Người nào lại thừa dịp đêm mưa leo lên, tiếp cận ban công ở nơi này.
Sau khi Vương Huyên buông lỏng cảm giác toàn thân, hắn lại nghe được một động tĩnh yếu ớt khác.
Ngoài cửa phía trong hành lang, có những tiếng bước chân rất nhỏ đang tiến gần, bước chân này nhẹ và chậm, tổng cộng có hai người, đi tới ngoài cửa của phòng hắn thì ngừng lại.
Nếu như Kim Thân Thuật không tăng lên đến tầng thứ ba, tinh thần không có cường đại như vậy, Vương Huyên có thể sẽ trực tiếp xem nhẹ những thứ này, không cảm nhận được.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác, hắn đã nghe được những âm thanh gần như không thể nghe thấy này và cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.
Trong im lặng, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trên lan can, dùng sức bật lên, lộ ra nửa cái đầu, sau đó có một họng súng đen ngòm nhắm ngay trong phòng hắn.
Vương Huyên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này, nhưng vì đang ngồi trên ban công, vừa khéo lại có thể nhìn thấy họng súng đen lộ ra, nhắm ngay trong phòng.
Nếu hai người ngoài cửa xông vào, Vương Huyên xông lên chém giết,rồi người ngoài ban công lại đột nhiên nổ súng, tình huống sẽ rất nguy hiểm.
Vừa nhìn thì hắn liền nhận ra, đây là cao thủ chuyên nghiệp có người phái tới giết hắn, so với nhóm người lần trước càng mạnh hơn, đây rõ ràng là ba sát thủ có chút bản lĩnh.
Tối nay, cứ điểm của tổ chức Hôi Huyết ở Cựu Thổ bị người ta nhổ tận gốc, nên những sát thủ này muốn chó cùng rứt giậu sao?
Hay là nói, người đứng đằng sau lại thêm tiền, những người không bị thanh trừ của tổ chức đó hiện tại đang lợi dụng màn đêm hỗn loạn để tới giết hắn?
Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân nào, đều làm cho Vương Huyên nhịn không được sát khí sôi sục, hắn luôn luôn đối xử tốt với người khác, tự thấy chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với bất kỳ ai, kết quả hết lần này đến lần khác bị người khác nhằm vào, muốn tới cửa giết chết hắn.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, lộp bộp đánh vào cửa sổ, cũng có hạt mưa theo gió rơi xuống ban công, sát thủ bám ở ngoài lan can hiển nhiên không hề dễ chịu, cả người ướt đẫm.
Cuối cùng, người này xoay người, giống như một con báo đen linh hoạt, trực tiếp trèo vào ban công, muốn trốn ở sau rèm cửa tập kích người trong phòng.
Nhưng mà không đợi cô ta suy nghĩ xong, ngay trong khoảnh khắc cô ta xoay người đáp xuống ban công, một bàn tay lập tức vặn lấy cánh tay cầm súng của cô ta, một tiếng răng rắc nhẹ vang lên, xương cánh tay của cô ta liền gãy, bàn tay buông lỏng, không thể cầm súng nữa.
Cô ta vừa muốn mở miệng cảnh báo cho đồng đội, nhưng mà, trong khoảnh khắc một tay của Vương Huyên nắm chặt cánh tay cô ta, tay kia đồng thời hành động, giáng xuống một cái tát với sức mạnh cường đại, ngay sống mũi và một bên mặt của cô ta, không chỉ chặn âm thanh của cô ta, còn làm cho cô ta thất khiếu chảy máu, gần như muốn ngất đi.
Vương Huyên có chút kinh ngạc, hắn luôn có lòng tin với thực lực của mình, sau khi luyện được tầng thứ ba của Kim Thân Thuật, thân thể trở nên cường đại, giáng xuống một cái tát này, đối với người bình thường mà nói, thì giống như cả khuôn mặt đều sụp xuống, ngã trên mặt đất mà không kịp phát ra âm thanh nào.
Nữ sát thủ này tất nhiên không hoàn toàn bất tỉnh, trong cơ thể của cô ta dâng lên một nguồn sức mạnh to, có ý đinh muốn thoát ra ngoài.
Nàng thực sự là một cao thủ Cựu Thuật đã luyện khí thành công, lại phối hợp với khẩu súng trong tay, nếu như không có phòng bị thì sẽ rất khó để giải quyết, vì giết Vương Huyên, tối nay đã cử tới một nhóm tinh anh sát thủ chân chính.
Không ngất đi vậy lại cho thêm một cái tát nữa vậy, hiện tại Vương Huyên đã luyện được thành công Kim Thân Thuật, thực lực cường đại phi thường, người vừa luyện khí nếu muốn đối phó với hắn thực lực quả thật còn xa mới bì kịp.
Lại nhận thêm một cái tát nữa, khuôn mặt nữ sát thủ được cho là không hề tầm thường này trực tiếp biến dạng, xuất hiện những vết rách rất nhỏ ở trán, trước mắt biến thành màu đen, trước khi cô ta ngã xuống, trong lòng lạnh lẽo, cảm thấy người này so với miêu tả trong tình báo cường đại hơn nhiều, tuy không có đánh vào chỗ yếu hại nào của cô ta, chỉ tùy ý giáng một cái tát trên mặt cô ta, đã khiến cho cô ta không đỡ nổi, cảm giác đầu của mình sắp thối rữa, quả thực giống như móng vuốt của một con hổ Siberia hung mãnh dẫm xuống một con thỏ nhỏ.
Vương Huyên một tay khống chế nữ sát thủ, tay kia nhặt súng của cô ta lên, động tác nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn trở lại phòng.
Gần như cùng lúc, cánh cửa khẽ vang lên một tiếng, sau đó lặng lẽ mở ra, hai bóng người giống như khỉ vọt vào, lộn trên mặt đất một cái, cũng không phải xông thẳng vào.
Khẩu súng trong tay Vương Huyên bắn trượt, không trúng ai, nhưng đồng thời hắn dùng sức ném nữ sát thủ ra lại đụng phải một người trong số đó.
Người kia cũng đủ tàn nhẫn, một cước đạp trên người nữ sát thủ, sau đó đá văng nàng ra, một tay chống đỡ nhảy lên, một tay ném ra con dao găm, trực tiếp nhắm đến mặt Vương Huyên.