Nói tới cùng thì trong phi vụ lên núi ngày hôm nay, anh cả Dương là người duy nhất không tình nguyện, bởi anh lớn tuổi rồi, không hứng thú với mấy chuyện tầm phào. Hơn nữa ngày mai còn cả đống việc đang chờ, thức trắng đêm nay đi lang thang rồi mai lấy sức đâu mà làm.
Thế nhưng cô em Dương Diễm Cúc năn nỉ ghê quá, lại mấp mé nửa kín nửa hở, sống chết không chịu kể rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành đâm ra chú hai và chú ba tò mò muốn đi cùng hóng chuyện. Nhà có bốn anh em, giờ ba đứa em đi hết, anh là cả mà trốn ở nhà ngủ thì không được hay cho lắm, thể nào cha mẹ cũng càm ràm nói này nói kia cho xem. Cực chẳng đã, anh đành miễn cưỡng tham gia.
Nhưng rồi ai mà biết được cuối cùng mọi chuyện lại lanh tanh bành ra thế này. Ban nãy anh đã can con em rồi nhưng nó nào chịu nghe, cứ khăng khăng làm theo ý mình thôi. Giờ thì đẹp mặt cả họ luôn!
Thực tình anh cả Dương rất ghét xía mũi vào chuyện người khác. Vợ chồng lén ra ngoài chơi dã chiến cũng được, trai gái mèo mả gà đồng cũng xong, cứ mặc kệ họ đi. Người đang làm, trời đang nhìn, ai phạm sai ắt gặp quả báo, mình lu loa lên làm gì. Vả lại nửa đêm nửa hôm, mọi người đã ngủ say cả rồi không lẽ phải đi gõ cửa từng hộ? Chưa biết chừng người ta còn mắng cho ấy chứ. Thôi thôi, cái việc xàm xí kiểu đó anh chịu, không làm đâu. Vậy nên anh cả Dương không thực hiện theo sự sắp xếp của cô em gái mà lẳng lặng đi thẳng về nhà mình.
Bất ngờ thay, chị cả Dương còn chưa ngủ. Đùa à, chồng lên núi vẫn chưa về, làm sao chị có thể yên tâm kê cao gối ngủ được. Nhưng vì sợ mẹ chồng quở mắng lãng phí dầu hoả nên chị không dám thắp đèn mà ngồi im trong bóng tối, dõi mắt ra sân ngóng chồng.
Nghe tiếng bước chân quen thuộc, chị cả Dương đứng phắt dậy, chụm tay thắp ngọn đèn dầu rồi gấp gáp hỏi chồng: “Sao lại chỉ có một mình anh, những người khác đâu?”
Anh cả Dương thở dài, kể lại vắn tắt chuyện trong rừng trúc cho vợ nghe. Kết chuyện, anh chép miệng than thở: “Đúng là phiền phức!”
Kể khô cả cổ mà chẳng thấy vợ đáp nửa lời. Ủa, bình thường cô ấy thích hóng mấy tin tức giật gân lắm mà?! Anh cả Dương ngờ ngợ quay đầu lại thì thấy cô vợ đã hối hả chạy tới đập cửa từng phòng rồi gào toáng lên: “Mẹ! Thím hai! Thím ba! dậy đi bắt gian nhanh lên. Trên núi đang có kẻ làm chuyện bậy bạ kia kìa, mau lên không là không kịp mất!”
Anh cả Dương nhất thời á khẩu, chỉ biết đực mặt ra nhìn. Trời ơi, cái quái quỷ gì vậy nè?!
Và tất nhiên đi bắt gian phải càng đông càng vui. Vậy là chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, ba người phụ nữ nhà họ Dương đã thành công huy động hơn phân nửa thôn dân, kết thành một đội quân hùng hậu, giương cao bó đuốc như giương cao ngọn cờ chính nghĩa, rầm rập kéo lên núi bắt sống đôi gian phu dâm phụ.
