Từ sáng tới trưa, đồng nghiệp cũ của hắn đã gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, nói cái gì mà đi câu cá, đêm qua mưa giông bão táp, sáng nay đã trời quang mây tạnh.
Trong mắt hắn, những câu nói của đồng nghiệp đều là ám chỉ!
Không đề cập tới chuyện câu cá cũng được, hắn đã tự mình trải nghiệm ở Núi Đại Hưng An, nhưng đêm qua mưa giông bão táp, nhất định là đang nói đến chuyện diêt trừ tổ chức Hôi Huyết, còn chuyện hôm nay trời quang mây tạnh, chắc hẳn là đang nói thế lực ở khắp nơi đều trở nên khiêm tốn.
Sau đó...... Vương Huyên nhìn ai cũng cảm thấy có vấn đề!
Ví dụ như, anh chàng đeo kính gọng đen đang nói chuyện điện thoại với ai đó rằng anh ta đã đánh nhau cả một đêm, và bây giờ anh ta vẫn còn buồn ngủ.
Hai tỷ muội thích chơi mạt chược cũng thấp giọng nói chuyện với nhau về phong thủy thay phiên, vận may lúc dài lúc ngắn, lần sau lại ngồi quyết chiến.
Còn có một vị đồng nghiệp sống cảm tính, không có việc gì thì thích làm thơ, sáng sớm đã đọc một bài rằng: "Tôi lấy vòm trời làm mành, treo lên một chuỗi pháo hoa, bùm một tiếng, nổ rực rỡ, kinh diễm nhân gian."
Vương Huyên hết hồn hết vía, những người này là ai vậy?!
Chẳng lẽ tối qua bọn họ đều tham gia tác chiến, điều khiển chiến hạm giết chết hàng loạt phi thuyền đối địch?
Cuối cùng, Vương Huyên quan sát tiểu cô nương Lưu Tuyết đang tô son trước chiếc gương nhỏ bên cạnh cũng cảm thấy không thích hợp. Cô nói son này màu sắc khác thường, cô thích màu đỏ tươi kiều diễm, như màu máu mang theo một chút u buồn quyến rũ, như vậy mới có một vẻ đẹp tĩnh lặng xuất thần.
Lại lắng nghe thêm một chút, những người trong phòng đều đang nói chuyện phiếm, Vương Huyên đột nhiên có chút choáng váng, hắn ngồi ở chỗ đó bất động thanh sắc, buộc mình tĩnh tâm ngưng thần, tiếp tục nghiên cứu đạo tàng.
Cuối cùng cũng đến thời gian ăn trưa, các đồng nghiệp đều có tâm trạng không tệ, dẫn người mới là Vương Huyên cùng đi đến một nhà hàng mới mở bên ngoài viện thiết kế ăn thử.
Vương Huyên ăn không cảm nhận được mùi vị gì, trong lòng không yên, thật sự muốn hỏi bọn họ một chút, lại sợ trực tiếp như vậy quá mức đường đột.
Sau khi ăn cơm xong, lão đồng nghiệp lén chủ động tìm Vương Huyên, nhưng chỉ với một câu nói thiếu chút nữa đã làm cho hắn bước đi không ngoảnh lại, bởi vì lão đồng nghiệp lại hỏi hắn có đi câu cá hay không.
Từng một lần trải qua nguy hiểm ở Núi Đại Hưng An, gần như bị chiến hạm vũ trụ của tổ chức Hôi Huyết bao vây, Vương Huyên không bao giờ muốn sa chân vào vũng nước đục này lần nữa.
"Anh bạn à, tôi còn trẻ, còn nhiệt huyết, còn có thanh xuân tươi đẹp tràn đầy, phải biết quý trọng biết không."
Vương Huyên thật sự muốn hỏi ông ta có phải lại muốn lấy hắn làm mồi câu hay không?
"Cậu nghĩ cái gì vậy, tôi chỉ muốn mời cậu đi câu cá ở xưởng máy móc bỏ hoang nhiều năm ở phía sau viện thiết kế thôi, nơi đó có một cái hồ không lớn không nhỏ, hiện tại lau sậy mọc thành bụi, cá chỗ đó nhất định rất béo."
Vương Huyên nghi ngờ nhìn ông ta, vị đồng nghiệp đây là đang mơ hồ thừa nhận ông ta chính là người điều hành cấp cao của tổ chức thám hiểm kia?
"Là tôi." Như biết hắn đang suy nghĩ gì, vị đồng nghiệp trực tiếp thừa nhận, nói: "Đi thôi, mới vừa ăn trưa xong, vừa đi vừa trò chuyện, nhân tiện đi câu cá một chút." Ông ta đã chuẩn bị đầy đủ các loại dụng cụ câu cá, cất trong cốp xe của chiếc xe cũ màu đỏ chót của ông ta.
Trên đường đi, Vương Huyên không thể không hỏi, danh tính của những vị đồng nghiệp trong văn phòng là gì?
Lão đồng nghiệp Trần Vĩnh Kiệt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thật sự nhịn không được cười ha hả, nói: "Cậu nghĩ đi đâu vậy, cậu thật sự cho rằng văn phòng hưu trí này của chúng ta ngọa hổ tàng long, đều là những người không bình thường ư? Bọn họ chính là một đám nam nữ bình thường thích chơi game, chơi mạt chược, thích ngâm thơ buồn, thích chải chuốt và xem phim kinh dị, những người không bình thường ở đó chỉ có cậu và tôi."
Vương Huyên không nói nên lời, hồi lâu vẫn chưa định thần lại, cuối cùng mới nói: "Ông mới không bình thường, tôi rất bình thường!"
Trần Vĩnh Kiệt kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói: "Rất bình thường sao, tôi nghe nói cậu dùng một cái tát liền khiến cho mặt vị mỹ nữ biến dạng, trong vòng mấy ngày đã giết năm người."
"Đây đều là tin bịa đặt và vu khống, tôi chưa bao giờ giết người!" Vương Huyên nhanh chóng sửa lại, hắn là công dân tuân thủ kỷ luật, chỉ là lúc phòng vệ làm bị thương năm người mà thôi.
"Cũng không khác lắm đâu." Vị đồng nghiệp gật đầu.
Vương Huyên không muốn giải thích thêm, muốn hỏi anh ta rốt cuộc có thân phận gì, tại sao lại làm việc ở một nơi tầm thường như vậy.
Vị đồng nghiệp mang hắn đi đến hồ nước bên cạnh xưởng máy móc bỏ hoang, lấy cần câu ra, nói: "Tôi là sư phụ của Thanh Mộc, làm việc cho cả Tân Tinh và Cựu Thổ, dù là ở bên nào cũng đều phải có một công việc nhàn hạ để che đậy, cậu không phải cũng rất thích nơi này sao?"
Vương Huyên vừa nghe liền hiểu được, Thanh Mộc đã sớm có chuẩn bị và đề phòng hắn, lúc hắn vừa mới tốt nghiệp, liền đem hắn tới bên cạnh sư phụ của ông ta.