Dịch: Lap Tran
----
Lục Trường Sinh định ra tay.
Đệ tử bị người tới nhà khi dễ, sao hắn có thể không có chút phản ứng nào?
Hắn muốn khởi động Cửu U Hoàng Tuyền đại trận nhưng lại bị Hồng Anh ngăn cản.
“Những người này không cần sư tôn ra tay.”
Nàng nói xong liền cầm trường thương biến mất.
Vân Minh gật gật đầu với Lục Trường Sinh, cũng đi theo nàng.
Trưởng lão Kiếm Đường nhận ra Hồng Anh.
Hắn không khỏi nhíu mày nói: “Hồng Anh, ngươi chóng nhanh lui ra!”
Trưởng lão Võ Đường cũng nói: “Không cần xúc động, đối phương là cường giả mười hạng đầu trên Võ bảng, ngươi không phải đối thủ!”
Dương Húc nghe lời này cũng đã hiểu.
Nữ tử trẻ tuổi này là học viên.
Dương Húc cũng cảm khái nói: “Có học viên không sợ sinh tử thế này là may mắn của thư viện.
Nhưng hiện giờ còn chưa tới lượt ngươi chịu chết, tạm thời lui ra đi.”
Minh công công cũng cười nói: “Từ khi nào học viên Tàng Đạo thư viện Nam Vực can đảm thế này?
Nhưng……”
Minh công công nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Can đảm không sợ thì có khả năng sẽ bỏ mạng bất kỳ lúc nào.”
Qua lời của trưởng lão Kiếm Đường thì Minh công công biết Hồng Anh chỉ là một học viên.
Minh công công cho rằng một học viên thì có thể mạnh đến mức nào?
Huống hồ còn ở Nam Vực hoang tàn này.
Đây không phải khinh địch mà là cách nhìn đối với Nam Vực đã ăn sâu bén rễ trong lòng người ở các vực khác.
Sự thật cũng là như thế.
Vân Minh nghe mà tức giận không thôi, muốn ra tay nhưng Hồng Anh lại lắc đầu.
“Giao hắn cho ta.”
Vân Minh không hề bất ngờ, bệ hạ là một người cực kỳ bao che người mình…
Dứt lời, hơi thở Càn Nguyên cảnh từ thân thể Hồng Anh bùng nổ.
Thấy cảnh này, các trưởng lão đều sửng sốt, ánh mắt tràn đầy sự khó tin.
Càn Nguyên cảnh?
Đã vượt qua đám bọn họ rồi!
Thực lực của Hồng Anh lại cao thế này?
Tần Thiên Nam đang chiến đấu đằng xa nhìn thấy cảnh này cũng mừng rỡ.
Đệ tử Diệp Thu Bạch của Lục Trường Sinh đã đủ yêu nghiệt rồi.
Không nghĩ tới Hồng Anh cũng không thua kém!
Minh công công giật mình.
Càn Nguyên cảnh?
Một học viên đạt tới Càn Nguyên cảnh?
Dù ở Bắc Vực cũng không có yêu nghiệt bực này.
E là chỉ Trung Vực mới có khả năng sinh ra……
Hồng Anh cầm trường thương, nhìn về phía các trưởng lão và Dương Húc đang ngây người rồi nói: “Người này giao cho ta, các ngươi tiêu diệt đám cấm quân hoàng cung kia đi.”
Nàng không đợi các trưởng lão đáp lại mà đã quét trường thương về phía Minh công công.
Trong lúc nhất thời, tiếng gió rít liên tục vang lên!
Nơi trường thương đi qua đều có tiếng gào thét.
Minh công công hừ lạnh: “Dù đạt tới Càn Nguyên cảnh thì sao?”
Hắn chính là tồn tại xếp hạng bảy trên Võ bảng Tứ Vực.
Còn là cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ!
Dù yêu nghiệt đi nữa cũng mới Càn Nguyên cảnh sơ kỳ mà thôi.
Tới Càn Nguyên cảnh, mỗi một cảnh giới nhỏ cũng có sự chênh lệch rất lớn.
Sao có thể là đối thủ của hắn.
Nhưng khi trường thương quét đến và va chạm với phất trần của Minh công công thì đồng tử của Minh công công tức khắc co rụt lại!
Hắn cảm nhận được một cổ ý cảnh hủy diệt từ trường thương của Hồng Anh.
Không chỉ như thế, còn có thêm một loại ý cảnh khác nữa.
Là luân hồi chi lực!
Luân hồi ý cảnh!
Hoàng Thiên Minh đứng trên thuyền thấy cảnh này, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Hai loại ý cảnh.
Lại còn không phải ý cảnh bình thường.
Còn có tu vi Càn Nguyên cảnh, hình như Diệp Thu Bạch là sư huynh của nàng?
Như vậy thì sư tôn của bọn họ kinh khủng đến mức nào?