Đêm khuya thanh vắng, tự dưng nhốn nháo ầm ĩ hết cả lên, Điền đội trưởng tức tốc mặc quần áo, dẫn đầu đoàn người đi tìm hiểu nguyên nhân sự việc.
Lên tới nơi, đập vào mắt mọi người là cảnh tượng Dương Diễm Cúc và Hà Ngọc Lan đang đánh nhau tơi bời khói lửa.
Ngay tức khắc, Điền đội trưởng bước lên phía trước, hai tay chống nạnh, giận dữ quát lớn: “Tách hai người đó ra, mặc quần áo cho thanh niên trí thức Hà rồi kéo tất cả những người có liên quan xuống núi cho tôiiiii…”
Cánh đàn ông không nói không rằng lập tức nhắm chặt mắt, xoay lưng lại. Còn chị cả Dương thì run rẩy nhặt bộ quần áo nhăn đùm dưới mặt đất, tiến lại gần giúp Hà Ngọc Lan mặc vào. Xong rồi, phen này Dương gia xong đời rồi, hoá ra tên gian phu lại là dượng út mới chết chứ! Đúng là xui tận mạng mà, biết vậy thà ở nhà ngủ cho lành!
Đợi đoàn người rồng rắn kéo nhau đi rồi, Văn Trạch Tài mới lặng lẽ lôi Triệu Đại Phi bò ra khỏi nơi ẩn nấp, sau đó âm thầm sát nhập vào cuối hàng.
Bất thình lình có người xuất hiện ở phía sau, thôn dân Giáp giật bắn mình rồi gãi đầu gãi tai, mơ hồ hỏi: “Ủa, hai anh tới lúc nào vậy?”
Văn Trạch Tài bốc phét không chớp mắt: “Chúng tôi đi cùng mọi người mà.”
Thôn dân Giáp nghiêng đầu nghi hoặc: “Hả? Thật á? Từ đầu đến giờ tôi vẫn đi cuối hàng mà, có thấy ai đâu nhỉ.”
Triệu Đại Phi nhún nhún vai, thần thần bí bí đưa ra thông tin: “Tôi nghe nói có một loại bệnh gọi là quáng gà, cứ về đêm hay trong bóng tối là không nhìn thấy người đâu…mmm, xem nào…có khi anh mắc phải căn bệnh đó rồi. Tôi thấy triệu chứng giống lắm, anh cẩn thận đấy!”
Nghe vậy, sắc mặt thôn dân Giáp tức khắc trắng bệnh. Má ơi, bệnh gì mà ghê dữ vậy, liệu…liệu có mất mạng không?! Chết rồi…phải làm sao bây giờ???
Lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn nhưng mọi người ùn ùn kéo nhau tới khu vực đập nước đông như kiến cỏ.
Trong đám người chen chúc, Văn Trạch Tài tìm thấy vợ và con mình. Bé con Hiểu Hiểu nắm chặt tay mẹ, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài, chẳng hiểu vì sao đang ngủ ngon lại bị dựng đầu ra đây làm gì không biết?!
Văn Trạch Tài bước nhanh lại gần, cong lưng bế Hiểu Hiểu lên, khẽ vỗ lưng dỗ dành: “Dựa vào cha ngủ thêm một lát đi.”
Ôi sướng quá, Hiểu Hiểu ngoan ngoãn dụi đầu vào hõm vai cha, nhắm mắt ngủ ngon lành. Nghe tiếng hít thở đều đặn, khe khẽ của con bé, đáy lòng Văn Trạch Tài bỗng dưng mềm mại hẳn ra.
Điền Tú Phương hơi nhón mũi chân, nghển cổ nhìn về phía trung tâm nơi Triệu Ái Quốc đang bị trói chặt, quỳ rạp trên nền đất, ở bên cạnh là Hà Ngọc Lan nước mắt nước mũi tèm lem trông vô cùng chật vật và thảm thương. Cô nhíu mày quay sang hỏi chồng: “Anh lên núi là để xem cái này đấy hả?”
