Sau khi nộp tiền cho vợ, Văn Trạch Tài ngồi xuống bàn tiếp tục sự nghiệp dùi mài kinh sử. Tuy sách giáo khoa thời này không khó khăn, lắt léo như thế kỷ 20 nhưng Văn Trạch Tài vẫn phải dốc hết tâm trí thu nạp kiến thức bởi thi đại học là bước đi mấu chốt, quyết định cuộc sống của cả gia đình trong tương lai. Vậy nên anh buộc phải thi đậu.
Sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn còn nhá nhem tranh tối tranh sáng, Triệu Đại Phi đã đến gọi Văn Trạch Tài.
Hai anh em vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đi thẳng ra phía đầu thôn. Lúc này, người dân đã lục tục thức dậy nổi lửa nấu bữa sáng cho nên không ít người phát hiện ra Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi. Bọn họ không khỏi lắc đầu ngao ngán:
“Cứ tưởng rằng lãng tử quay đầu hoá ra vẫn chứng nào tật nấy.”
“Đúng là chó không bỏ được tật ăn phân. Kiểu này ông Điền đội trưởng lại mệt rồi đây.”
Bao nhiêu thanh niên đàng hoàng tử tế không gả, tự nhiên gả con gái cho một kẻ chẳng ra gì quá bằng huỷ hoại cả đời con bé. Và thế là ấn tượng dành cho Văn Trạch Tài mới tốt lên một chút thoắt cái lại bị đẩy về số âm.
Cùng lúc ấy, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi đã đi bộ tới huyện thành. Tuy nhiên Văn Trạch Tài không tới cầu Lương Kiều như đã hẹn mà dẫn Triệu Đại Phi đi tìm Hồng vệ binh (1).
Hiện nay nhà nước đang thắt chặt luật lệ, ráo riết truy bắt đám người ngầm giao dịch chợ đen, đầu cơ trục lợi thế nên thị trấn nào cũng thành lập một trụ sở Hồng vệ binh.
Tình cờ gặp một đồng chí bên ngoài cổng trụ sở, Văn Trạch Tài lập tức tiến lên trình báo. Sau khi nghe xong, người này nghiêm giọng hỏi: “Các anh tận mắt nhìn thấy có người tiến hành trao đổi mua bán?”
Văn Trạch Tài bày ra vẻ mặt chính nghĩa, hùng hồn đáp: “Thưa đồng chí cán bộ, chúng tôi không nhìn thấy nhưng có người thuê chúng tôi làm nhiệm vụ canh chừng. Thế nhưng bởi vì bản thân là người dân lương thiện, luôn nghiêm chỉnh tuân thủ pháp luật mà nhà nước đã đề ra nên chúng tôi không chấp nhận tiếp tay cho bọn xấu mà quyết định tới đây trình báo để các đồng chí tóm gọn bọn chúng, duy trì trật tự trị an cho quần chúng nhân dân.”
Đồng chí vệ binh thẳng thắn nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hai anh cũng thuộc cái đám du thủ du thực. Liệu có phải mấy anh bắt tay với nhau tính gạt chúng tôi không?”
Văn Trạch Tài nhăn nhăn nhó nhó: “Có cho mười cái mạng chúng tôi cũng chả dám. Nếu anh không tin thì lát nữa các anh cứ núp vào chỗ tối, hai chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm nội gián thông báo tin tức. Chúng ta nội ứng ngoại hợp, bắt trọn lũ sâu mọt của xã hội.”
Sau khi suy nghĩ một lát, đồng chí vệ binh gật đầu đồng ý nhưng vẫn không quên hăm doạ: “Nếu các anh dám giở trò thì đừng trách tôi không khách khí.”
Văn Trạch Tài liên tục xua tay: “Không dám, không dám, tất nhiên là chúng tôi không dám rồi.”
Xong xuôi, Văn Trạch Tài kéo Triệu Đại Phi quay lại điểm hẹn, cũng chính là chân cầu Lương Kiều.
Tuy nhiên lúc này Triệu Đại Phi đang cực kỳ rối bời, không thể nào lý giải tại sao đại ca lại đi nước cờ này. Cậu ta ngô nghê hỏi: “Đại ca, sao không xử bọn chúng bằng quy tắc giang hồ cho gọn, tự nhiên đi báo chính quyền làm gì?”
