Chương 267: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Xuân Ni

Phiên bản dịch 9556 chữ

Nghe Hà Hữu Dân nhắc tới ba chữ “Chu - Thất - thúc”, Văn Trạch Tài hơi nhướng cao mày: “Đúng thế, thứ lão ấy tìm chính là những vật mang tính chí dương. Con trùng này cũng vậy mà xương cốt của tổ tiên các anh cũng thế. Nhưng xương cốt không có tác dụng lớn với lão, cũng không tạo ra uy hiếp gì đáng kể thế nên không cần quá lo lắng. Còn con trùng này tôi sẽ mang đi, đối với các anh mà nói thì giữ nó lại không phải là chuyện tốt!”

Hà Hữu Dân trợn trừng mắt: “Anh phải đi?”

Văn Trạch Tài gật đầu, sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một bao đồ đặt lên bàn: “Mấy ngày nay cám ơn gia đình đã thịnh tình tiếp đãi. Song, tôi không thể ở lại lâu, nếu không sẽ nguy hiểm với tất cả mọi người.”

Dứt lời, anh lập tức đứng dậy đi về phòng thu dọn đồ đạc.

Hà Hữu Dân vẫn ngồi yên tại chỗ, đến khi Văn Trạch Tài xách tay nải đi ra, anh ta liền tiến lên chủ động đề xuất: “Bên ngoài vẫn còn rất đông người của Chu gia, để tôi dẫn anh đi, tôi biết lối tắt an toàn.”

Văn Trạch Tài nhanh chóng nhét bình Dương bùn trùng vào sâu trong tay nải rồi rảo bước đuổi theo Hà Hữu Dân.

Vừa đi, Hà Hữu Dân vừa thoải mái tám chuyện: “Bộ anh không sợ tôi lừa anh à?”

“Anh sẽ không!” Văn Trạch Tài đáp chắc nịch. Bởi trước khi quyết định tin tưởng, anh đã xem qua tướng mạo của Hà Hữu Dân. Tam đình (1) thanh thoát, phụ mẫu sống lương thiện, có phúc khí. Kiểu người như Hà Hữu Dân đến tuổi trung niên chắc chắn sẽ gặt hái được thành tựu to lớn. Hơn nữa ở anh ta toát lên khí chất ngay thẳng và chính trực, tuyệt đối không có khả năng dối gạt người khác nhằm mưu quyền đoạt lợi.

Men theo con đường bí mật rời khỏi thôn Chuối, Văn Trạch Tài đi thẳng về căn tiểu viện của Chương Toàn. Rất tiếc, trong nhà không có ai, cửa khoá trái, mà trong tay anh lại không có chìa khoá.

Cực chẳng đã, đành phải vào theo cách khác vậy. Văn Trạch Tài thoáng đánh mắt nhìn bốn phía. Đêm khuya thanh vắng, xung quanh không một bóng người. Tối lắm, anh bám hai tay lên bờ tường, nhẹ nhàng bật nhảy vào trong sân.

“Ai đấy?”

Chân vừa chạm mặt sàn, một cây đao sắc lẹm chống ngay tại yết hầu anh.

Văn Trạch Tài đứng nguyên tại chỗ, hai tay giơ cao đầu hàng: “Tôi tìm chú Chương.”

Đáp án quá bất ngờ nhưng cô gái chưa vội buông lỏng canh giác mà cẩn thận châm đèn dầu, dí sát về đằng trước.

“Văn…Văn đại sư!”

Cô gái thoáng đỏ mặt, vội vàng thu đao đồng thời cũng loạng choạng lùi về sau mấy bước.

Nương theo ánh đèn lập loè, Văn Trạch Tài nhìn thấy đứng trước mặt mình là một cô gái trẻ ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, tóc thắt bím hai bên, gương mặt bầu bĩnh, ngũ quan thanh tú. Và điều đáng nói là tuy chưa gặp bao giờ nhưng lại nhìn rất quen mắt. Anh ngờ ngợ cất tiếng hỏi: “Cô là?”

Hơn nữa anh đang đeo mặt nạ da heo, sao cô ấy có thể nhận ra?

Nhớ lại một màn lỗ mãng vừa rồi, Xuân Ni chỉ biết cúi gằm đầu, không dám ngẩng mặt nhìn thẳng Văn Trạch Tài: “Tôi…hôm trước tôi mang đồ ăn tới cho cha nuôi, đã từng trông thấy đại sư…”

Chẳng qua khi ấy Văn đại sư không nhìn thấy cô mà thôi.

Trai đơn gái chiếc đứng trong đêm khuya tĩnh mịch, Văn Trạch Tài cũng thấy hơi ngại ngùng. Anh lúng túng ho khụ một tiếng: “Xin hỏi chú Chương đi đâu rồi?”

Xuân Ni vội đưa qua một tờ giấy: “Cha tôi để lại cái này, dặn là nếu Văn đại sư quay lại tìm thì đưa cho thầy.”

