Như thế nào, từ bỏ chống cự rồi?”
Tướng Quân nói xong liền phất phất tay.
Tu La Thiết Kỵ nhận được mệnh lệnh lập tức đạp bước về phía Diệp Thu Bạch!
Sát khí tụ lại hình thành một tôn sát thần, khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Diệp Thu Bạch chạm tay vào nạp giới.
Lại muốn lấy Thanh Vân kiếm ra!
Thanh Vân kiếm cũng là thủ đoạn cuối cùng của hắn.
Diệp Thu Bạch không khỏi bất đắc dĩ thở dài.
E là không thể trở về nấu cơm cho sư tôn……
Trong khoảnh khắc này, có một tia sáng hồng mang xẹt ngang qua bầu trời!
Sắc mặt Minh công công biến đổi, “Không xong!”
Vừa dứt lời!
Một nam tử cầm trường thương nhảy vào giữa nhóm Tu La Thiết Kỵ.
Tức khắc!
Từng đạo thương mang tạo thành gió lốc!
Trong thương mang tràn ngập thương ý!
Gần một nửa Tu La Thiết Kỵ bị đạo thương mang này xé nát.
Tướng Quân sửng sốt, ngay sau đó quay đầu.
Ánh mắt Hoàng Thiên Minh nhìn thẳng vào nam tử cầm thương!
Đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Thế mà có thể hạ gục gần nửa Tu La Thiết Kỵ trong nháy mắt?
Diệp Thu Bạch cũng sửng sốt.
Ngay sau đó, có một nữ tử xuất hiện bên cạnh hắn.
“Sư huynh, không có việc gì đi?”
Diệp Thu Bạch vừa thấy không khỏi vui vẻ nói: “Sư muội? Sao ngươi lại tới đây?”
Người tới đúng là Hồng Anh!
Nam tử nhảy vào Tu La Thiết Kỵ tự nhiên là Vân Minh.
Hiện giờ, tuy Vân Minh đã khôi phục thương thế nhưng cảnh giới vẫn còn phong ấn, chỉ ở nửa bước Càn nguyên.
Với cảnh giới này thì đối kháng Tu La Thiết Kỵ cũng không có chút áp lực nào.
Hồng Anh nhìn quanh rồi nói: “Chuyện của ta đã xong, nên ta liền hướng về bên này.
Nhưng trên đường lại cảm nhận được ngọc bội ta cho ngươi vỡ nát nên tăng tốc, may mà đuổi kịp.”
Lúc này, Vân Minh cũng về cạnh Hồng Anh, cung kính nói: “Bệ hạ, muốn xử lý những người này như thế nào, xin phân phó.”
Hồng Anh không có trả lời mà nhìn Diệp Thu Bạch.
Hiển nhiên, nàng đang dò hỏi ý Diệp Thu Bạch!
Vân Minh nhìn thấy cảnh này, không khỏi trong lòng cả kinh.
Bệ hạ thế mà hỏi ý kiến người khác?
Người này chính là sư huynh của bệ hạ sao?
Quan sát từ trên xuống dưới, Vân Minh cũng không phát hiện ra chỗ đặc biệt nào.
Chỉ là một người trẻ tuổi có thiên phú khá tốt thôi.
Diệp Thu Bạch nhìn về phía đám người Tướng Quân rồi nói: “Lưu tất cả bọn họ lại đây đi, như vậy thì Lạc Nhật vương triều mới đau lòng.”
Tu La Thiết Kỵ chính là vương bài của Lạc Nhật vương triều, nơi này có gần một nửa Tu La Thiết Kỵ của Lạc Nhật vương triều.
Bồi dưỡng một thành viên Tu La Thiết Kỵ đều sẽ hao tốn một lượng tài nguyên lớn.
Hồng Anh gật gật đầu nhìn Vân Minh.
Vân Minh hiểu ý Hồng Anh, xoay người phóng về phía Tu La Thiết Kỵ!
Trong lúc nhất thời, thương ý đầy trời!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Trong mấy nhịp thở, toàn bộ Tu La Thiết Kỵ đều bị tiêu diệt.
Ngay cả Tướng Quân cũng không chống nổi mấy chiêu của Vân Minh.
Sau đó trở thành vong hồn dưới thương.
Mỗi một người trong Cửu Thiên Bộ đều am hiểu một loại vũ khí, Vân Minh hiểu thương!
Hoàng Thiên Minh nhìn thấy cảnh này, nhìn chằm chằm Hồng Anh, trầm giọng hỏi: “Ngươi đến tột cùng là người phương nào?”
Hồng Anh cũng không thèm liếc hắn một cái.
Nàng chính là nữ đế, Hoàng Thiên Minh trong mắt nàng chẳng khác gì một con kiến, cần gì phải hạ thấp bản thân mà trả lời?