Một chiếc đèn dây tóc cũ kĩ treo lơ lửng từ một sợi dây điện đen ở chính giữa căn phòng, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.
Không khí tĩnh mịch hệt như giọt mực nhỏ vào nước trong, lan tỏa khắp căn phòng.
Chính giữa căn phòng là một chiếc bàn tròn lớn trông đã cũ kĩ, ở giữa có đặt một chiếc đồng hồ để bàn nhỏ, hoa văn rất cầu kỳ, đang phát ra tiếng tích tắc.
Quanh bàn ngồi mười người ăn mặc khác nhau, quần áo có vẻ cũ kĩ, khuôn mặt cũng vương chút bụi bặm.
Họ có người nằm sấp trên mặt bàn, có người ngả lưng trên ghế, đều đang ngủ say.
Bên cạnh mười người này, một người đàn ông đội mặt nạ đầu dê, mặc vest đen đứng yên.
Ánh mắt của hắn xuyên qua chiếc mặt nạ đầu dê cũ kĩ, thích thú nhìn chăm chú vào mười người kia.
Đồng hồ để bàn reo lên, kim phút, kim giờ cùng chỉ vào "mười hai".
Từ một nơi rất xa bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng chuông trầm thấp.
Cùng lúc đó, mười nam nữ già trẻ quanh bàn tròn dần tỉnh lại.
Sau khi dần dần thanh tỉnh, đầu tiên là bối rối nhìn xung quanh, sau lại ngờ vực nhìn nhau.
Có vẻ không ai nhớ mình đến đây như thế nào.
"Chào buổi sáng, chín người." Người đầu dê lên tiếng trước, "Rất hân hạnh được gặp mọi người tại đây, mọi người đã ngủ say trước mặt tôi mười hai tiếng rồi."
Người đàn ông trước mặt này ăn mặc thực sự quái dị, trong ánh đèn lờ mờ dọa đám người nhảy một cái.
Chiếc mặt nạ của hắn như làm từ đầu dê thật, nhiều chỗ lông đã ngả vàng ngả đen, xoắn lại dính vào nhau.
Phần mắt mặt nạ dê khoét hai lỗ trống, để lộ đôi mắt gian xảo của hắn.
Trong lúc hắn phất tay không chỉ tản ra một mùi tanh đặc trưng của dê, mà thậm chí còn pha lẫn một mùi hôi thối thoang thoảng.
Gã đàn ông xăm hình ngẩn người ra mấy giây, mãi mới phát hiện ra sự vô lý của chuyện này, do dự hỏi đầu dê: "Anh... là ai?"
"Tôi tin mọi người đều có cùng câu hỏi này, vậy tôi sẽ giới thiệu với chín vị." Đầu dê vui mừng giơ tay lên, có vẻ như hắn đã chuẩn bị câu trả lời từ lâu rồi
Một thanh niên tên là Tề Hạ ngồi xa đầu dê nhất. Hắn nhanh chóng quan sát tình hình trong nhà, chỉ chốc lát sau sắc mặt hắn đã đanh lại.
Kỳ lạ, căn phòng này thật quá kỳ lạ.
Nơi này không có cửa, bốn phía đều là tường.
Nói cách khác, căn phòng này bốn phía, trên mái, sàn nhà đều bịt kín, nhưng kỳ lạ lại có một cái bàn đặt chính giữa nhà.
Nếu vậy thì họ đã vào đây bằng cách nào?
Chẳng lẽ người ta đưa họ vào đây trước rồi sau đó mới xây tường sao?
Tề Hạ lại nhìn chung quanh, sàn nhà, tường, trần nhà đều có những đường kẻ ngang dọc đan xen, chia chúng thành những ô vuông lớn.
Điều khiến Tề Hạ quan tâm là cụm từ "chín người" mà đầu dê đã nói.
Dù đếm thế nào thì xung quanh bàn tròn cũng có mười người, cộng thêm đầu dê thì trong phòng có tổng cộng mười một người.
"Chín người" nghĩa là gì?
Hắn đưa tay vào túi, không ngoài dự đoán, điện thoại đã bị tịch thu.
"Không cần giới thiệu với chúng tôi nữa." Một người phụ nữ lạnh lùng lên tiếng với đầu dê, "Tôi khuyên anh nên dừng hành động của mình lại càng sớm càng tốt. Tôi nghi ngờ anh đã giam giữ chúng tôi hơn hai mươi bốn giờ, đây là hành vi "giam giữ trái phép". Mọi lời anh nói lúc này đều sẽ được ghi lại, trở thành bằng chứng chống lại anh."
Vừa nói, cô vừa khó chịu chà xát bụi bẩn trên cánh tay, dường như việc bị giam giữ không đáng ghét bằng việc bị làm bẩn.
Lời nói của người phụ nữ lạnh lùng thực sự khiến mọi người tỉnh táo không ít. Bất kể đối phương là ai, dám bắt cóc mười người một lúc, hành động này đã vi phạm luật pháp rồi.
"Đợi đã..." Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng ngắt lời mọi người, hắn từ từ nhìn người phụ nữ lạnh lùng rồi hỏi: "Chúng tôi vừa mới tỉnh dậy, làm sao cô biết chúng tôi đã bị giam giữ "hai mươi bốn giờ"?"
