CHƯƠNG 59
- Người dẫn đường đáng kính!- Nhìn thấy Hakara ngã xuống, đám phù thủy hốt hoảng bao quanh ả.
- Đồ ngu! Khụ khụ... - Ả bưng vết thương, chỉ cảm thấy nửa người dưới hoàn toàn mất đi tri giác:
- Nhanh lên, nhanh đi giết tên phản bội đó cho ta!
Mà lúc này Nightingale đã dắt Wendy cùng nhau trốn vào trong sương mù.
Trở lại ngã ba, nàng ngó sang cánh tay Wendy – vốn đang rơi vào hôn mê - đã biến thành đen, nọc độc đang lan dần, không thể do dự nữa. Nàng cắn răn, kéo áo Wendy lên, buộc cánh tay với một dây vải, sau đó kéo một con dao găm không cán khỏi đế giày và cắt sâu vào cánh tay.
Tốn hơn bảy phút, nàng mới cắt xong cả cánh tay của Wendy, cởi ra áo choảng gói kỹ cẩn thận, lấy một cái dây nịt buộc nó ở sau lưng. Chỉ cần có thể sống trở lại thị trấn Bentham, Nanawa liền có thể nối cái tay cụt này hoàn hảo như lúc ban đầu.
Nhưng... Thực sự còn có thể sống trở về à?
Tự đến một mình tốn mất 3 ngày, cõng thêm một người càng chậm hơn. Nếu như đi quá nhanh sẽ vô tình trượt khỏi vách đá thì không biết làm sao bò lên được nữa.
Cánh tay Wendy vẫn còn chảy ra máu tươi, tiếp tục như vậy chống đỡ không được ba bốn ngày, nhưng Nightingale không có lựa chọn nào khác, nàng tuyệt đối không thể có thể bỏ lại Wendy – bởi vì chị ấy vì mình mới bị thương.
- Cần cần giúp một tay không?
Nghe một tiếng thăm hỏi đột ngột, Nightingale gần như đồng thời bật chế độ sương mù, chuyển sang tư thế phòng thủ.
Nhưng trước mặt nàng không có một bóng người.
- Không cần gấp vậy, tôi không muốn đánh chị đâu.
Nightingale ngẩng đầu, phát hiện đối phương lại lơ lửng trên không trung:
- Cô là ai? - Nightingale hỏi.
- Tôi là Lightning, mới vào hiệp hội không bao lâu, hàng ngày toàn chạy ra ngoài nên không biết tôi cũng là chuyện bình thường thôi mà. – Cô gái trẻ giả vờ cười thoải mái:
- Nhưng tôi biết chị, Nightingale danh tiếng lẫy lừng, sát thủ trong bóng tối.
- Hakara phái cô tới à?
- Không, không, đừng hiểu lầm. - Lightning chậm rãi hạ xuống, một chân giẫm lên mặt đất:
- Tôi muốn đi theo chị.
Nightingale nhất thời hoài nghi mình có nghe lầm hay không:
- Cái gì?
- Chị từng nói rồi mà, chúng ta phải có quyền tự do lựa chọn cách sống của riêng mình. – Cô bénày dừng lại một chút:
- Tôi chọn chị, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Vì... Cái gì?
Nightingale vốn đã hoàn toàn thất vọng với hiệp hội, ngay cả Wendy cũng không thể hoàn toàn tin tưởng mình, mà cô gái trước mắt tên này – kỳ thực cô bé vẫn còn trẻ con, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, xấp xỉ với Nanawa. Một mái tóc vàng ngắn, khuôn mặt tươi sáng và cách ứng xử đầy tự tin không phù hợp với tuổi tác. Cô bé không mặc áo choàng do hiệp hội, mà là một bộ quần dài cho dễ hành động, cộng với một chiếc áo khoác da cũ kỹ có túi và đầy những mảnh vá không biết từ năm nào, cuối cùng là bột cái thắt lưng to bản và dầy cộp không biết lấy từ đâu. Thoạt nhìn, cô bé ăn mặc như một người đàn ông vậy.
- Bởi vì tôi khá hứng thú với những gì chị nói. Cái máy đen phun ra khói trắng, bột màu xám sẽ biến thành một tảng đá khi trộn với nước, bột phát nổ như sấm sét, tôi muốn nhìn thấy chúng.
Rồi cô bé ngẩn đầu lên:
- Tôi quyết tâm trở thành một nhà thám hiểm, tất nhiên sẽ muốn đến những nơi thú vị rồi.
Đây là cái lý do gì vậy... Nightingale sững sờ, nghe có vẻ không hợp lý chút nào, thế nhưng dòng ý thức truyền đến não của nàng cho thấy cô bé kia không dối trá.
- Chị không hiểu... nếu như tôi muốn làm một người mạo hiểm, vì sao phải tham gia hiệp hội?
- Không phải người mạo hiểm, là nhà thám hiểm!- Lightning nhấn mạnh:
- Tôi khác với những người làm việc vì tiền và tự gọi mình là những người mạo hiểm. Họ chẳng là gì ngoài những con sói tham lam sẽ làm bất cứ điều gì để kiếm tiền. Người thám hiểm chỉ làm những điều mà chúng tôi quan tâm! Còn lý do tôi tham gia hiệp hội là...
