Chương 93 Cuộc chiến ở núi Đại Hắc: [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn

Phiên bản dịch 4933 chữ

Bùm!

Giữa đất trời, tiếng sấm nổ vang, tia chớp chói mắt xẹt qua màn mưa, chiếu sáng bầu trời u ám, khiến cho cả núi Đại Hắc bừng sáng trong khoảng thời gian ngắn.

Trong lúc lơ đãng, Vương Huyên ngẩng đầu, hắn nhìn thấy cái gì đây?

Ngọn núi mà trước đó hắn cho rằng có đạo quán sụp đổ kia, lại có một sinh vật xuất hiện, kích thước không nhỏ, đó là một con..., đang chở một người xuống núi.

Hơn nữa, theo bước con vật kia chạy xuống, ngọn núi lại khẽ rung chuyển, dần hướng về phía hắn!

Tầng mây đen dày đặc, mang theo sấm sét và tia chớp, mưa to như thác nước dữ dội đổ xuống, rơi trên mặt có chút đau đớn.

Vương Huyên di chuyển mạnh mẽ, nhảy lên, lao vào trong rừng rậm, hoàn toàn biến mất không thấy đâu.

Sau khi sấm sét giáng xuống, trời đất lần nữa trở nên tối tăm, tuy rằng cách nhau rất xa, nhưng Vương Huyên có thể xác định trên đầu sinh vật màu đen kia là một nam tử.

Núi Đại Hắc hoang tàn vắng vẻ, rừng già rậm rạp, còn có hung thú màu đen mang theo lệ khí kia, làm cho người ta thấy ớn lạnh.

Người thường nếu như nhìn thấy, tất nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, có loại cảm giác trong núi sâu gặp phải thi thể già cỗi.

Mấy chục năm qua, người sống dưới chân núi Đại Hắc đều chuyển đi, có thể nói dấu chân người càng ngày càng ít, mà vào hôm nay, lại có một sinh vật hiếm thấy cõng người trên lưng.

Vương Huyên lặng lẽ không tiếng động, di chuyển nhanh trong rừng núi, hắn quanh co khúc khuỷu không ngừng thay đổi phương hướng, hắn cảm thấy rằng nguy hiểm đang tới gần.

Grừ!

Đột nhiên, một tiếng rống to như sấm vang lên trong rừng, một bóng đen khổng lồ lao tới, đụng gãy cây cối, đánh về phía Vương Huyên.

Rầm một tiếng, Vương Huyên nhảy xa ra ngoài sáu bảy mét, né tránh sinh vật vô cùng hung mãnh muốn giết mình kia, mặt đất phía sau chấn động kịch liệt, tiếng cây gãy lìa truyền tới, cùng với tiếng gầm đinh tai nhức óc của hung thú tới càng gần.

Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng khu rừng u ám, cũng lộ ra hình dáng của nó, dài tầm năm mét, cao gần hai mét, khắp người đều là lông đen dày rậm, dữ tợn vô cùng, miệng há to như chậu máu, hàm răng sắc bén như dao găm, trắng như tuyết lạnh.

Rầm một tiếng, Nó vung móng vuốt về phía trước, định vồ vào người Vương Huyên, lại đập gãy một gốc cây to bằng miệng bát, đổ rạp trên mặt đất.

Vương Huyên tránh được cú vồ, nhanh chóng lao tới tiếp cận nó, vỗ một chưởng về phía trước, rầm một tiếng, mãnh thú khổng lồ mạnh như thế cũng lảo đảo một cái, lắc lư kịch liệt, sau đó phát ra tiếng gầm giận dữ, còn vang hơn so với tiếng sấm trên trời, chấn động khiến tai hắn ù đi.

Cùng lúc đó người trên hung thú Hắc Hống nhảy xuống, nhanh như chớp, tung một cước, hướng về ngực Vương Huyên đạp tới, động tác cực kỳ sắc bén và hung ác.

Vương Huyên phản ứng nhanh nhẹn, không chỉ phải nghiêng người tránh cái miệng to như chậu máu của hung thú Hắc Hống kia, mà còn phải lui về phía sau né tránh cú đá nặng nề mà có lực kia.

Rắc!

Người kia đá một cước vào khoảng không, mượn lực đạp vào một gốc cây đại thụ bên cạnh, trực tiếp khiến cho thân cây gãy đôi, hắn ta mượn lực, người vẫn ở giữa không trung như cũ, nhanh chóng tung một cú đá uy lực hướng về phía Vương Huyên.

Cùng lúc đó, con Hắc Hống kia cũng mang theo lệ khí kinh người nhào tới, hình dáng khổng lồ chấn động núi rừng, cành cây nó va phải không ngừng gãy vụn.

Ánh mắt Vương Huyên lạnh lùng, hắn bị một người một vật cùng tấn công, không thể tránh được, vì vậy trực tiếp nhảy lên không trung, một cước đá về phía con mãnh thú kia, đồng thời hai tay vung lên, nghênh đón cú đá của người nọ.

Grừ Grừ!

Sinh vật khổng lồ dài năm mét tuy rằng rất hung bạo, thế nhưng lại có chút bất tiện trong rừng cây dày đặc này, bị mấy gốc cây đại thụ to lớn ngăn trở, không thể xê dịch, nó há to miệng ý định cắn vào chân Vương Huyên nhưng không thành, ngược lại bị hắn đạp một cước vào mũi, nhất thời đau đớn khiến nó gào thét thảm thiết.

Mũi là bộ phận yếu ớt nhất của nó, trực tiếp bị đạp như thế, máu chảy đầm đìa, cái đầu khổng lồ của nó cũng có chút choáng váng, lảo đảo lui về phía sau, giẫm gãy một vùng cây nhỏ, làm cho những bụi cỏ vỡ vụn.

Đương nhiên, cái này cũng liên quan đến sức mạnh cực lớn của cú đá mà Vương Huyên tung ra, đổi thành cú đã của người thường, dù là mũi nó yếu ớt, căn bản cũng không đá nổi.

Cùng lúc đó, tay Vương Huyên vỗ vào chân người nọ, phát ra một tiếng vang nặng nề, như là một tiếng sấm rền chấn động trong khu rừng.

Vương Huyên cảm giác được tay phải của hắn đã tê dại, thế nhưng, hắn không có ý định né tránh, tay trái đồng thời giơ lên, vỗ vào phía bắp chân người kia.

Động tác của người nọ rất nhanh, thân thể ở trên không nhanh nhẹn như khỉ, dùng lực bắt lấy một nhánh cây, thành công thu chân lại, tránh được vùng xương yếu ớt nhất của bắp chân, đổi thành dùng lực bàn chân, mạnh mẽ đạp trở lại.

Lại một tiếng rầm nặng nề vang lên, Vương Huyên dùng sức bay ra ngoài mấy mét rồi đáp xuống, nghiền nát rất nhiều bụi cây nhỏ, thậm chí có một số tảng đá cũng bị hắn làm nứt ra.

Bạn đang đọc [Dịch] Thâm Không Bỉ Ngạn của Thần Đông

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    96

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!