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Cậu nghĩ tại sao bọn chúng phải ráo riết tìm kẻ chết thay. Điều này chứng minh chuyện buôn lậu đã bị phát giác. Nếu muốn che giấu thì buộc phải có kẻ đứng ra chịu tội. Sau khi thành công đẩy hai chúng ta ra làm chốt thí, bọn chúng nghiễm nhiên an toàn.”
Đáng tiếc đã giải thích đến thế rồi mà Triệu Đại Phi vẫn mù mà mù mờ chả hiểu gì.
Cực chẳng đã, Văn Trạch Tài đành phải dừng chân, đứng lại phân tích đầu đuôi ngọn nguồn: “Này nhé, muốn bắt bớ buộc phải sử dụng lực lượng Hồng vệ binh. Đằng này Trương Kiến Quốc cố tình sắp đặt để bắt sai người điều đó cho thấy trong Hồng vệ binh đã bị cài cắm nội gián. Bằng không hắn sẽ không dám mạo hiểm dùng chiêu này. Thế nên tôi mới cố tình tới tận trụ sở Hồng vệ binh trình báo sự việc. Đợi lát nữa bọn nó bị tóm trọn ổ, thể nào cũng có cảnh chó cắn chó cho xem. Còn hai ta thì cứ êm đẹp mà rút lui thôi.”
Mới chỉ nghe kế hoạch thôi mà Triệu Đại Phi đã hồi hộp gần chết: “Thế lỡ tên Trương Kiến Quốc khai em với anh ra thì sao?”
Văn Trạch Tài tủm tỉm: “Chẳng phải ban nãy mới đi tự thú rồi còn gì, hiện chúng ta đang phối hợp với chính quyền trừ gian diệt ác, là lấy công chuộc tội. Cậu hiểu chưa? Sao ngày thường thông minh là thế mà tới thời khắc mấu chốt lại ngu ngơ như con bò đeo nơ thế hả?”
À, hoá ra là vậy, giờ thì Triệu Đại Phi đã hiểu rõ ngọn ngành rồi. Cậu chàng gãi gãi đầu xấu hổ: “Haha, tại em sợ quá. Ngày thường hễ nhìn thấy Hồng vệ binh là co giò chạy bán sống bán chết, hôm nay anh còn lôi tuột em tới tận trụ sở đâm ra hồn vía bay mất tiêu, chả suy nghĩ được gì.”
Thế nhưng trên thực tế không phải Hồng vệ binh nào cũng là người tốt, người chính nghĩa, có những kẻ còn đen tối và khốn nạn gấp trăm lần đám lưu manh giang hồ, tỉ như tên đang cấu kết cùng Trương Kiến Quốc kia.
Đúng như những gì Văn Trạch Tài dự đoán, lúc anh và Triệu Đại Phi tới điểm hẹn, chỉ nhìn thấy duy nhất một gã đàn ông đứng trơ trọi ở đó, ngoài ra không có bất cứ bóng dáng kẻ nào khác. Trên lưng gã ta còn đeo theo một sọt hàng, chắc là giả làm người bán đây mà. Văn Trạch Tài thầm cười lạnh, chuẩn bị cả đạo cụ cơ à, cũng kỹ càng phết nhỉ, thế thì để tôi chơi với các anh một lúc.
Khi còn cách một đoạn khá xa, Văn Trạch Tài đột ngột khựng lại, không bước tiếp nữa mà cất cao giọng hỏi: “Sao chỉ có mình anh? Những người khác đâu? Nếu không ai tới thì chúng tôi về nhá, mai lại đến.”
Nói đoạn, anh thoáng đánh mắt sang phía Triệu Đại Phi ra dấu. Bắt được tín hiệu, Triệu Đại Phi giả vờ lo lắng: “Nhưng nếu Trương Kiến Quốc biết chúng ta không canh chừng tử tế thì làm sao giờ?”
Chỉ chờ có vậy, Văn Trạch Tài lập tức đáp lại tỉnh bơ: “Ôi dào, hắn có ở đây đâu mà biết. Với lại có mỗi một người thì giao dịch cái nỗi gì? Chúng ta không về chẳng lẽ ở đây canh ma chắc?”
Hai anh em kẻ tung người hứng ngọt xớt khiến Trương Kiến Quốc đang núp trong lùm cây gần đó vừa tức vừa hối hận xanh ruột. Trời ơi, cái thằng nhãi Văn Trạch Tài chết bầm này, sao nó lại khôn ngoan và gian xảo đến thế cơ chứ?! Đương lúc cấp bách thế này, biết tìm thêm người ở đâu bây giờ? Thằng khốn, vỡ hết cả kế hoạch của ông rồi!
