Dịch: Lap Tran
----
Lạc Nhật vương triều có thực lực cực kỳ cường thịnh.
Nội tình vô cùng phong phú.
Trên Võ bảng Tứ Vực có mấy vị cung phụng Lạc Nhật vương triều.
Trong đó, quốc chủ Lạc Nhật vương triều xếp hạng thứ tư.
Minh công công đang đấu với Vân Cảnh cũng xếp hạng thứ bảy.
Thực lực thế này, có thể nói Lạc Nhật vương triều là thế lực đứng đầu ở bốn vực!
Không người nào dám đắc tội!
Hoàng Thiên Minh là Đại hoàng tử Lạc Nhật vương triều, người thừa kế vị trí quốc chủ.
Được vô số thế lực tôn sùng.
Trong mắt mọi người trong mắt, hắn là người có bối cảnh khủng bố, quyền thế ngập trời.
Trong mắt Hồng Anh lại tựa như con kiến.
Vân Minh thấp giọng quát: “Làm càn! Dám hỏi tên huý của bệ hạ?”
Nghe vậy, Hoàng Thiên Minh cười to, lắc lắc ống tay áo, lớn tiếng nói: “Bắc Vực, ngoại trừ phụ vương ta, còn có người dám xưng bệ hạ?”
Tuy lời này cuồng vọng nhưng lại là sự thật, dù sao ở Bắc Vực, Lạc Nhật vương triều là bá chủ!
Sắc mặt Vân Minh trầm xuống, quát to một tiếng: “Tìm chết.”
Tiếng nói vừa dứt, trường thương trong tay phóng ra.
Thế như lôi đình mang theo thương ý đâm về phía Hoàng Thiên Minh.
Sắc mặt Hoàng Thiên Minh thay đổi, không cách nào né tránh!
Chỉ là đột nhiên trước người Hoàng Thiên Minh có một lão giả mặc trang phục thái giám đột nhiên xuất hiện, phất trần trong tay lão cuốn lấy trường thương.
Đúng là Minh công công đứng thứ bảy trên Võ bảng.
Khi phất trần quấn quanh trường thương, sắc mặt Minh công công khẽ đổi.
Tuy rằng công kích còn chưa đạt tới Càn Nguyên cảnh nhưng uy lực của nó lại khiến tim hắn đập nhanh!
Phải biết rằng hắn có tu vi Càn Nguyên cảnh trung kỳ.
“Đại hoàng tử điện hạ, có khả năng phải lui lại.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Minh công công, Hoàng Thiên Minh kinh ngạc, có chút không cam lòng hỏi: “Thực lực của đối phương mạnh như vậy sao?”
Minh công công trầm giọng giải thích: “Chiến lực của cao hơn chúng ta rất nhiều, còn có Vân Cảnh đứng bên phía bọn họ, ta chỉ có thể bám trụ một người mà thôi.
Nếu như vậy thì không thể đảm bảo sự an toàn điện hạ.”
Hoàng Thiên Minh trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu nói: “Được, vậy nghe Minh công công.”
Minh công công mang theo Hoàng Thiên Minh về lại trên thuyền.
Tu La Thiết Kỵ còn sót lại cũng nhận được mệnh lệnh theo sau con thuyền.
Trước khi rời đi, ánh mắt Khương Thiền có chút phức tạp nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch, ngay sau đó cũng rời đi.
Diệp Thu Bạch nhìn chiếc thuyền rời đi mà không khỏi cảm khái: “Xem ra tự mình báo thù còn cần rất nhiều...”
Hiện giờ, nếu không mượn Thanh Vân kiếm thì khi đối mặt với Thủy Dật cảnh, thực lực của Diệp Thu Bạch vẫn còn chênh lệch rất nhiều!
Hồng Anh bên cạnh nói: “Với thiên phú của sư huynh ngươi, hơn nữa còn được dạy dỗ, muốn vượt qua bọn họ không hề khó khăn.”
Diệp Thu Bạch thản nhiên cười.
Lúc này, Vân Cảnh đã đi tới, hắn nói: “Ngươi không tồi, có muốn bái nhập môn hạ của ta hay không?”
Thiên phú kiếm đạo của Diệp Thu Bạch thật sự rất tốt.
Vân Cảnh cũng không khỏi có ý quý tài.
Đám người Kiếm Triều Miện không khỏi sửng sốt.
Kiếm Triều Miện ngẩn ra, nói: “Sư tôn, không phải ngươi nói chỉ thu một đệ tử quan môn là ta sao?”
Vân Cảnh quay đầu nhìn Kiếm Triều Miện, lạnh nhạt nói: “Ta đột nhiên hối hận.”
Kiếm Triều Miện: “……”
Mấy người Hoang Nguyên, Thạch Sinh kinh ngạc không thôi.
Đối phương chính là kiếm tu mạnh nhất Bắc Vực, hiện giờ chủ động thu đồ đệ.
Hồng Anh cũng trêu ghẹo: “Sư huynh ngươi rất được chào đón.”
Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ vò đầu, trước là trưởng lão Kiếm Đường, hiện giờ là Vân Cảnh này.
“Vân tiền bối, ngại quá, ta đã có sư tôn.”
Vân Cảnh trừng mắt nói: “Sư tôn của ngươi chẳng lẽ còn thích hợp hơn ta?”
Diệp Thu Bạch lắc đầu cười nói: “Nếu đã bái sư, tự nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi, sẽ tổn hại kiếm tâm của ta.”
Vân Cảnh nghe xong gật gật đầu.
Nhưng câu tiếp theo khiến hắn suýt sặc nước bọt.
“E là Vân tiền bối cũng không thể hơn sư tôn……”
Vân Cảnh nhìn ánh mắt trong suốt của Diệp Thu Bạch, gật đầu nói: “Có cơ hội ta nhất định sẽ so đấu với lão sư ngươi một trận.”
“Ta sẽ truyền lời cho sư tôn.”
Vân Cảnh gật gật đầu, nói với Kiếm Triều Miện: “Được rồi, đừng xem nữa, cùng ta trở về tu luyện, nhìn người ta đi, rồi nhìn lại ngươi, có thể tốt hơn chút sao?”
Kiếm Triều Miện có chút ủy khuất: “……”
Trước kia ngài cũng không nói thế này!
Mặt Hoang Nguyên, Thạch Sinh, Trương Hách đều đỏ bừng.
Kiếm Triều Miện bị nói là không tốt, chẳng phải bọn họ càng tệ hơn?
Lúc này Tần Thiên Nam cũng đi tới, ánh mắt nhìn Hồng Anh có chút kinh dị.
Bệ hạ?
Xem ra nhị đệ tử của Trường Sinh không đơn giản……
Nhưng Tần Thiên Nam cũng không hỏi rõ thân thế của nàng, hắn vỗ vỗ vai Diệp Thu Bạch rồi nói: “Làm tốt lắm, lần này nhờ có ngươi……”
“Mọi người cũng có công.”
Tần Thiên Nam gật gật đầu, “Được rồi, chuẩn bị trở về học viện thôi, phần thưởng lần này sẽ khiến các ngươi hài lòng.”
……
Cùng lúc đó.
Ở Thảo Đường.
Lục Trường Sinh nhìn lên trên trời.
Giữa không trung có ba bam một nữ đang đứng lơ lửng.
Bốn người không phải thực thể, có chút hư ảo.
Lục Trường Sinh cũng nhận ra một nam tử trong nhóm, đó là gương mặt người to lớn ở phía trên Huyết Ngục bí cảnh trước đó!
Một nam tử mở miệng nói: “Các hạ, ngươi từ vùng vũ trụ nào tới đây?”
“Vùng vũ trụ nào?”
Lục Trường Sinh sửng sốt, ngay sau đó suy nghĩ chút rồi nghiêm túc nói: “Hẳn là các ngươi chưa từng nghe qua.”
Sắc mặt nữ tử có chút biến hóa nói: “A? Thật sự đến từ vũ trụ khác? Xin hỏi các hạ, vũ trụ kia gọi là gì?”
Lục Trường Sinh buông tay nói: “Ta nói các ngươi cũng không biết.”
Nữ tử cười nhạo nói: “Tuy rằng chúng ta không dám nói có thể biết hết các vũ trụ chung quanh nhưng cũng biết hơn phân nửa, các hạ không nên khinh thường mạng lưới tình báo của chúng ta.”
Một nam tử lại tiếp lời: “Vậy võ đạo của vũ trụ kia như thế nào? Có phải đều giống các hạ?”
Lục Trường Sinh lại suy nghĩ chút rồi mới nghiêm túc đáp: “Võ đạo? Võ đạo bên chúng ta đã biến thành một hạng mục tu dưỡng thân thể.”
Giống như Thái Cực quyền……
Hiện tại không phải mấy lão nhân gia thường đánh vài quyền ở quảng trường sao....
“Vũ trụ chúng ta đều dùng một loại vũ khí tên là súng, không thì chính là đạn đạo gì đó……”
Lục Trường Sinh càng nói càng hăng say.
Còn ba nam một nữ thì càng nghe càng mơ hồ, liếc nhìn lẫn nhau.
“Ngươi từng nghe tới sao?”
“Không có……”
“Vũ trụ nào có mấy thứ này?”
Một nam tử trầm giọng nói: “Chẳng lẽ các hạ đang đùa với chúng ta?”
Lục Trường Sinh tỏ vẻ vô tội nói: “Không có nha.”
Nữ tử hừ lạnh: “Đã như vậy thì cũng không cần nhiều lời, đồng loạt ra tay đi.”
Ba người còn lại cũng gật đầu.
Lục Trường Sinh thấy hơi thở của đối phương bắt đầu bùng nổ, không khỏi kinh hãi.
Ngay sau đó vội vàng hô: “Cửu U Hoàng Tuyền đại trận, trận lên!”