Chương 92 Tìm Tiên trong mưa(2): [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Phiên bản dịch 4666 chữ

Ngày hôm sau, Vương Huyên nhận được tin nhắn, ngân hàng nhắc nhở có một khoản tiền lớn vào tài khoản, hắn đếm tổng cộng có sáu số 0, đúng là năm trăm vạn, nhất thời tâm tình phấn chấn.

Ngay sau đó, hắn lại nhớ tới một chuyện, số tiền này nộp thuế chưa? Hắn nhanh chóng tìm Thanh Mộc để hỏi, kết quả Thanh Mộc năm lần bảy lượt cúp điện thoại, không để ý tới hắn!

Có thể là cuối cùng cũng không thể chịu nổi hắn, Thanh Mộc nhắn tin cho hắn biết, đã nộp hộ hắn, sau khi nộp thuế cho hắn năm trăm vạn.

"Lão Thanh, anh thật lợi hại!" Vương Huyên nhanh chóng gõ chữ trả lời.

Thanh Mộc nhìn xong, trực tiếp cho hắn vào danh sách đen, luôn cảm thấy gần đây nếu nhiều lời cùng hắn sẽ xảy ra chuyện, anh ta càng cân nhắc càng thấy được một đạo lý, là không nên tìm hắn và mời hắn ăn cơm, lão Trần chính là bài học.

Buổi tối, Vương Huyên gọi điện cho cha mẹ, nói cho bọn họ biết cuối tuần này sẽ trở về, hơn nữa còn tiêm thêm một liều thuốc dự phòng, nói: "Con mua xổ số trúng thưởng!"

Hai ngày kế tiếp, Vương Huyên nghiên cứu đạo tàng, luyện căn pháp, lại cân nhắc chuyện của Vũ Hóa Thạch, lần này về nhà hắn nhất định phải đến ngọn núi kia nhìn một chút, xem có sót lại cái gì không.

Thứ sáu sau khi tan tầm, Vương Huyên nhanh chóng đi đến nhà ga, nhà hắn ở thị trấn nhỏ bên cạnh, chỉ cách nhau khoảng hơn trăm km, thật sự mà nói thì không tính là xa.

Buổi tối về đến nhà, cha mẹ hắn tuy rằng ban đầu rất cao hứng, nhưng sau lại bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, dùng lời của lão Vương mà nói thì, tiền nhiều như vậy có ích lợi gì, đủ tiêu đủ dùng là được, loại tính cách này cũng có thể là nguyên nhân khiến bình thường Vương Huyên cũng có trái tim rộng mở.

"Tự con giữ đi, mua phòng cưới, rồi sớm cưới vợ về." Lão Vương vui vẻ nói, không quên thúc giục hắn kết hôn.

Vương Huyên một đến hai tuần sẽ trở về một lần, cho nên hai vợ chồng sau khi nhìn thấy hắn, tuy rằng tâm trạng vui vẻ, nhưng nhìn qua cũng rất bình thản.

"Con vừa tốt nghiệp, vẫn còn quá sớm, trước mắt chờ thêm hai năm, tiền trước tiên gửi cho bố mẹ." Sau đó, Vương Huyên liền mặc kệ, trực tiếp hoàn thành chuyển khoản.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, hắn hỏi thăm cha mẹ về núi Đại Hắc cách thị trấn nhỏ hơn mười dặm, nơi đó còn có truyền thuyết gì về tiên nữ.

Hắn nhớ rõ khi còn bé, trên núi từng có một đạo quán, chỉ là về sau lâu năm không tu sửa, không có đạo sĩ tu hành, đã sụp đổ hoàn toàn, không biết hiện tại nó như thế nào.

Lão Vương nhớ lại, thở dài nói: "Nơi đó hả, quả thật có truyền thuyết, khi cha còn bé hương khói còn rất thịnh, sau đó, thôn trấn dưới chân núi bị phá bỏ và dời đi nơi khác, mọi người đều dọn đi, phần lớn vào thị trấn, hương khói cũng dần đứt đoạn, cuối cùng ngay cả đạo sĩ cũng không còn, hiện giờ nơi đó cỏ dại mọc um tùm, nghe nói nền móng đạo quán cũng tìm không thấy."

Vương Huyên nói: "Ngày mai con muốn hẹn hai người bạn nối khố đi dạo, đã lâu không vào núi Đại Hắc, vừa lúc mùa thu, nên muốn xem có quả phỉ, hạch đào gì không."

Buổi tối, hắn bắt đầu liên lạc, hai người bạn nối khố sau khi biết hắn trở về đặc biệt vui mừng, vội vàng đồng ý, một người bảo ngày mai sẽ chuẩn bị một chiếc xe, người kia nói muốn mượn mấy con chó đưa vào trong núi đuổi thỏ.

Thế nhưng, ông trời không chiều lòng người, dự báo thời tiết bảo thứ bảy trời quang mây tạnh, kết quả lại đổ mưa tí tách, hơn nữa càng lúc càng lớn, hai người bạn nối khố tiếc nuối, hẹn chủ nhật lại đi núi Đại Hắc.

Vương Huyên không chịu ngồi yên, mặc dù trời mưa to, nhưng đối với người luyện Cựu Thuật như hắn mà nói cũng không ảnh hưởng gì, hắn trực tiếp tự mình hành động.

Hắn mặc áo mưa, bước ra khỏi nhà, ra khỏi thị trấn, sau đó bắt đầu chạy như điên, xông thẳng về phía núi Đại Hắc.

Chủ yếu cũng bởi vì, truyền thuyết về vị tiên cô kia hình như có quan hệ với trời mưa, nên vừa vặn ở hoàn cảnh này, hắn tiến vào trong núi xem thử.

Sau khi luyện Kim Thân Thuật đến tầng thứ tư, mặc dù khoảng cách mấy chục dặm, đối với Vương Huyên mà nói thì không là gì.

Cuối cùng hắn vào trong núi, vùng núi này đá đều biến thành màu đen, nếu như không có cây cối, từ xa nhìn lại quả thật giống như mực, cho nên được gọi là Hắc Sơn, hoặc là núi Đại Hắc.

Dựa theo trí nhớ, Vương Huyên trực tiếp chạy về phía một ngọn núi trong đó, nhanh chóng leo lên, nhưng mà sau khi lên tới đỉnh núi hắn lại bắt đầu thắc mắc, đạo quán hoàn toàn không thấy đâu, mặc dù đã sụp đổ cũng phải có nền móng cùng gạch ngói vụn mới đúng, sao lại trụi lụi một vùng như thế này?

Hắn cảm giác, mảnh đất này giống như đã có người đào đi.

Chẳng lẽ hắn nhớ lầm, không phải ngọn núi này?

Vương Huyên lại leo trên núi khác tìm kiếm, liên tiếp leo lên mấy đỉnh núi, đều không phát hiện được đạo quán đã sụp đổ ấy.

Bạn đang đọc [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn của Thần Đông

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    69

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!