Dịch: Lap Tran
----
Hoàng Chinh Chiến?
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Diệp Thu Bạch chính là quan hệ của hắn với Lạc Nhật vương triều.
Hình như Kiếm Triều Miện biết Hoàng Chinh Chiến, vì hắn là người Bắc Vực người.
“Hoàng Chinh Chiến, thiên kiêu đệ nhất Lạc Nhật vương triều nhưng không màng chính sự, một lòng tu võ.”
“Dựa vào thiên phú, thực lực của bản thân gia nhập tổng viện Tàng Đạo thư viện.”
Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu.
Hoàng Chinh Chiến nhìn về Diệp Thu Bạch, nói: “Chuyện của ngươi ta đã nghe Thiên Minh nói qua, tuy rằng ta với ngươi không có thù nhưng Lạc Nhật vương triều là nhà của ta, cho nên chiến một trận đi.”
Diệp Thu Bạch nghe xong cũng không có từ chối.
Rốt cuộc vẫn nên giải quyết phiền toái một lần cho thỏa đáng.
“Ở nơi nào?”
Hoàng Chinh Chiến gật đầu nói: “Thư viện có chỗ để mọi người giải quyết thù hận, đi theo ta.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Diệp Thu Bạch và Kiếm Triều Miện đi theo.
Mọi người nhìn thấy cảnh này bắt đầu xì xào.
“Hoàng Chinh Chiến muốn khiêu chiến Diệp Thu Bạch?”
“Trong như có thù oán.”
“Cũng không biết Diệp Thu Bạch có phải là đối thủ của Hoàng Chinh Chiến hay không.”
Có người lắc đầu nói: “Đương nhiên không, hiện giờ Hoàng Chinh Chiến đã nửa bước Càn Nguyên cảnh! Diệp Thu Bạch chỉ mới Khí Hải cảnh trung kỳ, sao có thể là đối thủ?”
“Tuy rằng hiện giờ Diệp Thu Bạch xếp hạng cao hơn Hoàng Chinh Chiến nhưng nếu xét về công pháp và võ kỹ đây? Còn kinh nghiệm chiến đấu nữa? Phải biết rằng, Hoàng Chinh Chiến nổi tiếng là cuồng ma chiến đấu.”
Ở phương diện này, người Tổng Viện Tàng Đạo thư viện Tổng Viện có vốn kiêu ngạo.
Công pháp võ kỹ của Nam Vực không cách nào so được với Trung Vực.
Huống hồ còn có ba nơi thí luyện.
Người Tổng Viện luôn luôn rèn luyện bản thân, kinh nghiệm chiến đấu sung túc hơn người ở thư viện bốn vực.
Vì giải quyết vấn đề thù hận giữa các học viên nên thư viện lập nên Yến Vân đài.
Thiết lập quy tắc trên đài.
Có thể thương tổn cũng có thể lấy đi tính mạng.
Lên trên đài, không màng sinh tử!
Bởi vậy thực tế có rất người lên Yến Vân đài.
Dù sao nơi đây là thư viện, chuyện tranh giành lợi ích cũng không nhiều.
Yến Vân đài đã không mở mấy năm rồi.
Hiện giờ, có người xin mở Yến Vân đài, tự nhiên khiến nhiều người trong thư viện cảm thấy hứng thú chạy tới xem.
Ngay cả Thạch Sinh và Trương Hách cũng nghe được tin tức, chạy tới nơi đây tụ họp với hai người Diệp Thu Bạch.
Sắc mặt Thạch Sinh có vẻ nghiêm trọng nói: “Diệp huynh, Hoàng Chinh Chiến kia không đơn giản.”
Trương Hách cũng phụ họa: “Tuy hắn xếp hạng thứ tám ở Bách Luyện Chi Địa nhưng ở nơi luyện thể lại xếp hạng thứ năm!”
“Thân thể mạnh hơn ta và Thạch Sinh rất nhiều.”
Hai người đều tu luyện thân thể.
Một người trời sinh thần lực, một người tu luyện Phật môn Kim Cương Thể.
Thân thể đều không yếu!
Hiện giờ bọn họ nói mình không bằng Hoàng Chinh Chiến, tự nhiên có đạo lý.
Kiếm Triều Miện không nói chuyện.
Với thực lực của Diệp Thu Bạch, phỏng chừng Hoàng Chinh Chiến không phải đối thủ.
Hắn là kiếm tu.
Chỉ có kiếm tu mới hiểu được thế nào là Đại Kiếm Sư.
Diệp Thu Bạch cười nói: “Được rồi, không cần lo lắng.”
Hắn với Hoàng Chinh Chiến phải có một trận chiến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Dù sao hắn và Lạc Nhật vương triều đã là cục diện không chết không ngừng.
Không phải ngươi chêt chính là ta vong.
Hoàng Chinh Chiến nhảy lên Yến Vân đài, nhìn xuống Diệp Thu Bạch, lạnh nhạt nói: “Lên đi.”
Diệp Thu Bạch cũng nhảy lên.
“Tuy rằng cảnh giới của ta cao hơn ngươi không ít, nhưng ta cũng sẽ không nương tay.”