“Cám ơn cô”, Văn Trạch Tài nhận lấy, mở ra xem.

Đọc xong, anh xoay người toan rời đi thì bị Xuân Ni luống cuống chặn lại: “Ấy…Văn đại sư…”

Da đầu Văn Trạch Tài bất giác tê rần, anh miễn cưỡng quay đầu: “Có việc gì thế?”

Xuân Ni mím môi thoáng lưỡng lự. Nhưng rồi vẫn chạy nhanh về phòng mang ra một cái túi nhỏ đưa cho anh: “Cái này…làm phiền Văn đại sư chuyển tới anh Đại Ngưu giúp…”


Anh Đại Ngưu?

“Là ai?” Văn Trạch Tài ngớ người.

Xuân Ni sửng sốt: “Là người đi cùng với đại sư tới tìm cha nuôi hôm bữa ấy. Cái người tên Đại Ngưu đó!”

Ồ, thì ra là Viên Vệ Quốc.

Văn Trạch Tài yên lặng đón lấy chiếc túi. Đợi tới khi gặp được Chương Toàn, anh mới lôi nó ra, tủm tỉm hỏi: “Từ khi nào Viên Vệ Quốc đổi tên thành Đại Ngưu vậy?”

Chương Toàn chẳng thèm để ý, chỉ chăm chăm mở bọc quà.

Ồ, thì ra là một đôi giày mới cóng. Thảo nào dạo gần đây Xuân Ni hành xử có chút khác thường. Chương Toàn ái ngại gượng cười: “Haha, đôi giày này coi bộ hợp với chú ra trò!”

Ông chú già ôm giày vào lòng, phụng phịu tủi thân: “Tại chú thấy dầu gì Vệ Quốc cũng giấu mặt rồi, giờ nói tên thật thì cũng kỳ nên định bụng đặt cho nó một cái tên giả. Ban đầu tính gọi nó là Vệ Quân cơ nhưng đúng lúc có con trâu đi ngang qua thế là buột miệng nói luôn Đại Ngưu. Mà Xuân Ni cũng trót nghe thấy rồi, thành ra để vậy luôn, khỏi đổi tới đổi lui mất công lộ tẩy.”

Nghe ông chú giải thích loằng ngoằng một thôi một hồi, Văn Trạch Tài có chút đau đầu: “Vấn đề không phải cái tên!”

Vấn đề ở chỗ Viên Vệ Quốc đã kết hôn rồi!

Chương Toàn gãi đầu gãi tai thở dài: “Chú biết chứ, nhưng mà cái con bé này, haizza, chọn ai không chọn lại nhìn trúng Vệ Quốc mới chết. Ví thử nếu là cháu…”

Văn Trạch Tài lập tức phóng tới ánh mắt sắc hơn dao cau cắt phăng nửa câu cuối của ông chú.

Chương Toàn cười hề hề, thức thời lái sang chuyện khác: “À mà sao về sớm thế. Tình hình bên đó thế nào rồi?”

“Lấy được thứ cần lấy thì về thôi!”, vừa nói Văn Trạch Tài vừa lôi chiếc bình từ trong túi quần áo ra.

Hai mắt Chương Toàn tức khắc sáng rực, sà tới ôm chặt vào lòng, ánh mắt si mê đắm đuối không rời: “Dương bùn trùng…haha…đích thị là Dương bùn trùng đây rồi! Trạch Tài, lợi hại, lợi hại nha! Cả ba loại trùng đều lần lượt rơi vào tay cháu hết! Ông già này xin bái phục!”

Văn Trạch Tài bình thản ngồi một bên uống trà, kiên nhẫn đợi Chương Toàn ngắm nghía con trùng béo núc ních. Nhưng càng nhìn anh càng phát hiện ông chú và Xuân Ni có rất nhiều nét tương đồng.

Bỗng nhiên, Văn Trạch Tài buột miệng cảm thán: “Xuân Ni lớn lên rất giống chú.”

Chương Toàn sửng sốt, ngẩng phắt đầu dậy: “Cái gì cơ?”

“Cháu nói Xuân Ni rất giống chú”, Văn Trạch Tài chỉ chỉ vào lỗ mũi và cái miệng của Chương Toàn, “trừ bỏ khuôn mặt và đôi mắt ra thì các bộ phận còn lại phải giống tới chín mươi phần trăm. Thực sự cô bé chỉ là con gái nuôi…”

Mà không phải con gái ruột?!

Lời này như sét đánh ngang tai, Chương Toàn bàng hoàng thiếu chút nữa làm rơi luôn chiếc bình. Cũng may Văn Trạch Tài nhanh tay lẹ mắt chộp kịp.

Anh nhướng mày khó hiểu: “Sao vậy? Chú không phát hiện ra à? Thế làm sao mà chú quen con bé?”

