Dịch: Lap Tran
----
Minh công công nhìn phất trần bị hủy mà đau lòng.
Đây chính là thứ đáng giá nhất trong tay hắn.
Đã không còn phất trần, thực lực của Minh công công cũng sẽ giảm xuống không ít.
Hoàng Thiên Minh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
Thực lực của Hồng Anh vượt quá dự kiến của hắn.
Hắn mang theo Minh công công tiến đến vốn nắm chắc mười phần.
Dù sao người mạnh nhất Tàng Đạo thư viện Nam Vực là Dương Húc.
Không phải đối thủ của Minh công công.
Ai ngờ khi đến lại có một Hồng Anh giết ra.
Trưởng lão các đường ở phía sau đều kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được thực lực của Hồng Anh.
Tu vi Càn Nguyên cảnh đã đủ khiến cho bọn họ kinh ngạc một lúc lâu.
Giờ lấy Càn Nguyên cảnh sơ kỳ áp chế cường giả Võ bảng Tứ Vực Càn Nguyên cảnh hậu kỳ như Minh công công thế này?
Có thể nói là chưa từng nghe hay thấy!
Dương Húc gật gật đầu, cảm khái: “Thật sự là học viên giỏi hơn lão sư, có học viên này, thư viện chúng ta chắc chắn sẽ quật khởi.”
Ngay sau đó, Dương Húc quay đầu, nhìn về phía trưởng lão Kiếm Đường rồi hỏi: “Sư tôn của nàng là ai?”
Trưởng lão Kiếm Đường sửng sốt, ngay sau đó trả lời: “Thảo Đường, Lục Trường Sinh.”
“Thảo Đường?”
Dương Húc suy nghĩ một chút, hình như nhớ lại vài chuyện cũ, ngay sau đó bừng tỉnh nói: “Người Thảo Đường nha…… Trách không được.”
Giờ phút này, Diệp Thu Bạch bay tới bên cạnh Hồng Anh.
Hồng Anh không có quay đầu nhìn, cười nói: “Khôi phục rồi?”
Diệp Thu Bạch gật đầu đáp: “Tốt, đa tạ sư muội đã giúp ta.”
Hồng Anh lắc đầu, “Có người khi dễ đến cửa, tự nhiên phải ra tay.”
“Ngươi muốn xử lý Minh công công này sao?”
Hồng Anh gật đầu.
Nàng nói xong, Diệp Thu Bạch liền cầm kiếm phóng về phía Hoàng Thiên Minh.
Năm lần bảy lượt bị ám toán, Diệp Thu Bạch đã nổi lửa.
Hoàng Thiên Minh hừ lạnh, không tránh không lùi mà nghênh đón!
Tu vi Khí Hải cảnh hậu kỳ bùng nổ.
Hắn chính là hoàng tử, sao có thể có thể lui lại vào lúc này?
Hiện giờ cấm quân hoàng cung đang bị các trưởng lão tàn sát.
Cung phụng hoàng cung cung thì bị những người khác bám lấy.
Bên cạnh Hoàng Thiên Minh không có một bóng người.
Đây là một cơ hội tốt.
Diệp Thu Bạch không giữ lại gì, kiếm ý phóng lên cao!
Kiếm khí hóa thành từng thanh kiếm to chém về phía Hoàng Thiên Minh.
Hoàng Thiên Minh hừ lạnh, đánh ra một quyền.
Quyền này mang theo từng luồng vương giả chi khí quét tới từng thanh kiếm to.
Diệp Thu Bạch khẽ quát, ma khí ngập trời bao trùm trên thân kiếm.
Thiên Ma Cửu Kiếm!
Kiếm thứ sáu!
Quyền của Hoàng Thiên Minh lại không thể ngăn cản ma kiếm chút nào, nhanh chóng vỡ nát.
Khi Diệp Thu Bạch đến gần thì Hoàng Thiên Minh đột nhiên nở nụ cười.
Diệp Thu Bạch nhíu mày, sau đó sắc mặt bỗng biến đổi.
Bên cạnh có một bóng đen xuất hiện.
Bóng đen phóng nhanh về phía lưng Diệp Thu Bạch.
Là Ảnh Sát!
Ảnh Sát, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì có người chết.
Nhiều lần tìm kiếm cơ hội, cuối cùng cũng ra tay!
Nhưng chủy thủ còn chưa tới gần Diệp Thu Bạch thì đã biến mất.
Hoàng Thiên Minh nhíu mày.
Có chuyện gì?
Là người phương nào ra tay?
Diệp Thu Bạch cũng không khỏi sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại.
Là sư tôn!
Ở Thảo Đường.
Lục Trường Sinh sớm đã bày kết giới, bên ngoài không cách nào dò xét tỉnh huống bên trong.
Giờ phút này, trước mặt Lục Trường Sinh có một nam tử mặc đồ đen.
Nam tử nhìn Lục Trường Sinh, kinh hoảng nói: “Ngươi là người phương nào?”