Văn Trạch Tài hơi xấu hổ, tìm cách lấp liếm: “Ôi, cái này có gì đáng xem chứ, ai mà thèm. Anh chỉ núp sau tảng đá chờ bắt người thôi. Chứ dạo gần đây đồng chí Dương “chiếu cố” em nhiều quá, anh mà không đáp lễ thì không được phải phép cho lắm.”
Tất nhiên Điền Tú Phương nghe ra ẩn ý trong hai chữ “chiếu cố” này. Ồ, anh nhà mình cũng biết nói mát cơ đấy. Cô bất giác cong môi, nở một nụ cười vui vẻ.
Đang ồn ào, nhốn nháo bỗng nhiên toàn thể người dân im phăng phắc, tự động dạt sang một bên nhường chỗ cho Triệu Chí Văn và Triệu Chí Võ. Nhìn thấy con trai tới, Dương Diễm Cúc ôm chầm lấy chúng rồi oà khóc thảm thiết.
Càng thương cảm cho số phận mẹ con Diễm Cúc bao nhiêu thì mọi người càng căm tức đôi cẩu nam nữ Triệu Ái Quốc, Hà Ngọc Lan bấy nhiêu. Những tiếng xầm xì bàn tán lại tiếp tục vang lên không ngớt. Ban đầu là một người nói, hai người phụ hoạ, dần dần là cả tập thể nhao nhao chỉ trỏ mắng nhiếc hai kẻ tội đồ.
Chưa yên lặng được bao lâu thì lại ồn ào như cái chợ vỡ, Điền đội trưởng đau hết cả đầu, ông nói mà như thét qua loa: “Được rồi, xin bà con giữ trật tự. Nào, ba người kia, lần lượt từng người một nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Gần như Điền đội trưởng vừa dứt lời, Triệu Ái Quốc đã gấp gáp giành quyền nói trước: “Là do cô ta quyến rũ tôi.”
Lời khẳng định này chẳng khác nào cái phao cứu sinh, cứu vớt tâm hồn Dương Diễm Cúc đang chìm sâu dưới đáy tuyệt vòng. Ôi, thì ra anh ấy không có lỗi, chồng mình không có lỗi! Nghĩ như vậy, Dương Diễm Cúc như được hồi sinh, cô đứng thẳng dậy, chỉ vào trán Hà Ngọc Lan chửi ầm lên: “Tao biết ngay mày chính là con hồ ly tinh chuyên đi phá hoại gia trang nhà người khác mà. Ái Quốc nhà tao đàng hoàng đứng đắn, nếu không phải mày cố tình dụ dỗ anh ấy thì làm sao ra cớ sự này. Hôm nay tao phải đập chết mày, con đàn bà lăng loàn, không biết xấu hổ…”
Hà Ngọc Lan ngàn vạn lần không ngờ ngay trong thời khắc quyết định, Triệu Ái Quốc đã quay ngược mũi giáo đâm cho mình một nhát. Được lắm, anh bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa. Hà Ngọc Lan đưa tay gạt đi giọt lệ còn vương trên mi mắt, nâng cao hàm, kiêu ngạo cười lạnh: “Đến bây giờ cô vẫn nghĩ Triệu Ái Quốc là người đàng hoàng đứng đắn ấy hả. Haha, tiếc rằng cô đã lầm to rồi. Trước khi các người kết hôn, chúng tôi đã ở bên nhau. Muốn nói tới cùng thì hồ ly tinh chính là cô đấy, Dương Diễm Cúc ạ!”
