Trăng sáng treo cao, Vương Huyên lung lay lắc lư, nhanh chóng đáp xuống từ bầu trời đêm, trên đường suýt nữa té ngã xuống hồ lau sậy nhỏ bên cạnh căn phòng.
"Lão Trương, tôi làm sao vậy, cơ thể trong phòng của tôi không phải là..." Vương Huyên hỏi, mặc dù say rượu lắm rồi, nhưng do bị kích thích nên vẫn thoáng tỉnh táo.
“Ngươi thật sự phiêu quá nhỉ!” Trương Đạo Lĩnh nhìn hắn, sau đó không khách khí, lật tay biến ra một cái gương đồng, định cho hắn cái tát vào trán.