Lực lượng vừa rồi như xuyên qua không gian lôi hắn tới đây.
Không hề có cơ hội phản kháng!
Thực lực quá mức khủng bố.
Lục Trường Sinh nhìn chằm chằm nam tử, nói: “Nói nghe chút, ngươi là ai, xuất thân từ thế lực nào?”
Nói xong hắn lại lắc đầu, “Thôi, vẫn là nên sưu hồn, ngươi cũng sẽ không nói.”
Trước ánh mắt hoảng sợ của nam tử, tay Lục Trường Sinh đặt lên đỉnh đầu hắn.
Tức khắc, linh hồn nam tử bị kéo ra từ đỉnh đầu.
Linh hồn tràn đầy sợ hãi cùng thống khổ!
Sưu hồn.
Sẽ khiến hồn phi phách tán, không cách nào tiến vào luân hồi.
Linh hồn nam tử không ngừng hô: “Ta nói ta nói!”
Lục Trường Sinh lại không để ý, tiếp tục sưu hồn.
Từng tin tức truyền vào trong đầu Lục Trường Sinh.
Không lâu sau, linh hồn nam tử đã hoàn toàn tiêu tán.
Lục Trường Sinh cúi đầu nhìn nam tử áo đen đã hoàn toàn tắt thở, lắc đầu thở dài.
“Vì sao ngươi không nói sớm? Sao lại không nói sớm chứ?”
Chim nhỏ thấy cảnh này, bất đắc dĩ trợn mắt.
Ngươi cho người ta cơ hội nói sao?
“Ảnh Sát……”
Lục Trường Sinh nhìn về phương hướng Bắc Vực, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Vậy đi xem thử.”
Hắn nói xong liền biến mất.
Còn tình huống nơi này thì đã không cần lo lắng nữa.
Cuộc chiến đã hoàn toàn đảo ngược.
Hồng Anh chiến Minh công công, Minh công công chỉ có thể bị động chống đỡ.
Luân Hồi Thương Pháp khiến Minh công công suýt ngã xuống nhiều lần.
Diệp Thu Bạch thì chiến với Hoàng Thiên Minh.
Tuy rằng chiến lực không cao, tu vi cũng không cao, hiển nhiên là dựa vào đan dược đột phá nhưng lại có rất nhiều pháp bảo bảo mệnh.
Cấm quân hoàng cung đã bị tiêu diệt sạch.
Hoàng Thiên Minh thấy tình thế không ổn liền trầm giọng quát: “Lui lại!”
Cung phụng vương triều đều dừng tay lui về bên cạnh Hoàng Thiên Minh.
Mấy người Tần Thiên Nam cũng không có đuổi theo.
Tuy rằng bọn họ có thể giữ chân đối phương nhưng lại không cách nào đánh chết.
Dù sao thực lực đều sàn sàn nhau.
Hoàng Thiên Minh nhìn về phía Tần Thiên Nam, sắc mặt trông rất khó coi, nói: “Tàng Đạo thư viện các ngươi rất tốt.”
Tần Thiên Nam cười nói: “Đa tạ đại hoàng tử khích lệ, có học viên như vậy thì thư viện phải tốt rồi.”
Hoàng Thiên Minh nghe mà khí huyết cuồn cuộn.
Ngay sau đó quay đầu liếc nhìn Diệp Thu Bạch, trầm giọng nói: “Hy vọng ngươi vĩnh viễn không rời Tàng Đạo thư viện.”
Hoàng Thiên Minh nói xong liền bước lên thuyền, đoàn người rời khỏi Tàng Đạo thư viện!
Diệp Thu Bạch xoay người ôm quyền với đám Tần Thiên Nam, cảm kích nói: “Đa tạ viện trưởng cùng các vị trưởng lão rồi.”
Tần Thiên Nam đi tới, vỗ vỗ vai Diệp Thu Bạch.
“Ngươi không cần cảm tạ, nếu là một phần tử của học viện thì chắc chắn không thể giao ngươi cho địch nhân.”
“Thực lực của ngươi và Hồng Anh khiến bọn ta mở rộng tầm mắt nha.”
Hồng Anh nghe xong chỉ cười cười rồi trở về Thảo Đường.
Tần Thiên Nam cũng không có để ý, hắn biết Hồng Anh cực kỳ lạnh nhạt với người khác.
Lúc này, Dương Húc cũng cười nói: “Ta đã có thể yên tâm bế tử quan rồi, thư viện có đệ tử thế này, cần gì phải lo lắng nữa?”
Tần Thiên Nam thở dài: “Dương lão, có mấy phần nắm chắc?”
Dương Húc lắc đầu nói: “Một phần đi.”
Mọi người nghe xong, vẻ mặt đều có chút ưu sầu.
Một phần?
Chẳng khác gì với chết cả.
Lúc này bỗng có một vật gì đó bay tới.
Dương Húc theo bản năng nhận chụp lấy, mở ra nhìn thì thấy là một viên đan dược.