“Cô cho rằng anh ấy thực sự yêu một con đàn bà quê mùa, thô kệch, nửa chữ bẻ đôi không biết như cô sao? Anh ấy lấy cô chẳng qua là vì lười nên muốn tìm một người chịu làm tôi làm mọi hòng giảm bớt công việc mà thôi. Hừ, ở đó mà tưởng bở, nghĩ mình là tiên nữ chắc? Con điên!” Dứt lời, Hà Ngọc Lan giơ tay tát Dương Diễm Cúc một cái “bốp” trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Vì quá bất ngờ nên Dương Diễm Cúc chỉ biết trừng lớn mắt, đứng bất động ôm lấy một bên má sưng vù, lằn rõ năm dấu ngón tay. Nhưng phút ngỡ ngàng mau chóng qua đi, cơ hồ chỉ hai giây sau, cô gầm lên đầy giận dữ: “Mày dám đánh tao á?”, rồi nhanh như cắt nhào lên nắm đầu Hạ Ngọc Lan quật mạnh xuống đất.
Và thế là hai người phụ nữ lại tiếp tục trận chiến không hồi kết.
Tình huống phát sinh đột ngột, mấy người đàn bà lực điền đứng ngay gần đó vội vàng lao vào ngăn cản. Bình thường họ khoẻ mạnh là thế, sức lực có thể sánh ngang với cánh đàn ông thế mà cũng phải chật vật mãi mới lôi được hai người phụ nữ điên loạn này ra.
Hà Ngọc Lan nhổ ra một nắm tóc rồi quay sang Triệu Ái Quốc, căm hận gằn từng chữ: “Triệu - Ái - Quốc, anh không đáng mặt làm đàn ông!”
Sau đó, cô nhìn thẳng về phía Điền đội trưởng, dõng dạc trình bày: “Đội trưởng, bây giờ là thời đại mới, đất nước đã xây dựng hệ thống luật pháp thống nhất, minh bạch và rõ ràng. Ở đây, tôi và Triệu Ái Quốc đến với nhau là đôi bên tình nguyện, chúng tôi không phạm pháp. Tuy nhiên, nếu ông cố tình làm trái pháp luật quốc gia, nhất quyết học theo các hình phạt từ thời phong kiến lạc hậu, đem tôi đi ngâm lồng heo dìm xuống sông thì tôi cũng không có lời gì để nói. Nhưng, Triệu Ái Quốc buộc phải chết theo tôi. Bằng không, đừng ai mong được sống yên ổn. Tôi có làm ma cũng nhất định về bắt các người!”
Câu cuối cùng, cô ta nghiến răng nghiến lợi rít lên như thế muốn bộc lộ hết những phẫn uất đang nghẹn ứ trong lòng.
Thoắt cái, sắc mặt Triệu Ái Quốc xám ngắt, hắn thất thần ngồi bệt xuống nền đất, liên tục lắc đầu… xong rồi, quả này tiêu đời thật rồi…
Nhưng Dương Diễm Cúc thì càng kích động hơn nữa. Dù đã bị hai người kìm lại nhưng cô vẫn cố nhào về phía Hà Ngọc Lan, gào rống lên: “Con khốn nạn, lỗi là của mày, sao mày dám lôi chồng tao theo. Ngữ như mày có chết trăm ngàn lần cũng chưa hết tội!”
Không thể chịu đựng được nữa, Điền đội trưởng đập bàn quát lớn: “Câm miệng hết cho tôi!”
Hiểu Hiểu bị doạ giật bắn mình, cô bé ngẩng phắt đầu dậy, ngơ ngác nhìn bốn chung quanh. Văn Trạch Tài vội vã ôm chặt lấy con, vỗ về an ủi. Ngẫm nghĩ thế nào, anh liền đưa vợ con về trước, chứ đứng ở đây chỉ tổ mỏi chân chứ có làm được đếch gì đâu, chẳng thà về nhà ngủ cho sướng đời.
Song, không biết có phải Dương Diễm Cúc quá sốc trước màn phản bội của chồng hay không mà từ đầu đến cuối, thậm chí sau khi buổi họp kết thúc cô ấy cũng không hề nhắc tới câu chuyện thiên cơ mà Văn Trạch Tài đã vẽ ra trước đó. Kiểu này xem ra khả năng cao là quên béng mất rồi!