Cô bé ngừng lại và nói thẳng ra chẳng ngại ngần:
- Tìm kiếm Núi Thánh chẳng lẽ không phải là một cuộc phiêu lưu vĩ đại sao? Nhưng Hakara căn bản không hiểu tinh thần thám hiểm, chị ta hoàn toàn đắm chìm vào những thứ trong cuốn sách cổ, làm theo một cách cứng nhắc những thứ được ghi trong sách. Chị ta nói rằng đã tìm thấy cánh cổng, thực tế nó chỉ là hai cây cột cũ kỹ rêu phong. Nếu cứ mãi tìm tiếp như vậy thì chị ta tuyệt đối không thể tìm đến Núi Thánh thật sự. Một nhà thám hiểm thật sự phải ghi chép lại mọi thứ một cách trung thực nhất, làm theo răm rắp cũng không phải là thứ nhà thám hiểm nên làm. Đây là điều mà cha tôi đã nhấn mạnh nhiều lần!
Tuy rằng rất muốn hỏi rõ cha của cô bé rốt cuộc là người nào mới có thể dạy cho con gái suy nghĩ kỳ lạ như thế, nhưng Nightingale biết rõ bây giờ không phải là thời điểm phù hợp để nói chuyện phiếm, sự sống của Wendy đang nguy hiểm, nếu đối phương không có ý xấu, có thể giúp một tay thì tốt rồi.
- Năng lực của cô là bay sao?
- Ah ha. - Lightning gật đầu. – Dù cõng cả hai chị vẫn có thể lướt nhanh như gió.
- Vậy làm phiền cô vậy. - Nightingale nhanh chóng buộc Wendy sau lưng, sau đó leo lên lưng Lightning, hai tay ôm ngực cô bé.
- Á... Thiệt là nặng. - Lightning cắn răng từ từ đứng dây:
- Tôi e là… không thể lướt như gió nổi.
...
Hai người cứ như vậy thay thế tiến lên, khi Lightning hao hết thể lực, Nightingale sẽ mang theo cô bé đi trong màn sương mù, đến khi thể lực cô bé khôi phục, Nightingale lại leo lên lưng và để cô bé bay về phía trước.
Chỉ đến khi hai người đều mệt mỏi rã rời mới buộc phải dừng lại ngả lưng, Nightingale mới có thể thử dò hỏi một số vấn đề cơ bả như là cha cô bé, gia đình của cô bé là ai.
Mà người Lightning gọi là cha, chính là nhà thám hiểm vĩ đại nhất thế giới, dấu chân của ông ta trải rộng khắp đại dương. Bản thân ông có một hạm đội viễn dương, những thủy thủ đều gọi ông bằng cái tên thân mật – Thunder. Còn mẹ của cô bé đã mất sớm lúc con còn nhỏ, vì vậy không để lại quá nhiều ký ức. Trong một cơn giông tố bão bùng, hạm đội đã va phải đá ngầm rồi chìm xuống. Sau đó, cô bé bị cuốn trôi bởi dòng hải lưu đưa đến một hòn đảo nhỏ. Từ đó, cô bé mất liên lạc với cha mình. Trên đảo, dựa vào những kiến thức và kỹ năng cha dạy, cô bé đã sống một mình trên đảo gần hai tháng. Rồi khi mùa đông đến, cô bé đã thức tỉnh năng lực phù thủy.
Sau đó cô bé bay về hướng tây, băng qua eo biển đến phía nam của Graycastle, sau nhiều lần lang thang, cuối cùng gia nhập hiệp hội. Cô bé cảm thấy, chỉ cần mình kiên trì thám hiểm, một ngày nào đó có thể gặp lại cha trong một nơi tuyệt diệu - giả sử ông còn sống.
Nightingale đã không thu được nhiều thông tin hữu ích từ những gì cô bé nói. Với khả năng của mình, nàng chỉ có thể biết người ta có nói dối hay không, thế nhưng nàng không có cách nào phán đoán sự thật khách quan của lời nói. Nói cách khác, nếu ai đó nói rằng mặt trời là hình vuông và tin vào điều đó thì khả năng của nàng vẫn cho thấy rằng họ đang nói sự thật.
Dù sao, nàng có thể đoán được từ một số thông tin, rằng Lightning phải được sinh ra trong một gia đình giàu có. Những người đang đấu tranh với nghèo đói sẽ không có thời gian đi thám hiểm. Ngoài ra, cha của bé có một hạm đội viễn dương cũng phù hợp với suy luận này. Một nhà buôn giàu có lẽ là thân phận chân thật của Thunder. Mái tóc vàng của Lightning cho thấy cô bé không có huyết thống từ các vương quốc trên lục địa mà có lẽ đến từ một vùng vịnh nào đó bên kia đại dương.
Trong thời gian đó, Wendy từng tỉnh dậy vài lần, Nightingale ra sức mớm nước nhưng sau đó nàng lại nhanh chóng rơi vào tình trạng hôn mê. Điều đáng lo nhất chính là Nightingale phát hiện thân nhiệt của Wendy ngày càng giảm xuống.
Ngay hai người thay tiến lên, con đường vốn cần đến hai ba ngày nay chỉ cần một ngày rưỡi đã hoàn thành toàn bộ hành trình. Tại lối vào thị trấn, những con ngựa của hoàng tử vẫn được buộc sẵn, trước mặt chúng nó là đám rơm lúa mì được ăn hết phân nửa.
Nightingale cõng Wendy phóng người lên ngựa, dẫn theo Lightning chạy không ngừng nghỉ về phía thị trấn Bentham.
----