Vốn dĩ vì để đảm bảo tuyệt mật nên Trương Kiến Quốc đã cố tình không bố trí nhiều người, bởi thế lúc này hắn chịu chết, không kịp chạy đi gọi viện binh!
Mà người đàn ông mặc đồng phục Hồng vệ binh đứng bên cạnh đã sốt ruột lắm rồi. Gã ta liên tục thúc giục: “Khẩn trương giải quyết đi. Bọn chúng không chịu ra mặt thì làm sao tao tiến hành bắt bớ được?”
Cùng quá hoá liều, Trương Kiến Quốc bèn đưa ra hạ sách: “Để tôi giả bộ làm người mua hàng vậy. Đợi lát nữa anh phát động vây bắt, tôi sẽ tranh thủ chạy trốn.”
Gã Hồng vệ binh biến chất mệt mỏi xua tay: “Ừ đi đi, nhanh lên.”
Trương Kiến Quốc vội vàng chui ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy tới bên cạnh tên đàn ông cõng sọt hàng. Sau đó vẫy vẫy bọn Văn Trạch Tài ý bảo “tiến lại đây.”
Văn Trạch Tài mấp máy môi chỉ đạo Triệu Đại Phi: “Cậu chạy đi báo tin đi. Nhớ phải làm ầm lên, kéo càng nhiều người tới càng tốt.”
Triệu Đại Phi gật đầu cái rụp rồi xoay người chạy biến. Còn Văn Trạch Tài thì chậm rì rì lê từng bước tới chỗ Trương Kiến Quốc.
Lúc này Trương Kiến Quốc đã sốt ruột lắm lắm rồi, hắn gắt gỏng: “Sao lại chỉ có một mình anh, thằng Đại Phi đâu?”
Chết tiệt, có một thằng thế này thì làm ăn gì, thuê hai thằng cơ mà!
Văn Trạch Tài cười như kiểu chẳng hề hay biết gì: “À, hắn ăn nhiều quá nên phải đi giải quyết nỗi buồn.”
Trương Kiến Quốc giận tím người: “Cái gì? Thời buổi biết bao người đói khát thế mà nó lại ăn đến độ bội thực cơ á? Nó tưởng mình là ai, đúng là cái đồ con nhà lính tính nhà quan.”
Mắt thấy Hồng vệ binh sắp sửa ập tới, Điền Kiến Quốc chỉ có thể cắn răng nói: “Gọi nó về đây mau lên, bằng không chúng mày đừng hòng lấy được hai tờ phiếu gạo. Ngay cả 10 đồng ngày hôm qua cũng phải hoàn trả lại cho tao. Nhanh lên, còn đứng đực ra đó làm gì, mau đi gọi nó đi.”
Văn Trạch Tài cười nhạo: “Ô anh quên à, cái hồi tôi mới xuống nông thôn, chính anh thừa dịp tôi uống say mà trộm mất của tôi 10 đồng cơ mà. Giờ lại đổi ngược lại là anh đưa cho tôi 10 đồng, khả năng đổi trắng thay đen của anh tài tình thật đấy.”
Trương Kiến Quốc bất ngờ trợn trắng mắt, đang định gân cổ chất vấn đối phương thì nghe thấy “rầm rập…rầm rập…” rất nhiều tiếng bước chân đang tiến tới gần. Hắn vội vã nháy mắt với Văn Trạch Tài một cái rồi co giò chạy mất. Tên cõng sọt đứng cạnh đó cũng lờ mờ ngửi thấy mùi nguy hiểm nên ba chân bốn cẳng tìm đường thoát thân. Ai dè cả hai tên đều bị đội Hồng vệ binh tóm sống.
Trừ bỏ những người làm nhiệm vụ, phía sau còn có rất đông người dân hiếu kỳ đổ xô tới xem náo nhiệt.
Quả nhiên, Triệu Đại Phi đã hoàn thành xuất sắc trọng trách được giao.
Phát hiện có biến, gã Hồng vệ binh móc nối với Trương Kiến Quốc vội vàng chui ra khỏi lùm cây, cất giọng quát lớn: “Giỏi lắm, các người dám giao dịch chợ đen ở đây à?”
Dứt lời, hắn liền le ve chạy tới chỗ đồng chí chỉ huy cười ngọt ngào: “Đội trưởng, anh tới thật là đúng lúc. Tôi tình cờ phát hiện mấy tên này có hành vi khả nghi cho nên đang theo dõi để tóm trọn ổ.”
