Chương 269: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Manh mối

Phiên bản dịch 9296 chữ

Dỗ dành các con xong, Văn Trạch Tài tiến về phía vợ. Anh lấy từ túi áo ngực ra một tờ huyết phù ghi ngày sinh tháng đẻ của mình, đưa cho vợ.

“Em hãy giữ lấy. Một khi phù cháy thì phải gấp rút chạy khỏi nơi này càng xa càng tốt.”

Nhìn dòng chữ đỏ thẫm máu tươi, trái tim Điền Tú Phương như bị bóp nghẹt. Cô run run đón lấy tờ giấy, chết lặng nhìn chồng. Giờ phút này, có nói gì cũng không đủ diễn tả trăm mối tơ vò đan xen giằng xé nơi đáy lòng.

Văn Trạch Tài hiểu ánh mắt này của bà xã nhưng anh không thể không đi, vì sự yên bình của vợ con và toàn thể mọi người! Hơn nữa, anh cũng không dám đưa ra lời hứa hẹn vì cuộc chiến lần này quá nguy hiểm, ngay cả bản thân anh cũng không nắm chắc được điều gì.

Triệu Đại Phi đứng bên cạnh liền vỗ ngực bảo đảm: “Sư phụ yên tâm, con sẽ bảo vệ sư mẫu và các em.”

Văn Trạch Tài vỗ vỗ vai thằng đệ thay cho lời cảm ơn rồi dứt khoát quay lưng, cùng chú Chung chui ra khỏi hầm.

Chú Viên đứng bần thần dõi theo hai bóng lưng kiên cường đó. Tới khi bọn họ đi khuất hẳn, chú mới bịn rịn vươn tay vẫy vẫy, âm thầm cầu xin Thần Phật phù hộ cho bọn họ chân cứng đá mềm, bình an may mắn, sớm ngày quay về đoàn tụ cùng gia đình.

Khi Văn Trạch Tài và chú Chung đi tới đầu hẻm liền trông thấy Tất Trường Lâm đang nôn nóng đứng chờ trước tiệm đoán mệnh.

Văn Trạch Tài khẽ nói: “Chú Chung, mình qua đó xem thế nào.”

Ban nãy Tất Trường Lâm chạy tới nhà nhưng không thấy Văn Trạch Tài đâu, thậm chí gõ cửa cả Viên gia cũng không có ai đáp lời. Hết cách, cậu chàng liền đứng chờ trước cửa tiệm thử vận may. Song đứng tê cả chân cũng chả gặp được ai, như thể bọn họ đã bốc hơi khỏi Liêu Thành hết vậy. Càng nghĩ tới cuộc gọi của anh cả ban nãy, Tất Trường Lâm lại càng sốt ruột đứng ngồi không yên.

Cứ chờ ở đây mãi cũng không phải là cách, thử chạy tới mấy chỗ khác kiếm xem thế nào, nghĩ là làm Tất Trường Lâm lập tức đứng dậy, hối hả cắm đầu chạy. Ai dè vừa đi được vài bước đã đâm sầm vào người đối diện.

Tất Trường Lâm lảo đảo suýt ngã, còn chưa đứng vững đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.

“Tìm anh có chuyện gì?”

Tất Trường Lâm nghi hoặc thốt lên: “Anh Văn?”

“Ừ, là anh!” Văn Trạch Tài cố gắng đè thấp thanh âm hết mức có thể. Khi nói chuyện cũng không nhìn thẳng vào cậu ấy mà ngó đông ngó tây, làm bộ không quen biết.

Tất Trường Lâm lập tức hiểu ra vấn đề, cậu nhanh trí cúi thấp người, giả vờ tìm đồ dưới đất. Trong lúc ấy tranh thủ truyền tin: “Ban nãy anh cả em gọi điện tới trường báo là bạn anh bị Chu Thất thúc bắt rồi. Hiện đang bị trói tay trói chân và đưa tới phía Tây Liêu Thành. Nơi đấy cũng là địa bàn của Chu gia, nghe đâu là một nhánh trực thuộc chi của Chu Thất thúc. Hiện giờ anh em đang mai phục ở quán trà Ánh Dương, ngay gần đó.”

“Đông không?”

