Cho dù lúc trước Vương Huyên không lựa chọn gia nhập tổ chức thám hiểm, thì với một đồng nghiệp như vậy ở trước mặt hắn, đoán chừng sớm hay muộn gì cũng sẽ bị lừa vào đó.
"Thì ra các người đã có âm mưu từ trước!" Vương Huyên thở dài, nhưng còn nói gì được, vị đồng nghiệp này đã bộc lộ thân phận, biểu thị rõ thành ý.
"Cậu yên tâm, trải qua chuyện lần trước chúng tôi đã tính toán và sắp xếp tỉ mỉ, phi thuyền của tổ chức Hôi Huyết sẽ không uy hiếp đến các cậu, nếu dám lộ diện sẽ lập tức bị đánh rơi, mà thôi, không nói đến những chuyện này nữa, nghe nói cậu đang luyện Kim Thân Thuật, tôi tặng cậu một món quà."
Vị đồng nghiệp đưa ra một quyển sách, nhìn qua có vẻ khá cũ, lưu lại cảm giác năm tháng xưa cũ.
Vương Huyên sau khi nhận lấy, mở ra nhìn kỹ, lộ ra biểu cảm kinh ngạc, trong sách ghi lại các loại thực vật, khoáng vật, sinh vật cổ quái.
"Cái này có đáng tin không?" Hắn lật xem vài trang, nhất thời cảm thấy như đang mở ra một vùng đất mới.
Ví dụ trong sách ghi lại ánh trăng bạc là một loại khoáng vật cực kỳ hiếm có và đặc biệt, nếu đập vỡ loại khoáng thạch này ra sẽ có một chất lỏng màu bạc chảy ra, phải lập tức ăn ngay, nếu không sẽ bốc hơi rất nhanh, tiêu tan giống như ánh trăng sáng tỏ.
Người thường nếu như có thể uống một ít, có thể hoạt hoá cơ thể, đặc biệt hữu hiệu đối với những người tu luyện Kim Thân Thuật, Thiết Bố Sam, có thể coi như là vật đại bổ, thể lực có thể gia tăng nhanh chóng.
Còn có một loại nấm hoàng kim nào đó, dùng để xay bột nấu canh, có thể tăng mật độ xương, đặc biệt là nuôi dưỡng tủy xương, tạo tân huyết, từ đó dần cải thiện thể chất toàn thân.
Vương Huyên càng xem càng cảm thấy kỳ quái, mấy thứ này hắn chưa từng nghe qua, cảm thấy đối chiếu với bách khoa toàn thư cũng không tìm thấy hiện vật.
Ví dụ như mấy trang phía sau còn nhắc tới một loại sơn ốc nào đó, sinh ra trong núi đá, là bảo vật quý hiếm của núi rừng, nếu bắt được, phơi khô nghiền thành bột, mỗi ngày dùng một lượng, liên tục nửa tháng, có thể kéo dài tuổi thọ năm năm.
Vương Huyên càng xem càng không tin được, lúc rảnh rỗi hắn đã lật dọc qua bản tổng hợp dược liệu, căn bản là chưa từng thấy qua những thứ kỳ quái này.
Trần Vĩnh Kiệt nói: "Đừng vội không tin, những điều này đều được ghi chép trong các tòa nhà tổ tiên của Đạo giáo và các ngôi chùa Phật giáo, quyển sách này chẳng qua là tổng hợp lại, sau đó lại thêm vào một ít kỳ vật được nhắc tới trong Trúc giản Tiên Tần.
Vương Huyên ngẩn ra, nói: "Nhưng mà, nhiều năm như vậy mà chưa ai nhìn thấy chúng? Chắc hẳn đã sớm tuyệt tích không biết bao nhiêu năm."
"Cựu Thổ bây giờ không nhìn thấy, nhưng không phải không có." Vị đồng nghiệp mỉm cười.
Vương Huyên nhạy bén chú ý tới, nơi ông ta nhắc tới chính là Thâm Không, mà không phải là Tân Tinh, hắn cảm thấy có chút vi diệu.
Vị đồng nghiệp kéo mạnh cần câu, tiếc nuối lắc đầu, lại để cá chạy, không câu được, ông ta nói tiếp: "Những kỳ vật này mười mấy năm gần đây, liên tục có người lấy được, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng gây nên xáo trộn không nhỏ, à, thậm chí có người còn phát hiện Địa Tiên Thảo, nhưng đáng tiếc là không hái được."
Vương Huyên nhanh chóng lật xem trong sách, tìm được một trang nói về Địa Tiên Thảo kia, những miêu tả về nó quả thực làm cho người ta một lòng hướng đến, ăn một cây có thể kéo dài hai trăm năm tuổi thọ.
"Cho nên có người ở Tân Tinh muốn đến phát điên, sinh mệnh kéo dài thêm hai trăm năm, đối với người bình thường mà nói đồng nghĩa với việc được tái sinh hai lần, mà những lão già tài phiệt, sở nghiên cứu liên quan tới mạng người các loại, tất cả đều đang điên cuồng hành động."
Tâm trạng Vương Huyên quả thật có chút dao động, thế nhưng hắn rất nhanh liền cảnh giác, người này thích nhất là "Câu cá", cho nên bây giờ có phải lại không có ý tốt đúng không?
"Bên đó nghe qua rất náo nhiệt, lão nhân gia ngài lại đưa tội quyển sách như vậy, sau đó nói cho tôi biết những chuyện này, kích thích tôi, lại muốn làm gì đây? Nói tôi biết đi!"
"Bây giờ thanh niên nào cũng suy nghĩ rõ nhiều, nào giống thời đại của chúng ta, tất cả đều là thiếu niên tốt đơn thuần, cậu đấy nha, lại suy nghĩ nhiều rồi." Vị đồng nghiệp lắc đầu, sau đó đột nhiên kéo cần câu, rốt cục câu được một con... rùa mai mềm.
"Đi đi, lộn xộn cái gì, ta đang câu cá mà!" Lão đầu kia lấy con rùa xuống rồi ném đi, theo giọng điệu của hắn mà nói thì, con vật này vừa nhìn là biết vừa được phóng sinh không bao lâu, sống dở chết dở, không phải vật gì béo bở.
"Danh ngạch đi Tân Tinh rất ít, người trẻ tuổi cậu phải cố gắng đó." Trước khi trở về, lão đồng nghiệp nói một câu như vậy.
Nhưng mà, từ khi nghe ông ta nói những chuyện này xong, Vương Huyên liền có chút phòng bị hắn, thầm nghĩ, dù muốn đi Tân Tinh thì vẫn nên bỏ qua lão đồng nghiệp này mới đúng.
Về đến nhà trời đã tối, hắn tiếp tục luyện Cựu Thuật, suy nghĩ về Vũ Hóa Thạch, cũng nghĩ tới các loại hoa, thực vật kỳ dị cùng với các loại khoáng vật được nhắc tới trong quyển sách kia.
"Ban ngày nghiên cứu đạo tàng, buổi tối tu luyện Cựu Thuật, cuộc sống như vậy cũng đã không tệ rồi, sau một thời gian mới suy nghĩ việc đến Tân Tinh vậy, trước tiên phải xem có thể tìm được Vũ Hóa Thạch gần đây hay không."
Bên ngoài thành phố có một tòa tháp cổ ngàn năm, sắp tới Vương Huyên muốn đi xem một chút.