“Chú…chú…” Chương Toàn run rẩy bám lấy mép bàn ngồi xuống ghế: “Cô ấy bảo Xuân Ni rất đáng thương. Con bé bị cha mẹ bỏ rơi, cô ấy nhặt được nó ở cổng thôn. Bởi vì thấy mặt mày nó hao hao chú cho nên liền đem về nuôi. Cô ấy cũng không để con bé gọi bằng mẹ vì nghĩ chắc chắn rồi có ngày chú sẽ quay về. Khi đó có đứa con gái nuôi ở bên chăm sóc, phụng dưỡng sẽ tốt hơn.”

Ngoài ra còn một lý do khác nữa. Cô ấy đã gả chồng, nếu để Xuân Ni gọi bằng mẹ. Rồi khi chú về lại gọi bằng cha. Như vậy há chẳng phải sẽ khiến mọi người hiểu lầm hay sao.

Nhưng giờ đây, sau khi nghe Văn Trạch Tài nói xong, Chương Toàn lại không dám nhìn thẳng vào thâm tâm mình mà tự hỏi, liệu Xuân Ni thật sự chỉ là con nuôi thôi hay sao???

Tất nhiên Văn Trạch Tài cũng rất tế nhị, không hỏi rõ “cô ấy” là ai vì sợ sẽ đâm thủng một miền ký ức vốn đã bị vùi sâu chôn chặt. Anh khéo léo động viên ông chú: “Mặc kệ là con ruột hay con nuôi thì giờ Xuân Ni cũng đã đi theo và gọi chú một tiếng cha. Thế là được rồi.”

Hiện Xuân Ni đang sống cùng một nhà với Chương Toàn, hai cha con nương tựa vào nhau, ấm áp và hạnh phúc. Như vậy là quá đủ rồi. Thân phận hay danh xưng cũng đâu còn nghĩa lý gì nữa.

Chương Toàn bưng mặt, cố gắng kìm nén trăm ngàn cảm xúc đang dâng trào như thuỷ triều cuồn cuộn. Mãi sau mới thủ thỉ, như nói với Văn Trạch Tài nhưng cũng là tự nói với lòng mình: “Đúng vậy, mặc kệ thế nào thì nó cũng là con gái chú.”

Tâm trạng ông chú nặng nề khiến bầu không khí chung quanh cũng áp lực theo. Văn Trạch Tài ngẫm nghĩ giây lát rồi quyết định đẩy chiếc bình qua, kéo chú ấy về thực tại: “Chú Chương, chú xử lý cái này đi, để cháu đi tìm Khang Liệt và sư phụ Thiên Nam.”

Chương Toàn rũ mắt, rù rì đáp: “Được!”

Văn Trạch Tài đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai ông chú rồi cất bước đi ra ngoài. Có những chuyện, phải để người trong cuộc tự thông suốt thì mới vượt qua được.

Lúc này, hừng đông đã ló dạng. Văn Trạch Tài bắt xe ngồi tới thị trấn kế bên.

Khi tìm thấy Viên Vệ Quốc và Khang Liệt thì bọn họ đang ăn sáng trong một tiệm điểm tâm trên phố.

Tuy người tới có gương mặt lạ hoắc nhưng nhận ra vóc dáng và bộ quần áo quen thuộc, Viên Vệ Quốc hớn hở vẫy lấy vẫy để: “Đây, em ở đây. Ủa sao lại đổi nữa à?”

Văn Trạch Tài điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh, khẽ cười: “Ở trong thôn một thời gian, cũng lộ mặt nhiều nên đổi sang tấm da khác cho an toàn.”

Từ đầu tới cuối, Khang Liệt cứ ngớ ra, chả hiểu mô tê gì. Mãi tới khi nhận ra giọng nói quen thuộc, hắn mới trừng lớn mắt, lắp ba lắp bắp đầy kinh ngạc: “Văn…Văn đại sư…”

Văn Trạch Tài tủm tỉm cười: “Đã lâu không gặp, Khang đại sư!”

===

Chú thích:

(1)Tam đình là cách nhận diện quan trọng khi xem mặt phán đoán con người hoặc nhận định tướng mặt đẹp xấu, dựa vào việc chia gương mặt thành ba phần thượng – trung – hạ để xem xét.

“Tam Đình” giúp ta đánh giá được các điềm may rủi, được mất trong từng giai đoạn của cuộc đời.

Tam đình theo quan niệm siêu hình, thể hiện vận mạng sẽ tượng trưng cho tam tài (3 thể trọng yếu nhất cho mọi thứ) bao gồm: Thiên (trời), Địa (đất), Nhân (con người).

Tam đình theo quan niệm về khả năng sẽ đại diện cho trí lực (thượng đình), khí lực (trung đình), hoạt lực (hạ đình).

Tam đình theo khái niệm về thời gian sẽ là thượng đình (tiền vận), trung đình (trung vận), hạ đình (hậu vận).

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    56

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!