Tình trạng gì đây? Hắn còn chưa rời khỏi quần thể kiến trúc này, vì cái gì cảnh tượng lại chủ động biến hóa như vậy, là tinh thần lực còn sót lại của nữ phương sĩ lại quấy phá sao? Hắn nghĩ đến loại khả năng này trước tiên.
Hắn trầm mặc đứng yên tại chỗ, vận chuyển căn pháp của phương sĩ Tiên Tần.
Trong phút chốc, mọi thứ trở lại như cũ, vẫn là vách tường đổ nát, cảnh sắc suy tàn, trên bàn dài trong căn phòng tĩnh mịch bày bừa những Trúc Giản vô giá.
Đột nhiên, hắn cảm thấy bầu không khí vô cùng quỷ dị, có chút kì lạ, hắn đột ngột xoay người lại, khoảnh khắc đó, đồng tử của hắn đột nhiên co rút, không tự chủ được mà lui lại vài bước.
Bởi vì, trước mắt hắn, xuất hiện một đôi giày đỏ tươi như máu, lơ lửng trên không, đối mặt cùng hắn, hiển nhiên đây là một đôi giày của nữ nhân.
Sự xuất hiện đột ngột của một cảnh tượng bất thường như vậy trong khu phế tích mờ tối khiến trái tim của Vương Huyên đập lỡ nhịp, cảm thấy cổ quái.
Những giọt máu đỏ tươi từ đôi giày kia rơi xuống, nhìn qua có vẻ rợn người, suýt nữa rơi trên người Vương Huyên, hắn nhanh chóng lùi lại vài bước, sau đó nhìn thấy một tia sét lôi đình chói mắt từ trên trời giáng xuống, tựa như dải ngân hà rơi xuống, xuyên qua đôi giày đỏ như máu.
Trong phút chốc, trong giày đỏ xuất hiện một đôi bàn chân ngọc trắng như tuyết, sau đó là đôi chân thẳng dài trắng nõn, cũng trong khoảnh khắc đó, váy dài trắng như tuyết rơi xuống, che đi thân thể của nàng.
Ma ám ư?
Vương Huyên cảm giác có gì đó không ổn, tuy rằng còn không thấy rõ mặt của nữ nhân này, nhưng hắn cảm thấy nhất định có liên quan đến nữ phương sĩ kia.
Ở nơi hoang vu, không có sự sống này, bầu không khí đột nhiên có chút âm trầm khủng bố, ma xui quỷ khiến hắn thốt lên: "Cô lộ hết rồi kìa!"
Nói xong, hắn liền muốn tát vào miệng mình, ở trong trạng thái tinh thần tuyệt đối tĩnh lặng, sẽ không thể nói dối, hắn trực biểu lộ lời nói thật lòng của mình, kết quả lại là khiến hắn hối hận.
Mình đã nói cái gì vậy chứ? Vương Huyên ảo não, ở nơi hoang vu này, còn có bầu không khí khủng bố như vậy, tuyệt đối không thể nói lung tung.
Dưới tình huống không có một chút âm thanh nào, một vầng trăng có màu trắng nhợt nhạt đột ngột xuất hiện trên không trung, đặt trong phế tích âm u cỏ dại mọc thành bụi này, cảnh tượng càng ngày càng quỷ dị.
Nữ nhân kia tóc tai bù xù, che khuất khuôn mặt, lơ lửng dưới bầu trời đêm, cách Vương Huyên chỉ mấy thước, đôi giày nhỏ đỏ tươi kia ở ngay trước mắt hắn.
Tim Vương Hiên đập loạn xạ, đây chẳng lẽ là linh lực còn sót lại của nữ phương sĩ sao? Còn nữa, sao mặt trăng cũng xuất hiện luôn rồi? Nó không sáng như mặt trăng bình thường, ngược lại trông giống như là một gương mặt không có huyết sắc, thập phần tái nhợt.
Hắn không nói lời nào, thời khắc quan trọng này im lặng là vàng, phải lấy bất biến ứng vạn biến.
Hắn vận chuyển căn pháp của phương sĩ Tiên Tần, đồng thời thu hút các nhân tố thần bí từ hư vô, rồi phân tán chúng, rơi xuống giữa những tàn tích kỳ lạ và đáng sợ.
Nữ nhân giữa không trung vẫn không có động tĩnh gì, lơ lửng ở nơi đó, một thân áo trắng vô cùng bắt mắt trong bóng đêm, tuy rằng dáng người thanh mảnh, nhìn qua rất xinh đẹp, nhưng mái tóc dài lại che khuất mặt nàng, có chút giống nữ quỷ vô diện, yên tĩnh không một tiếng động, thật sự có chút rợn người.
Vương Huyên đợi một lát, nữ nhân dưới ánh trăng trắng nhợt vẫn yên tĩnh không nói một lời, cũng không nhúc nhích, cứ như vậy đối mặt với hắn.
Hắn cảm thấy chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp, vì vậy nghiêm túc cùng chân thành mở miệng: "Tôi không có ý mạo phạm, chỉ là ngoài ý muốn đi vào vùng nội cảnh này, là một người thế hệ sau, hành động và lời nói có thể khác biệt với lễ nghi thời Tiên Tần, nhưng đây tuyệt đối không phải do tôi mang lòng bất kính, chỉ là thời đại đã thay đổi, mọi người hiện nay đều nói chuyện với nhau như vậy, nếu như cô cảm thấy cần lễ nghĩa gì, tôi có thể bổ sung."
Nhưng mà, cỏ dại mọc thành bụi trong phế tích vẫn yên tĩnh không gợn sóng, nữ nhân kia không có phản ứng gì.
Vương Huyên suy nghĩ rằng mình có nên cử động một chút hay không? Nói không chừng dưới chân lại lần nữa xuất hiện gió nhẹ, những tinh thần lực còn sót lại từ ngày xưa này sẽ tiêu tán.
Hắn muốn vòng đi qua nữ nhân, rời khỏi khu phế tích này.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, gạch ngói vụn trên mặt đất cùng với một số vách tường nứt nẻ đều tan biến, thế nhưng nữ nhân kia vẫn lơ lửng trên không trung.
Hơn nữa nàng không một tiếng động, trong khoảnh khắc hắn đi vòng qua, lại đột ngột xuất hiện trước mắt hắn, đôi giày đỏ tươi kia vẫn ở ngang tầm mắt hắn.
Vương Huyên nhận ra có điều không lành, cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng, nội cảnh thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, nữ nhân này có chút quái lạ.
Vừa rồi nàng xuất hiện như thế nào? Tia sét từ trên trời giáng xuống, cực kỳ chói mắt, sau đó nàng liền xuất hiện.
Nếu thật sự là tà ma hay yêu quái, chắc là phải sợ sấm sét mới đúng, nàng rốt cuộc là gì vậy?
Là một khối tinh thần lực dày đặc còn sót lại sao? Vương Huyên vòng qua nàng, đi ra ngoài phế tích, kết quả nữ nhân này đi theo hắn trong cả quá trình, luôn lơ lửng ngay trước mắt hắn.