Đứng một bên quan sát, Văn Trạch Tài không khỏi chắt lưỡi, quả nhiên vận khí tốt, lơ ngơ thế nào báo án ngay đúng đồng chí đội trưởng mới chất lừ chứ!
Còn Trương Kiến Quốc thì hận không thể nhai xương uống máu Triệu Đại Phi, hắn rít lên: “Thằng chó, mày dám bán đứng tao.”
Triệu Đại Phi nhún vai, bày ra bộ mặt “vì nước quên thân, vì dân phục vụ”: “Tôi nói này anh bạn, tuy tôi là kẻ lưu manh đầu đừng xó chợ nhưng tôi không phải thằng ngu, nhá! Định tính kế thằng Đại Phi này á hả, định đẩy thằng Đại Phi này ra chết thay á hả? Còn khuya, vào tù mà mơ tiếp đi, chúc vui vẻ hen!”
Tới bây giờ đồng chí đội trưởng mới bừng tình: “Hoá ra vụ giao dịch diễn ra ở Triều Thụ mấy ngày hôm trước chính là do băng nhóm các ngươi gây ra. Thảo nào hiện trường có nhiều dấu chân như vậy mà chỉ bắt được một người. Lẩn trốn giỏi lắm! Áp giải hết về sở thẩm tra cho tôi. Phải lôi toàn bộ những tên có liên quan, không được để lọt lưới bất cứ kẻ nào!”
Dõi mắt nhìn theo đám Trương Kiến Quốc bị gô cổ đi, Triệu Đại Phi lập tức quay ra cười lấy lòng: “Lần này chúng tôi cũng coi như lấy công chuộc tội. Xin cán bộ soi xét, sau này chúng tôi nhất định không bao giờ làm mấy chuyện sai trái như này nữa.”
Đồng chí đội trưởng híp mắt tra hỏi: “Các anh thu của Trương Kiến Quốc bao tiền?”
Triệu Đại Phi nhanh nhảu đáp: “Mười đồng.”
Sau đó lại bối rối gãi đầu: “Nhưng ngày hôm qua đã tiêu sạch sành sanh rồi.”
“Hừ.” Đồng chí đội trưởng ghét bỏ lừ mắt một cái rồi lạnh lùng xoay người rời đi.
Phù, Triệu Đại Phi ôm ngực thở phào nhẹ nhõm: “Ôi làm em sợ muốn chết, cứ tưởng hắn sẽ bắt em ói tiền ra hoặc lục soát toàn thân chứ.”
Văn Trạch Tài nhướng mày hỏi: “Cậu cất tiền trong người?”
Triệu Đại Phi cười hắc hắc: “Err, còn lâu, em giấu kỹ lắm rồi. Phải tích cóp để mai này cưới vợ chứ lại.”
Văn Trạch Tài sửa sang lại vạt áo rồi nói bâng quơ: “Giấu kỹ vừa vừa thôi, cẩn thận không bị chuột cắn nát đấy.”
Tức thì, Triệu Đại Phi kinh hoàng trợn trắng mắt, chỉ kịp để lại một câu: “Ôi giời ơi, thế em phải về đào lên gấp mới được”, rồi cuống cuồng lao đi như vũ bão.
Khổ thân tôi không, cứ tưởng chôn xuống đất là chắc ăn nhất chứ, mẹ cha cái lũ chuột này, đứa nào dám cắn tiền của ông, ông lột da nó!
===
Chú thích:
(1)Hồng vệ binh hay Vệ binh đỏ (giản thể: 红卫兵; phồn thể: 紅衛兵; bính âm: Hóng Wèibīng, chiến sĩ bảo vệ đỏ) là danh xưng dùng để chỉ các thanh thiếu niên Trung Quốc được giáo dục tôn sùng chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông. Trong Cách mạng văn hóa ở Trung Quốc thập niên 1960, lực lượng này được coi là xung kích trong việc đấu tranh, phá bỏ những tập tục hủ lậu trong xã hội, nhưng dần dần lực lượng này đã trở nên quá khích, họ sử dụng bạo lực tra tấn, phá hoại và cướp đoạt tài sản, nhà cửa, bức tử, giết hại những cán bộ, đảng viên, tướng lĩnh và người dân bị họ cho là thiếu tin tưởng hoặc bất đồng chính kiến với Mao Trạch Đông và Đảng Cộng sản Trung Quốc. Nạn nhân của các Hồng vệ binh bao gồm cả các lãnh đạo cao cấp trong Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.