Giọng hắn bình tĩnh nhưng đầy mạnh mẽ, lại đi thẳng vào vấn đề.
Người phụ nữ lạnh lùng không chút hoang mang, chỉ vào chiếc đồng hồ trên bàn, trả lời: "Đồng hồ ở đây chỉ 12 giờ, nhưng tôi có thói quen ngủ muộn, lần trước tôi xem đồng hồ ở nhà cũng đã 12 giờ, điều này nói rõ chúng ta đã bị giam giữ ít nhất mười hai giờ."
Nói xong, cô lại dùng ngón tay chỉ vào những bức tường xung quanh, tiếp tục nói: "Các anh cũng nên nhận ra căn phòng này không có cửa, nói rõ người này đã tốn không ít công sức để đưa chúng ta vào đây. Hắn nói chúng ta đã ngủ mười hai giờ, mà hiện tại đồng hồ lại chỉ 12 giờ, chứng tỏ đã quay hai vòng, vì vậy tôi nghi ngờ "hơn hai mươi bốn giờ", có vấn đề gì không?"
Người đàn ông mặc áo blouse trắng nghe xong câu trả lời, lạnh lùng nhìn người phụ nữ, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ.
Rốt cuộc, trong hoàn cảnh hiện giờ mà người phụ nữ này lại quá bình tĩnh.
Người bình thường khi đối mặt với hành vi bắt cóc như vậy, sẽ bình tĩnh nói ra những lời như thế sao?
Lúc này, một thanh niên vạm vỡ mặc áo thun đen lên tiếng hỏi: "Đầu dê, tại sao ở đây có mười người, mà anh nói có chín người?"
Đầu dê im lặng, không trả lời ngay.
"Má nó, tao không quan tâm ở đây có bao nhiêu người ..." Gã đàn ông xăm trổ chửi một tiếng, chống tay lên bàn muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện hai chân mình mềm nhũn không có sức lực, đành phải tiếp tục chỉ vào đầu dê nói, "Lòng heo, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn, mày có thể không biết chọc tao có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào đâu, tao thực sự sẽ lấy mạng mày đấy."
Ngay khi lời này vừa nói ra, vẻ mặt của những người đàn ông có mặt đều dần trở nên nghiêm trọng, lúc này đúng là cần có một người cầm đầu, nếu có thể cùng nhau khống chế đầu dê này thì tình hình vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Nhưng mọi người lại phát hiện ra hai chân của mình không biết bị tiêm thứ gì mà giờ hoàn toàn không có sức lực nữa.
Vì vậy, họ chỉ có thể dùng lời nói uy hiếp Đầu dê, lớn tiếng chửi mắng.
Tề Hạ không nói lời nào, đưa tay khẽ vuốt cằm, hắn nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên bàn, suy tư.
Mọi chuyện có vẻ không đơn giản như hắn tưởng.
Hắn biết "chín người tham gia" mà Đầu dê nói đến, nếu ở đây có mười người, thì chỉ có thể chứng minh một trong số họ không phải là người tham gia.
Vậy kẻ đó là ai?
Trong căn phòng này có năm nam năm nữ, chẳng lẽ trong số họ có một người là "kẻ bắt cóc" ư?
Đầu dê không nói gì nữa, chậm rãi bước đến gần Tề Hạ, đứng sau một thanh niên.
Những người khác cũng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, mới phát hiện ra thanh niên trước mắt này khác với tất cả mọi người có mặt, mặc dù khuôn mặt hắn cũng rất bẩn, nhưng lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Đầu dê chậm rãi giơ lòng bàn tay, đặt lên sau gáy của thanh niên.
Nụ cười của thanh niên càng trở nên kỳ lạ, hắn kích động nhìn mọi người, trông như thể đã biết trước chuyện gì đó.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, đầu dê hung hăng đập đầu thanh niên vào mặt bàn.
Thứ màu hồng nhạt như màu sơn đổ, trong nháy mắt trải dài trên mặt bàn, mà trên mặt của từng người cũng dính vài giọt hồng đó.
Đầu của thanh niên này thế mà lại bị đập nát trên mặt bàn rồi.
Bên ngoài căn phòng, lại một lần nữa vang lên tiếng chuông ở xa xa.
Tề Hạ ở rất gần người chết, hắn cảm thấy có một vật thể lạ nào đó dính vào mặt mình, ấm áp, nhớp nháp.
Hắn tự hỏi tâm lý của mình đã đủ mạnh mẽ rồi, nhưng không ngờ đến giờ này cũng đang run lên.
Cô gái ngồi phía bên phải người chết ngẩn ra 3 giây, cuối cùng cũng méo mặt, hét lên một tiếng.
Tiếng hét này đã phá vỡ phòng tuyến tâm lý của mọi người.
Có thể dùng tay đập nát hộp sọ rắn chắc nhất của con người lên mặt bàn, vậy đầu dê kia có còn là "người" không?
Tại sao cơ thể gầy yếu của hắn có thể bộc phát ra sức mạnh khủng khiếp như vậy?
Đầu dê chậm rãi lên tiếng: "Sở dĩ chuẩn bị 10 người là vì phải dùng một trong số đó ra để làm cho mọi người an tĩnh lại."