Hôm nay khi vừa mới tiến vào hang động nham thạch dưới lòng đất nơi nữ phương sĩ ngủ say, Vương Huyên liền cảm ứng được một phần nhân tố thần bí mỏng manh, thật sự tràn ngập nơi đó.
Lúc ấy hắn cũng rất ngạc nhiên, còn tưởng rằng mình đang tiếp cận nội cảnh.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra, nhân tố thần bí này ngoại trừ khuếch tán từng sợi từ trên nữ tử trong thuyền Kim Trúc kia, còn có một bộ phận là đến từ trong vách đá.
Khi đó Vương Huyên liền phát giác, những người khác giống như không chú ý tới điều này, không có cảm giác được loại nhân tố thần bí xuất hiện ở nội cảnh này.
Thực lực của Tiền Lỗi, Thanh Mộc, Kim Xuyên đều rất mạnh, nhưng ngay cả bọn họ cũng không cảm thấy được gì, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt ở Vũ Hoá Kim Trúc cùng với nữ phương sĩ kia.
Vương Huyên bắt đầu hoài nghi, có phải chỉ có người đã từng tiến vào nội cảnh và hấp thụ loại vật chất này mới có thể phát hiện điều khác thường hay không?
Đến sau cùng thì hắn đã hoàn toàn tin rằng, mấy người ở trong nham động dưới lòng đất này thật sự không phát hiện ra nhân tố thần bí, chỉ coi loại vật chất đặc thù này là không khí.
Trên mặt Vương Huyên vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng nội tâm lại tương đối phấn khích, luôn theo dõi mấy vách đá kia, dùng siêu cảm giác của mình xác định vị trí trung tâm.
May mà không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn thuận lợi đào được hai khối đá.
Ở trên vách đá, chỗ nào cũng có từng đợt nhân tố thần bí tỏa ra, nhưng chỉ có hai khối này là đặc biệt nhất, lúc ấy ngoại trừ việc hắn xác định bên trong khối đá có vật chất quý hiếm nồng đậm đến mức không thể hòa tan ra, còn mơ hồ sắp chạm được đến khu vực ranh giới của nội cảnh, đây mới là nguyên nhân khiến tim hắn đập nhanh hơn, gợn lên sóng to gió lớn trong nội tâm.
Ngoài ra, hắn cũng xác định một chuyện, tuy rằng Tân Tinh phát hiện ra các loại vật chất siêu nhiên, nhưng lại không biết gì về loại nhân tố thần bí khác với các loại khác này, bọn họ sử dụng dụng cụ tiên tiến nhất để tra xét cũng không phát hiện được gì.
"Xem ra đồ vật ở nội cảnh địa rất không tầm thường!" Vương Huyên lấy tay vuốt ve hai khối đá, cảm giác thô ráp, mang theo vết cháy, càng có nhiều vật chất bay ra, tiến vào trong cơ thể của hắn, mang lại cảm giác thoải mái.
" Sót lại từ Vũ Hoá, di vật phi tiên, gọi là Vũ Hóa Thạch đi!" Hắn cảm thấy cái tên này rất hợp lý.
Hắn lại nghĩ tới nam tử trung niên kia, không chỉ đào khối đá theo hắn, quan trọng nhất chính là, chờ sau khi ra khỏi đó còn muốn khối ở trong tay hắn, thật sự là hầu tinh.
Trên mặt Vương Huyên lộ ra ý cười, may mắn có đề phòng bọn họ.
Chỉ là, hắn cho rằng mấy người kia cũng đã chiếm được đồ tốt, cả nham động đều chứa đựng nhiều nhân tố thần bí, khối đá trong tay bọn họ không ít thì nhiều cũng đã nhiễm một ít.
Vương Huyên suy đoán, nữ phương sĩ phi tiên thất bại, dẫn đến Vũ Hoá, tạo ra một vụ nổ lớn, vật chất thần bí nàng mang ra từ nội cảnh địa vì vậy mà bộc phát mãnh liệt, phân bố khắp nơi.
Năm đó nham động đều bị thiêu đốt, một lượng lớn vật chất quý hiếm đều rơi vào trong lớp nham thạch, có thể nói cả nham động đều là báu vật.
Đáng tiếc sau đó nham động không ngừng bị va chạm, khắp nơi đều dày đặc vết nứt, cuối cùng làm cho nhân tố thần bí ngấm vào trong nham thạch lại từ trong khe nứt tỏa ra.
Nếu không, Vũ Hóa Thạch tuyệt không chỉ có hai khối như vậy, nhất định sẽ có càng nhiều.
Vương Huyên tin chắc, trong mắt người có hiểu biết chân chính, hai khối Vũ Hóa Thạch này là bảo vật vô giá, cái gì cũng không đổi được.
Trong tay hắn cầm hai khối đá, trong lòng có chút chờ mong.
Hiện tại, ngay cả khi hắn chưa phá vỡ Vũ Hóa Thạch, thì đã có từng sợi nhân tố thần bí nhè nhẹ nhập vào trong thân thể, tẩm bổ tinh thần và gột rửa gân cốt của hắn.
Quan trọng nhất chính là, hắn lại mơ hồ nhìn thấy ranh giới của nội cảnh địa!
Vương Huyên hít sâu một hơi, tĩnh tâm ngưng thần, chuẩn bị vận chuyển căn pháp của phương sĩ Tiên Tần, trong lòng hắn háo hức chờ mong và có một dục vọng muốn thăm dò mãnh liệt.
Tiếng lá rụng bên ngoài cửa sổ truyền vào trong tai của hắn, tiếp theo là tiếng hạt mưa lộp bộp rơi xuống, va vào cửa sổ, bên ngoài bắt đầu xuất hiện mưa mùa thu.
Đột nhiên, Vương Huyên mở hai mắt ra, nhanh chóng đem hai khối Vũ Hóa Thạch đặt ở góc khuất không gây chú ý, lắc mình đi tới ban công, lặng lẽ ngồi bệt xuống.
Hắn nghe được những âm thanh không giống nhau, có tiếng vang rất nhỏ ở phía dưới ban công, có người đang leo lên, mặc dù nó khẽ khàng đến mức người bình thường căn bản không nghe được, mượn trời mưa, càng có thể che giấu tất cả, nhưng thính giác của Vương Huyên quá nhạy bén, vượt xa người thường.
Nhất là khi, lần trước khi đi qua nội cảnh địa hắn bộc phát được siêu cảm giác, thực lực tăng lên một bước lớn, không chỉ luyện đến tầng thứ ba của Kim Thân Thuật, tinh thần càng thêm cường đại, linh giác trở nên cực kỳ nhạy cảm.