“Cái đó thì em không rõ lắm, nhưng anh em bảo nhiệm vụ lần này là điều tra về việc mất tích bí ẩn của hàng loạt cư dân thế nên lâu nay anh ấy vẫn luôn theo dõi sát sao nhất cứ nhất động của Chu Thất thúc. Em đoán là anh ấy cũng dắt theo kha khá lính đấy, không ít đâu.”

Văn Trạch Tài khẽ đáp rồi thủng thẳng rảo bước đi trước.

Tất Trường Lâm vẫn đứng nguyên tại chỗ thêm một lúc lâu nữa. Mãi sau mới làm bộ thất vọng vì không đợi được bạn, cho nên chán nản rời đi.

Sau khi lên xe, Văn Trạch Tài kéo sụp mũ xuống che mặt, rì rầm thông báo tin tức vừa nhận được: “Lão già Thất thúc không quay về nhà tổ của Thượng Dương Chu gia mà đi tới nhánh con ở phía Tây Liêu Thành.”

Chú Chung nhắm mắt vờ ngủ, chốc lát sau mới rù rì đáp lời: “Trong mấy nhánh nhỏ ở tại Liêu Thành thì chỉ có nhánh do Chu Dương cầm đầu là còn được được một tí. Trước giờ Chu Thất thúc nổi danh trọng mạnh khinh yếu, nhất định bây giờ lão ta đang ở chỗ Chu Dương.”

===

Cô chủ nhỏ của tiệm trà Ánh Dương năm nay vừa tròn mười tám tuổi, dung mạo như hoa như nguyệt, xinh đẹp động lòng người. Cô có cái tên cũng rất đẹp, Hoa Trà.

Năm ngoái Hoa Trà tốt nghiệp Cao trung nhưng chẳng may thi trượt đại học cho nên giờ ở nhà bán quán phụ giúp cha mẹ.

Lúc này đây, cô gái mới lớn đang núp phía sau rèm chăm chú nhìn về góc tiệm.

Thấy con gái thơ thẩn như người mất hồn, bà chủ tiệm cũng tò mò ngó qua thì liền trông thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú, có khí chất, có phong thái, đang ngồi tĩnh lặng thưởng trà.

Bà vươn tay gõ hai cái lên trán con gái: “Cái con nhỏ ngốc nghếch này, nhìn cái gì đấy.”

Hoa Trà xấu hổ, hai má ửng hồng, lúng túng cúi thấp đầu, lí nhí viện cớ: “Đâu có, con có nhìn gì đâu mẹ. Tại thấy trời sắp tối rồi mà anh ta vẫn ngồi yên một chỗ. Cả ngày chỉ uống trà không sợ uống nhiều quá say trà à?!”

Bà chủ tiệm tiếp tục bận việc, vừa thoăn thoắt đong trà, rót nước vừa thản nhiên nói: “Này thì có gì mà lạ. Mỗi khi tâm tình phiền muộn người ta thường thích tìm tới những nơi thanh tịnh, yên tĩnh. Mà con cũng già đầu rồi đấy, không còn trẻ trung gì nữa đâu mà mơ với chả mộng. Cha mẹ chỉ có mỗi mình con, nhà chúng ta cũng không thiếu cái ăn cái mặc, giờ chỉ mong có thêm chàng rể và vài đứa cháu để ẵm bồng là chúng ta mãn nguyện rồi.”

Giọng mẹ nói hơi to, Hoa Trà sợ vị khách ngoài kia nghe thấy nên cuống quýt dậm chân ra dấu: “Suỵt! Mẹ nói khẽ thôi!”

Bà chủ tiệm bật cười: “Cũng biết ngại cơ đấy! Mẹ nói con nghe này, cậu trai đó vừa nhìn là biết không phải dạng tầm thường rồi. Chưa cần nhắc tới chuyện bắt rể, tiêu chuẩn chọn vợ của cậu ấy chắc chắn sẽ rất cao, người bình thường không với tới đâu. Tối nhất đừng mơ mộng vô ích.”

Không phải bà đề cao người ta, hạ thấp con gái mình mà thật sự đôi bên không tương xứng, vậy thì tội gì phải ảo tưởng cho mất công.

Tâm hồn thiếu nữ đang dạt dào những cảm xúc ngọt ngào thì bị mẹ lôi tuột về thực tế phũ phàng khiến cô bé ỉu xìu chán chường.

Đúng lúc này ngoài cửa có hai vị khách, một già một trẻ tiến vào. Anh thanh niên đi đằng trước liếc mắt một cái liền xác định được vị trí người quen.