Mắt Hoàng Chinh Chiến lóe sát ý, một cỗ chiến ý phóng lên cao.
Chiến đấu chi tâm hình thành chiến đấu chi ý!
“Trận chiến này, quyết sinh tử, ngươi dám không?”
Người dưới đài cảm nhận được cỗ chiến ý này, không khỏi rùng mình.
“Hoàng Chinh Chiến lại tiến bộ.”
“Ừ, chiến ý này là hắn lĩnh ngộ ở Cầu Đạo sơn, qua một thời gian tôi luyện trong Bách Luyện Chi Địa, tự nhiên phải có tiến bộ.”
“Phỏng chừng Diệp Thu Bạch lành ít dữ nhiều rồi.”
Phía sau mọi người, một nam tử tóc mặc trường bào lặng yên xuất hiện, trên mặt có vẻ hứng thú.
Trong đám người bên kia, có một nam tử cường tráng, hai tay ôm ngực, lạnh nhạt quan sát.
Giờ phút này cũng có trưởng lão xuất hiện trên Yến Vân đài.
Bọn họ là trưởng lão chấp pháp của Yến Vân đài.
Lấy này tới để bảo đảm trật tự!
Trên đài.
Đứng đối diện Hoàng Chinh Chiến.
Diệp Thu Bạch lấy Ám Ma kiếm ra rồi nhìn về phía Hoàng Chinh Chiến, cũng không bởi vì chiến ý bàng bạc bao phủ mà lộ vẻ khiếp đảm.
“Quyết sinh tử.”
Hoàng Chinh Chiến thấy thế, song quyền chạm nhau.
Phát ra tiếng vang thật lớn!
Ngay sau đó bỗng nên một bước, trầm giọng rống, thân thể như đạn pháo phóng về phía Diệp Thu Bạch.
Trong không gian xuất hiện từng tiếng nổ.
Tóc Diệp Thu Bạch bị thổi rối tung, cảm giác áp bách to lớn ập lên người hắn.
Giống như Thái Sơn áp đỉnh!
Muốn Diệp Thu Bạch quỳ xuống!
Diệp Thu Bạch cũng không lui một bước, vẫn đứng thẳng tắp.
Ám Ma kiếm phun trào ma khí, kiếm ý hóa thành dòng sông quét về phía Hoàng Chinh Chiến.
Mọi người nhìn thấy cảnh này mà kinh hãi không thôi.
“Lời đồn là thật, người này thật sự lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa cấp bậc còn không thấp!”
“Hắn còn chưa tiến vào Cầu Đạo sơn mà kiếm ý đã đạt đến cấp độ này, thật sự là kỳ tài ngút trời.”
Trung Vực chỉ coi trọng cường giả.
Ngươi mạnh liền đạt được sự tán thành của bọn họ.
Ngay cả sắc mặt trưởng lão trên Yến Vân cũng có chút thay đổi.
Trách không được viện trưởng dặn bọn họ chú ý tới người này.
Nam tử mặc trường bào thấy cảnh này cũng hơi kinh ngạc.
Nam tử cường tráng thì nhếch miệng cười: “Thú vị.”
Hoàng Chinh Chiến không có lùi bước.
Chiến ý lan tràn!
Chiến ý bao bọc thân thể hắn giống như một bộ giáp vàng kim, khí thế khiến cho người ta sợ hãi trực tiếp đâm vào dòng sông kiếm ý!
Thế mà phớt lờ sự sắc nhọn của kiếm ý.
Trong sông dài kiếm ý, dòng nước như từng thanh trường kiếm nhỏ nhắn sắc bén đâm vào người Hoàng Chinh Chiến.
Nhưng tất cả cũng không đâm thủng phòng ngự của Hoàng Chinh Chiến, chỉ để từng từng vệt màu trắng trên làn da của hắn.
Diệp Thu Bạch không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao thân thể cực kỳ cường đại cộng thêm cả chiến ý, đồng thời cảnh giới lại cao hơn hắn.
Không có khả năng dễ dàng bị thương như vậy.
Diệp Thu Bạch giơ một ngón tay chỉ lên trời, ma khí tràn ngập ùa vào dòng sông kiếm ý!
Trong lúc nhất thời, sông dài hóa thành màu đen.
Ma khí không ngừng bốc lên, có một ý chí khiến người ta phải thần phục!
Giờ phút này, Diệp Thu Bạch giống như ma thần kiếm đạo.
Thân ở trong dòng sông kiếm ý, Hoàng Chinh Chiến cũng nhíu mày, ma khí khiến tâm thần hắn run lên?
Phóng mắt toàn bộ học viện, dù hắn đánh không lại thì cũng không ai có thể khiến hắn cảm giác thế này?
Nghĩ đến đây, Hoàng Chinh Chiến nổi giận gầm lên.
Chiến ý tăng cường!
Chiến ý tỏa ra ánh sáng vàng kim rồi hóa thành chưởng ấn vỗ về phía Diệp Thu Bạch!
Diệp Thu Bạch vung Ám Ma kiếm.
Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ sáu!
Không tránh không lùi, một kiếm chém tan chưởng ấn.