Trời hửng sáng, Triệu Đại Phi liền chạy sang đây thông báo tình hình chung cuộc: “Đại ca, Triệu Ái Quốc bị đuổi khỏi trường học. Hắn và Hà Ngọc Lan phải đi giễu phố ba ngày sau đó ngồi tù một tháng. Còn Dương Diễm Cúc thì không chịu ly hôn, cô ta vẫn khăng khăng cho rằng Triệu Ái Quốc vô tội. Tất cả lỗi lầm đều do một mình Hà Ngọc Lan gây ra.”
Dừng một lúc, Triệu Đại Phi nói tiếp: “À, đại ca, giờ Triệu Ái Quốc không thể dạy học được nữa rồi, có nghĩa là trường học thiếu một thầy giáo, hay là anh thử ứng tuyển xem sao, biết đâu lại được.”
Tuy nhiên, Văn Trạch Tài lập tức lắc đầu không chút do dự: “Cậu cảm thấy dân làng sẽ yên tâm giao con mình cho một tên du thủ du thực à? Với lại anh không có hứng thú với giáo dục. Chẳng thà dành thời gian tập trung ôn thi, nếu gặp duyên thì làm thêm nghề cũ.”
Ờ, nghe cũng chí lý chí tình phết, Triệu Đại Phi gật gù: “Nếu lần này con trai bà Tả thực sự tìm về thì đại ca à, anh nổi tiếng to rồi. Khỏi cần học đại học chi cho mệt, thể nào cũng khối người xếp hàng xin coi bói cho xem.”
Lúc ấy á hả, tha hồ đếm tiền mệt nghỉ!
Văn Trạch Tài dở khóc dở cười: “Cám ơn lời chúc của cậu. Thế còn cậu thì sao, thời hạn một tháng sắp hết rồi, Vương Thủ Nghĩa có nói gì không?”
Nhắc đến Vương Thủ Nghĩa, từ ngày được nhận vào vị trí lái máy kéo tới giờ, anh ta tự hào lắm, mỗi lần ra đường là ưỡn ngực, dựng thẳng sống lưng, trông thì có vẻ hơi buồn cười một chút nhưng được cái tinh thần anh ấy thay đổi khá nhiều, vui vẻ và lạc quan hơn hẳn, không còn cái kiểu âm trầm, quái đản của ngày xưa nữa.
Nhắc tới vấn đề chỗ ăn chỗ ở, Triệu Đại Phi với tay uống hớp nước cho thấm giọng rồi mới trình bày kế hoạch của bản thân: “Đại ca, em tính lưu lại đây, không quay về bên đó nữa.”
Văn Trạch Tài nhướng mày: “Tự mình xây nhà?”
Triệu Đại Phi kiên định gật đầu: “Vâng, dựng tạm cái chòi cũng được, dù sao vẫn tốt hơn phải trở về cái nhà mà không phải là nhà kia. Anh, anh có thể dẫn em tới gặp Điền đội trưởng nói chuyện được không?”
Tất nhiên phải rủ đại ca đi cùng chứ Điền đội trưởng nghiêm lắm, gặp ông ấy là cậu quéo giò rồi, mồm miệng cứ cứng đơ ra chả thể nói nổi câu gì ra hồn.
À, gì chứ chuyện này thì đơn giản. Văn Trạch Tài nhận lời ngay: “Được thôi, chiều nay anh dẫn cậu qua.”
“Vâng, thế ngủ dậy em tới tìm anh nhá, giờ em phải về ngủ một phát đã, thức trắng cả đêm qua, mệt quá mệt rồi!” Dứt lời, Đại Phi ngáp ngắn ngáp dài, lảo đảo bước ra khỏi cổng.
Lúc này ở trên bếp, nồi cháu hoa cũng vừa chín tới. Văn Trạch Tài múc cháo ra ba cái chén rồi gắp thêm chút dưa muối mặn ăn kèm.
Nhìn bữa sáng vừa đơn sơ vừa thiếu chất, Văn Trạch Tài vô thức thở dài thườn thượt, nghèo quá, phải ráng kiếm tiền thôi.
