Chương 100 Lần đầu tiên trong cuộc đời(3): [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Phiên bản dịch 5557 chữ

Khi Vương Huyên rời khỏi, hắn cảm giác được trạng thái tốt trước nay chưa từng có, hắn lột ra một lớp da, gạt bỏ phần máu đen do đạn lưu lại, vết thương đã gần như khỏi hẳn, xem ra chỉ cần mất thêm hai ngày nữa ngay cả vết tích cũng sẽ biến mất không thấy gì nữa.

Ngoài ra, trước đó hai tay hắn bị nam tử áo đen đánh rách tả tơi hiện tại cũng sớm đã cầm máu, vết thương khép kín, móng tay bị lực lượng kinh khủng chấn động mà lật lên, tổn thương cũng đều biến mất.

Vương Huyên suy đoán chỉ mất khoảng một đến hai đêm thời gian, trên người hắn sẽ không lưu lại mảy may vết tích.

Chủ yếu là bởi vì, vừa rồi hắn tiến vào nội cảnh địa, Kim Thân thuật lại một lần đột phá, khiến thân thể của hắn hoàn thành một lần cải biến.

Đồng thời, điều này có quan hệ với sinh cơ tràn đầy trong cơ thể hắn.

Vương Huyên nghe thấy giọng của nam tử áo đen khàn khàn, không khỏi khẽ giật mình, đối phương muốn để những tay bắn tỉa đình chỉ việc bắn giết hắn ư?

Nháy mắt, hắn hiểu được tâm ý của người áo đen. Đây chắc chắn là một người có tình kết rất sâu đối với Cựu thuật, đã từng mang một bầu nhiệt huyết muốn mở ra một con đường cho Cựu thuật, đối phương dường như nhìn thấy hi vọng ở trên người hắn, cho nên vào thời khắc sống còn muốn bảo vệ hắn sao?

"Người muốn giết ta là. . ." Vương Huyên mở miệng.

"Đi mau, bọn họ có. . . pháo năng lượng!" Nam tử áo đen lắc đầu, nôn nóng gầm nhẹ một tiếng về phía hắn, lần nữa phun ra một ngụm máu.

Mà cùng lúc, Vương Huyên cảm giác bóng ma tử vong lần nữa tới gần, khối khu vực hắn đang ẩn nấp này đều bị bao phủ.

Nhưng hắn hiện tại đang ở trạng thái cường đại nhất, tinh thần cảm thấy được nguy hiểm tới gần, hắn ngay lập tức đã xông ra ngoài, chui vào rừng sâu.

Nơi xa, những người kia quả nhiên lắp ráp một cái pháo năng lượng cỡ nhỏ, lúc này cũng đang phát động.

Bọn họ đang phàn nàn, nếu như không phải trời mưa, ngộ nhận là Vương Huyên sẽ không đến thì lúc đó bọn họ sẽ không tháo dỡ pháo năng lượng làm lãng phí thời gian.

Đông!

Hắc Hống bị đánh nát tại chỗ, hoàn toàn mất mạng, năng lượng kinh khủng nhấc lên các loại nham thạch, có một khối trực tiếp nện ở ngực nam tử áo đen.

Hắn ta bị va chạm rên lên một tiếng, lăn ra ngoài rất xa, vốn dĩ đa bị trọng thương, hiện tại càng nghiêm trọng hơn, mắt thấy không sống được.

Rất nhanh, ánh mắt của hắn ta đã ảm đạm xuống, chết đi như thế.

Nếu như không có một kích này, lấy điều kiện khoa kỹ chữa bệnh hiện nay, đưa hắn đến bệnh viện có lẽ còn có thể cứu, chỉ là có thể phải thay tim phổi nhân tạo.

Vương Huyên ở trong rừng nhanh chóng lướt qua, thẳng bức đến chỗ pháo năng lượng, thân thể không ngừng thay đổi lộ tuyến, nhanh nhẹn đến mức cực hạn.

Hắn luyện thành Kim Thân thuật tầng thứ năm, không sợ các loại bụi gai cản đường, cứ thế vọt qua, thể chất cường đại đến đáng sợ, rất nhanh đã cách nơi đó không xa.

