Dịch: Lap Tran
----
Cửu U Hoàng Tuyền đại trận chính là sát trận thượng cổ.
Lực lượng sát phạt cực kỳ khủng bố.
Cây liễu trên vách núi thấy cảnh này, không khỏi cạn lời.
Chỉ là mấy hình chiếu mà thôi.
Hơn nữa, dù cho bản thể có tới nơi này thì cũng không cần thiết sử dụng Cửu U Hoàng Tuyền đại trận……
Dao mổ trâu cắt tiết gà mà.
Chim nhỏ cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Rõ ràng có tu vi cao như vậy mà lại không có biết, còn cẩn thận thế này……
Giờ phút này, bốn bóng người giữa không trung cảm nhận được lực lượng sát phạt xuất hiện, sắc mặt không khỏi thay đổi!
Bọn họ không hề có sức phản kháng!
Cũng không nghĩ mình có thể tiếp nổi một kích của trận pháp này.
Chạy!
Chỉ có thể chạy!
Nhưng sao Lục Trường Sinh có thể thả bọn họ chạy chứ?
Hắn lập tức lật bàn tay.
Trong Cửu U Hoàng Tuyền đại trận, nước Hoàng Tuyền hóa thành lồng giam bao phủ bốn người.
Nước Hoàng Tuyền tản ra tịch diệt chi ý vô tận!
Bốn người thấy cảnh này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Dù bọn họ dùng hết thủ đoạn cũng không cách nào ngăn cản một kích của trận pháp này.
“Vì sao ở vùng vũ trụ cằn cỗi này lại có sát trận cao thâm như thế?!”
“Chẳng lẽ địa cầu mà hắn nói thật sự là vũ trụ vĩ độ cao mà chúng ta không biết?”
Một nam tử ôm quyền hướng về phía Lục Trường Sinh: “Các hạ bớt giận, chúng ta cũng không có ý khác, chỉ muốn đến kết giao mà thôi.”
Nghe vậy, Lục Trường Sinh cười lạnh nói: “Lừa quỷ sao? Đều đã vận chuyển công pháp chuẩn bị ra tay, nếu không phải ta nhanh chóng phòng thủ thì các ngươi thành công rồi.”
“……”
Bốn người có chút hỏng mất.
Người có thể bố trí trận pháp thế này lại sợ hình chiếu của bọn họ sao?
Còn phải phòng thủ?
Sao có thể?
Lúc này nữ tử cũng cung kính nói: “Tiền bối, chúng ta cũng không có ý mạo phạm, xin thu trận pháp, sau đó ngươi cũng có thể đạt được tình hữu nghị của chúng ta, chẳng phải sẽ tốt hơn?”
Hữu nghị?
Điều này có nghĩa là đối phương sẽ không đến làm phiền hắn nữa sao?
Lục Trường Sinh vui vẻ, đang định đáp ứng thì từ bên ngoài kết giới Thảo Đường lại có tiếng nói truyền đến.
“Sư tôn! Chúng ta đã trở lại…… A? Sao lại mở kết giới rồi?”
“Sư tôn, mau mở cửa!”
Lục Trường Sinh nghe hai giọng nói nói này liền vui vẻ, đầu bếp…… A không, các đồ nhi ngoan đã trở lại?
Chỉ là trong lúc vui mừng không có khống chế linh khí trong cơ thể cẩn thận, năm ngón tay lại bóp nhẹ.
Tức khắc!
Cửu U Hoàng Tuyền đại trận phóng thích uy lực.
Nước Hoàng Tuyềnn hóa thành sóng lớn từ bốn phương tám hướng ập vào bốn người.
Ầm!
“Ngươi sẽ trả giác lớn!”
“Tương lai, ngày tông ta buông xuống sẽ là ngày tận thế của các ngươi!”
Lục Trường Sinh thấy cảnh này liền dại ra……
Hắn cúi đầu nhìn nhìn bàn tay, khóc không ra nước mắt nói: “Ta nói ta không cố ý, các ngươi có tin không……”
Lúc này, Diệp Thu Bạch và Hồng Anh cũng vào tới.
“Sư tôn, chúng ta đã trở lại.”
Nghe tiếng hai người, sắc mặt Lục Trường Sinh trở nên tức giận.
Diệp Thu Bạch hoảng sợ, ngại ngùng nói: “A…… Sư tôn, sao vậy?”
Lục Trường Sinh nghĩ đến đám người kia sẽ trả thù thì trong lòng càng giận hơn, nói với Diệp Thu Bạch và Hồng Anh: “Phạt các ngươi dọn dẹp toàn bộ Thảo Đường một lần, không được dùng linh khí!”
Cả đỉnh núi này đều thuộc sở hữu của Thảo Đường.
Không dùng linh khí mà quét dọn một ngọn núi sao?
Cần phải mất bao lâu nha……
Mấu chốt là bọn họ còn không biết mình phạm lỗi gì……
Nhưng khi nhìn đến gương mặt oán giận của Lục Trường Sinh, hai người lựa chọn câm miệng, ngoan ngoãn cầm lấy chổi, chuẩn bị xuống núi quét dọn……
“Từ từ.”