Cơm nước xong, Hiểu Hiểu đeo cặp sách lên vai, hăng hái cùng Đại béo và Nhị béo đến trường. Điền Tú Phương chẳng hề lo lắng gì, cô tươi cười chúc con gái học tốt rồi thoải mái vẫy vẫy tay chào tạm biệt. Thế nhưng Văn Trạch Tài lại khác, anh không tài nào an lòng được nên len lén theo sau ba đứa trẻ. Tận khi chúng an toàn tiến vào trong cổng trường, anh mới thực sự yên tâm.
Công nhận thường ngày Đại béo và Nhị béo rất thích ăn hiếp Hiểu Hiểu nhưng đấy là ở nhà thôi còn ra bên ngoài hai anh ra dáng cực kỳ, luôn quan tâm săn sóc em gái mọi lúc mọi nơi. Thậm chí dọc đường tới trường, Hiểu Hiểu luôn được ưu tiên đi ở giữa, hai anh đi kè hai bên, đảm bảo em gái nhỏ không bị té ngã.
Hôm nay, Điền Tú Phương vẫn đi làm một mình bởi chồng cô hãn còn ngày phép. Chỉ có điều không khí tại cánh đồng trầm lắng hơn hẳn mọi bữa. Điều này dễ lý giải thôi bởi “cái máy nói” tắt đài rồi mà, làm sao xôm tụ cho được.
Đúng thế, “cái máy nói” ở đây không ai khác chính là Dương Diễm Cúc. Vì quá xấu hổ nên cô ta chỉ biết cúi gằm đầu, tập trung làm tốt công việc của mình, không còn cái kiểu mồm miệng tía lia, nói xấu người nọ, chọc ngoáy người kia hoặc cong môi xỉa xói Điền Tú Phương như mấy hôm trước nữa.
Quả thực, trước sự thay đổi quá đột ngột của Dương Diễm Cúc, chính bản thân Điền Tú Phương cũng cảm thấy không quen thậm chí còn có chút thương xót cho cô ấy nhưng Chu Xuân Hoa lại cười lạnh: “Em đừng ngây thơ quá, ông ăn chả bà ăn nem thôi, Dương Diễm Cúc cũng không phải hạng tử tế gì đâu.”
Điền Tú Phương hoảng hồn: “Gì cơ?”
Chu Xuân Hoa kéo cô em lại gần, ghé sát tai, thấp giọng thì thầm: “Em có để ý thằng thứ hai nhà đó không? Đứa bé không hề giống Triệu Ái Quốc một tí nào, nhưng lại giống thanh niên trí thức Đỗ y như đúc. Ghê chưa, ghê chưa??”
Thanh niên trí thức Đỗ ở đây chính là Đỗ Lập An.
Điền Tú Phương cau chặt mày: “Không thể nào, Dương Diễm Cúc và thanh niên trí thức Đỗ đâu có thân. Thậm chí em còn chả thấy bọn họ nói chuyện với nhau bao giờ.”
Chu Xuân Hoa nhướng mày, bày ra bộ dáng người từng trải: “Nếu nói thế thì đã bao giờ em nhìn thấy Triệu Ái Quốc và Hà Ngọc Lan nói chuyện với nhau chưa? Chưa từng chứ gì? Thì đúng rồi, càng có tật càng rục rịch chứ sao nữa. Chỉ những người có vấn đề mới cố tình tỏ ra xa cách vì sợ sẽ bị người khác phát hiện bí mật.”
Điền Tú Phương ồ à thu nạp kiến thức mới, nào giờ đã yêu đương đâu mà biết…
Trong lúc ấy, Văn Trạch Tài đủng đỉnh đi về nhà mình nhưng không ngờ vừa tới cổng đã thấy cha vợ đại nhân đứng đó đợi tự bao giờ.
Văn Trạch Tài lập tức mời ông vào trong, lịch sự rót hai ly nước rồi tươi cười nói: “Cha, mời cha uống nước.”