Đột nhiên, Hoàng Thiên Minh cảm thấy có chút hối hận vì đã trêu chọc Diệp Thu Bạch.
Giờ phút này, Lục Trường Sinh cũng đứng không xa, chắp hai tay sau lưng quan sát, trên mặt không chút cảm xúc.
Hắn không lo lắng cho Hồng Anh, dù sao nàng cũng là nữ đế chuyển thế.
Ra tay quyết đoán như thế nhất định đã nắm chắc.
Lúc này Diệp Thu Bạch cũng chậm rãi tỉnh lại.
“Sư tôn?”
Cảm nhận được từng luồng hơi thở cuồng bạo thì nhìn sang, thấy Hồng Anh đang chiến đấu với Minh công công.
Diệp Thu Bạch nhìn về phía Lục Trường Sinh rồi hỏi: “Sư tôn, Lạc Nhật vương triều tìm tới nơi này?”
Lục Trường Sinh gật gật đầu quay lại nhìn Diệp Thu Bạch.
“Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ta giúp ngươi giải quyết Lạc Nhật vương triều.”
“Thứ hai, vẫn là do ngươi tự giải quyết.”
Năm lần bảy lượt khiêu khích, hiện giờ lại đánh tới cửa.
Dù là Lục Trường Sinh cũng không nhịn nổi.
Còn có thể giải quyết hay không thì đi mới biết, cùng lắm thì dọn Cửu U Hoàng Tuyền đại trận qua đó.
Cây liễu từng nói, đây là sát trận thượng cổ.
Lạc Nhật vương triều có thể có thể ngăn cản sát trận thượng cổ sao?
Diệp Thu Bạch suy nghĩ, nhìn hai bóng dáng đang chiến đấu kịch liệt phía trước, không khỏi cười nói: “Sư tôn, vẫn để ta tự giải quyết đi, không bao lâu nữa ta sẽ san bằng Lạc Nhật vương triều.”
Lục Trường Sinh liếc nhìn Diệp Thu Bạch, cũng không nằm ngoài dự đoán.
Hiển nhiên Diệp Thu Bạch xem Lạc Nhật vương triều đá mài dao.
Giờ phút này, trường thương trong tay Hồng Anh có thêm từng ngọn lửa như rêu bám lên.
Từng làn sóng nhiệt bắt đầu lan tỏa khắp khu vực.
Hỏa diễm ý cảnh!
Loại ý cảnh thứ ba!
Minh công công cực kỳ kinh ngạc.
Ba loại ý cảnh, đây là khái niệm gì?
Tới cảnh giới như bọn họ thì đều chuyên tâm với một loại ý cảnh àm thôi.
Loại thứ ba?
Có lẽ không ai dám nghĩ tới.
Trường thương trong tay Hồng Anh hóa thành một thương lửa to lớn, hơi thở quét ngang cả khu vực.
Ngọn lửa nổi bật nhuộm hồng mọi thứ khiến một ít học viên ở xa chú ý.
Tân Hồng Y cũng thấy cảnh này, không khỏi cắn môi.
Nàng nhớ tới thời điểm trước khi tiến vào Tàng Đạo thư viện.
Cảm thấy Lục Trường Sinh không thu mình làm đệ tử chính là sự một sự tổn thất.
Hiện giờ xem ra, chỉ có nàng tự cho là đúng mà thôi……
Giờ phút này, Hồng Anh như một nữ chiến thần của lửa, nàng giơ tay phải nâng thanh trường thương to lớn từ lửa này.
Khẽ quát một tiếng rồi đâm thẳng về phía Minh công công!
Tức khắc, thương lửa tức khắc cắt qua không gian ầm ầm phóng về phía Minh công công.
Sắc mặt Minh công công thay đổi, có một hơi thở khiến hắn cảm giác được sự áp bách.
Giống như sắp bị trấn áp!
Minh công công không dám khinh thường, quát to một tiếng, phất trần trong tay tỏa ra ngàn sợi tơ trắng vây lấy thương lửa.
Nhưng mà từng sợi trắng còn chưa tiếp xúc với thương lửa đã bị hỏa diễm ý cảnh thiêu hủy sạch.
Sắc mặt Minh công công lại biến đổi.
Hắn lập tức phóng phất trần về phía trước.
Thương lửa trực tiếp phá hủy phất trần.
Thời điểm phất trần bị phá hủy thì lại hóa thành một trận pháp.
Tức khắc lại có vô số tơ trắng xuất hiện bọc lấy thương lửa.
Phất trần này là thứ Minh công công lấy được từ bí cảnh thượng cổ, không rõ cấp bậc.
Bên trên có khắc một trận pháp mà ngay cả quốc chủ Lạc Nhật vương triều cũng không cách nào phá hủy.
Hiện giờ phất trần bị hủy.
Trận pháp bùng nổ!
Cuối cùng đã ngăn được thanh trường thương to lớn từ ngọn lửa này.