Diệp Thu Bạch và Hồng Anh mừng rỡ quay đầu.
Lục Trường Sinh chỉ về phía phòng bếp rồi nói: “Đi nấu cơm trước, cơm xong rồi đi.”
Diệp Thu Bạch: “……”
Hồng Anh: “……”
……
Ở Lạc Nhật vương triều.
Trong một cung điện vàng son lộng lẫy.
Nơi cao nhất có một tòa ghế rồng.
Sau ghế rồng có một vầng mặt trời hồng.
Vòng mặt trời này lại phát ra uy thế khiến người khác phải thần phục người ngồi trên ghế rồng……
Giờ phút này, có một nam tử trung niên đang ngồi trên ghế.
Nam tử mặc long bào vàng kim, long bào có thêu có chín con cự long màu vàng uốn lượn giữa mây ngũ sắc.
Người này là quốc chủ Lạc Nhật vương triều.
Đồng thời cũng cường giả xếp hạng thứ tư trên Võ bảng Tứ Vực.
Hoàng Nhất Thống.
Ý là thống nhất bốn vực!
Có thể thấy được dã tâm của người này.
Phía dưới Lạc Nhật quốc chủ là Hoàng Thiên Minh đang quỳ gối.
Hoàng Nhất Thống yên tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc từ trên gương mặt hắn.
Cũng vì như thế này mới khiến người ta cảm thấy áp lực.
“Nói chút đi, ngươi phạm sai làm gì.”
Hoàng Thiên Minh đổ mồ hôi, cúi đầu nói: “Nhi thần đã khinh địch.”
Hoàng Nhất Thống cầm chén rượu lên, uống một ngụm rồi nói: “Nói tiếp.”
Nghe vậy, Hoàng Thiên Minh đáp: “Nhi thần không hoàn toàn hiểu hết các mối quan hệ của Diệp Thu Bạch, không nghĩ tới đối phương còn có cao thủ như vậy cứu viện.
Còn được Thái thượng trưởng lão Tàng Đạo thư viện Bắc Vực Vân Cảnh giúp đỡ.”
“Ừ, tiếp tục.”
Mồ hôi từ Hoàng Thiên Minh nhỏ xuống nền.
Có thể nghe được tiếng “tách”.
“Không nhanh chóng để Tu La Thiết Kỵ cùng với Tướng Quân diệt trừ Diệp Thu Bạch, để đối phương chờ được người tới cứu giúp.”
“A……”
Hoàng Thiên Minh thở hổn hển, thừa nhận cảm giác áp bách, tiếp tục nói: “Còn nữa…… Xuất động Tu La Thiết Kỵ mà lại không hoàn thành mục tiêu, còn khiến Tu La Thiết Kỵ tổn thất phân nửa.”
“Không còn sao?”
“Xin phụ hoàng chỉ dạy.”
Hoàng Nhất Thống nâng mí mắt, nhìn về phía Hoàng Thiên Minh, lạnh nhạt nói: “Hoàng Thiên Minh, ngươi vẫn không hiểu, ngươi khiến ta rất thất vọng.”
Hoàng Thiên Minh nghe xong sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Hoàng Nhất Thống đứng lên, nhìn vầng mặt trời phía sau, tiếp tục nói: “Vì sao không xuất động Ảnh Sát?”
Mặt Hoàng Thiên Minh tái đi.
“Ngươi muốn Diệp Thu Bạch chết trong tay ngươi nên cố ý không để Ảnh Sát ra tay đúng không?”
Hoàng Thiên Minh run rẩy.
Hoàng Nhất Thống nói: “Ngươi là hoàng tử, là người thừa kế mà bổn hoàng khâm định, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?”
Hoàng Thiên Minh như bị bóp cổ họng, gian nan nói: “Không nên xử lý theo cảm tính, cảm thấy uy hiếp, lập tức bóp chết từ trong trứng nước.”
Hoàng Nhất Thống tiếp lời: “Hoàng tộc vô tình, sát phạt quyết đoán là điểm mấu chốt, cảm thấy uy hiếp thì dù đối phương là người thân cũng cần phải diệt trừ, ngươi đã hiểu?”
Hoàng Thiên Minh gian nan gật đầu.
“Tuy rằng nữ nhân kia là người ngươi thích, nhưng nếu có thể uy hiếp tới ngươi thì đều có thể vứt, ngươi có làm được?”
Hoàng Thiên Minh không nói gì, giờ phút này hắn đã ướt đẫm mồ hôi!
Hoàng Nhất Thống bỗng nhiên xoay người quát: “Vậy ngươi đã làm như thế nào?”
“Nhi thần biết sai……”
Hoàng Nhất Thống phất phất tay rồi nói: “Lui xuống đi, ta sẽ tuyên bố lấy lại vị trí hoàng tử của ngươi, lão nhị kế thừa, muốn lấy về thì giải quyết cho xong chuyện này.”
“Nhi thần tuân lệnh……”