Nhà anh không có trà cũng chẳng có đường, chỉ có thể tiếp khách bằng nước đun sôi để nguội mà thôi.
Điền đội trưởng nhướng mày hỏi: “Tại sao giờ này chưa đi làm?”
Văn Trạch Tài gãi gãi đầu, bối rối trả lời: “Con đang định đi.”
“Ha!” Điền đội trưởng thừa biết thằng rể lại quanh co nói dối nhưng ông không quan tâm lắm bởi hôm nay sang đây có việc quan trọng hơn. Nhấp một ngụm nước, ông liền đi thẳng vào vấn đề: “Thôi bỏ đi, giờ ngoài đồng cũng chả còn việc gì. Tôi biết một chỗ đang tuyển người, không biết anh có thể đảm đương không.”
Nhất thời Văn Trạch Tài cảm thấy khá kinh ngạc, theo lý mà nói nếu có việc tốt đáng lẽ nên dành cho con trai chứ nhỉ, tại sao lại giao cho con rể?
Nhìn cái mặt nó là ông biết tỏng rồi, vậy nên không đợi Văn Trạch Tài lên tiếng, Điền đội trưởng trực tiếp giải đáp ngay: “Anh không cần ngạc nhiên. Công việc đó Kiến Quốc không làm được, bằng không còn lâu mới tới lượt anh.”
Ồ, ra là vậy, Văn Trạch Tài cười cười: “Vâng, thế đó là việc gì, cha nói đi ạ. Con xin nghe.”
Vì công cuộc nuôi vợ nuôi con, chăm lo gia đình, kể cả có phải làm thêm mấy nghề phụ cùng lúc cũng không thành vấn đề.
Điền đội trưởng quấn một điếu thuốc lá sợi nhưng không châm lửa ngay mà khẽ gõ nhịp lên đùi. Ông chậm rãi nói: “Trên trấn có một cái hiệu sách chắc anh cũng biết đúng không? Hiện tại đang thiếu một chân thủ thư. Anh là thanh niên trí thức, có học vấn, giỏi chữ nghĩa, anh thử lên đó xin việc xem thế nào.”
Văn Trạch Tài nhíu mày suy tư, tất nhiên anh biết, hiệu sách đó khá lớn nhưng là trực thuộc quốc doanh. Mà mấy nơi như vậy kể cả có thiếu người trầm trọng thì cũng chẳng bao giờ tới lượt những người như mình.
Tinh ý phát hiện ra cái nhíu mày của cậu con rể, Điền đội trưởng liền lên tiếng trấn an: “Theo lý thuyết thì đúng là không có khả năng nhưng vị cửa hàng trưởng mới nhậm chức cực kỳ bài xích việc đi cửa sau, cậy quen biết gửi gắm họ hàng thân thích mà muốn tìm một người có năng lực, có trình độ để quản lý, sắp xếp sách vở, tài liệu. Nghe nói còn phải sao chép gì gì đó nữa. Cho nên con mới có cơ hội.”
Tất nhiên cơ hội này không chỉ dành riêng cho Văn Trạch Tài mà là cho toàn thể những người có khả năng đọc viết ở trong thôn hay trên thị trấn và thậm chí là cả những khu vực lân cận xung quanh.
Bởi thế cho nên khi Văn Trạch Tài tới hiệu sách, đập vào mắt anh là tám hàng người dài dằng dặc, bên trong tiệm cũng có khá nhiều người chen chúc, nhấp nhô.
Trong đó có không ít gương mặt quen thuộc, tỷ như Đỗ Lập An.
Đương lúc Văn Trạch Tài lơ ngơ không biết xếp hàng từ đâu thì Đỗ Lập An vẫy vẫy tay, cất cao giọng: “Văn thanh niên trí thức, qua đây đi.”
Anh ta cũng vừa mới đến trước đó không lâu nên hiện tại đang đứng ở vị trí cuối hàng.