"Hắn. . . Đến rồi!" Có tiếng người run rẩy, cứ việc có các loại dụng cụ tân tiến, có thể bắt được thân ảnh của Vương Huyên, biết hắn đang nhanh chóng tới gần, nhưng nhiều lần nhắm chuẩn đều không thể khóa chặt, hắn đang không ngừng thay đổi vị trí.

Hành động săn giết, cuối cùng trở thành bị săn giết!

Nửa giờ sau, Vương Huyên rời khỏi Núi Đại Hắc, tâm tình hết sức phức tạp, bởi vì những người kia đều chết đi, lần đầu tiên trong cuộc đời lấy tâm địa cứng rắn giết chết đồng loại.

Cuối thu, mưa to khiến phần lớn lá vàng trong núi rơi xuống, lộ ra Núi Đại Hắc nguyên bản hơi đen, bị mưa bụi bao phủ, càng thêm u ám, lờ mờ.

Vương Huyên không quay đầu lại, xông vào bên trong màn mưa.

Sáu tên bắn tỉa kinh nghiệm lão luyện, phong cách hành sự tàn nhẫn, sợ Vương Huyên giải quyết nam tử áo đen xong sẽ đối phó với bọn họ nên trực tiếp vận dụng pháo năng lượng, ngay cả chuyện nam tử áo đen sống hay chết đều không để ý.

Mấy người là sát thủ chuyên nghiệp, vì tiền tài hai tay có thể dính đầy máu tươi, để bảo đảm mình còn sống, ngay cả cố chủ cũng có thể quả quyết vứt bỏ và giết chết.

Sau khi Vương Huyên tiêu diệt bọn họ, cũng không hối hận, chỉ là lần đầu tiên giết người, trong lòng của hắn vô cùng khó chịu, ở bên trong màn mưa một đường phi nước đại, làm dịu loại tâm tình khó tả kia, giẫm nước bùn văng khắp nơi.

Hắn dùng hết khí lực, lấy tốc độ lớn nhất tại vọt vào bên trong màn mưa, suốt mấy chục dặm không dừng lại một lần, mồ hôi đầy người hòa với nước mưa, tiến vào trong thị trấn nhỏ.

Hắn chậm dần bước chân, điều chỉnh hô hấp, đi mua quần áo mới, thay đổi áo khoác đã rách nát, sau đó cầm ô tản bộ ở bên hồ nhỏ trong thành.

Hắn đang suy nghĩ nên đi con đường nào, kể từ sau khi luyện Cựu thuật, cuộc sống yên tĩnh của hắn một đi không trở lại, nhìn mưa bụi mông lung trên hồ nhỏ, hắn nghĩ tới các loại khả năng.

Nếu không cách nào lựa chọn lần nữa, nếu như muốn bảo trụ sinh hoạt bình tĩnh cùng tường hòa, như vậy chỉ có trở nên càng mạnh mới được, đi đến độ cao trong truyền thuyết trên con đường Cựu thuật này!

"Thanh Mộc, lão Thanh, anh. . . lại cho tôi vào danh sách đen rồi sao?" Vương Huyên liên hệ với Thanh Mộc mãi mà không kết nối được, mới phát hiện có thể từ hai ngày trước đã bị anh ta cho vào danh sách đen.

Hắn không còn gì để nói. Sau đó, tiểu Vương nguyền rủa thâm trầm nhất hiện ra: "Thanh Mộc, kế tiếp chính là anh, bất kể như thế nào cũng trốn không thoát!"

Tân Tinh, trong khu trang viên nào đó, lão Trần bên trong mặc áo bào bát quái, bên ngoài khoác cà sa tử kim, một tay cầm bình bát, một tay cầm phất trần, trên mặt vẽ chu sa văn đỏ tươi, ông ta đang buồn bã ỉu xìu, mắt quầng thâm dày đặc, thực sự chịu không được, nếu như còn không chờ được vị cao nhân kia thì hai ngày nữa sẽ về Cựu Thổ.

Bạn đang đọc [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn của Thần Đông

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    76

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!