Bọn họ tiến thẳng tới góc tiệm, nơi bạch mã hoàng tử của Hoa Trà đang ngồi.

“Trạch Tài!”

Anh cả Tất chủ động đứng dậy nghênh đón, tiện thể gọi thêm hai ly trà loại thượng hạng.

Bình thường anh ấy vẫn gọi Văn Trạch Tài là Văn đại sư, nhưng tình thế lúc này đặc thù nên đã khéo léo đổi thành Trạch Tài.

Nghe khách kêu, bà chủ tiệm đon đả đáp lời rồi mau lẹ rót nước pha trà.

Còn Hoa Trà thì nãy giờ vẫn buồn thỉu buồn thiu cúi gằm đầu, chẳng thiết nói năng gì.

Đợi mọi người ngồi xuống bàn, anh cả Tất mới thấp giọng thông báo: “Bọn họ chỉ nhốt người lại chứ không có động thủ.”

May quá, cả Văn Trạch Tài lẫn chú Chung không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Chỉ cần Chương Toàn bình an là tốt rồi.

Bà chủ bưng trà lên, ba người giả bộ tán dóc vài câu rồi mới quay về chuyện chính.

Chú Chung không giấu được nghi hoặc: “Nhưng đang yên đang lành tại sao lão già Chu Thất thúc lại đích thân xuất quan?”


Chợt nhớ tới bình Dương bùn trùng nằm chổng chơ bên cạnh Âm trì, tròng mắt Văn Trạch Tài bất chợt co rụt lại. Âm trì được bảo vệ rất cẩn mật, không thể tự dưng mà âm khí bị tiêu tán như vậy, rất có khả năng Chương Toàn đã lợi dụng Dương bùn trùng làm cái gì đó khiến cho Âm trì bị huỷ, còn Chu Thất thúc thì đánh mất vẻ xuân, trở nên già cỗi hom hem như sắp chết.

Anh cả Tất hơi nhướng mày tỏ vẻ khó lý giải: “Chúng tôi vẫn bám sát lão ta 24/24. Nhưng rõ ràng hôm lão từ Thượng Dương Chu gia tới nhà Chu Dương, mặt mũi vẫn còn trẻ trung vô cùng, chỉ độ hơn bốn mươi tuổi thôi. Ấy thế mà mới sau một đêm, đã già thêm mấy chục tuổi, tuy vậy tay chân vẫn nhanh nhẹn lắm, đi lại phăm phăm, miệng hét ra lửa. Lão hối hả dẫn quân tới vùng ngoại ô hẻo lánh. Lần này lão xuất quân rất rầm rộ, trong tối ngoài sáng đều cài cắm rất đông người. Chúng tôi không kịp huy động thêm lực lượng nên không thể tiếp cận quá gần, chỉ biết là lão đi qua một ngọn núi rồi sau đó bắt trói người bạn của cậu về.”

Nghe đến đoạn này, Văn Trạch Tài bắt đầu cảm thấy lấn cấn: “Nhưng chú Chương cũng giống như em, đều đã hoá trang thay hình đổi dạng, làm sao anh nhận ra được?”

Chương Toàn dùng thuật dịch dung, ngay cả đại sư cao tay cũng khó lòng nhận ra được chứ đừng nói người thường như anh cả Tất đây. Huống hồ anh ấy còn chưa từng gặp chú Chương bao giờ thì làm sao biết được Chương Toàn với mình là bạn?!

Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, chú Chung siết chặt nắm đấm, ngón trỏ và ngón giữa tạo hình móc câu âm thầm giấu dưới gầm bàn, chỉ cần anh cả Tất có hành động là sẽ lập tức tấn công thẳng vào yết hầu đối phương.

Tuy nhiên, anh cả Tất lại tao nhã khẽ cười: “Thật sự ban đầu anh không hề biết chú ấy là bạn cậu. Chính chú ấy nhìn thấy bọn anh trước và chủ động bỏ lại manh mối. Đây, là cái này đây…”

Nói đoạn, anh cả Tất mở túi lấy ra một món đồ chơi màu đen, thoạt nhìn giống hệt viên chocolate. Nhưng khi anh ấy bóp nhẹ một cái thứ đó liền tách làm đôi, bên trong rỗng ruột và có chứa một tờ giấy.

Văn Trạch Tài nhận lấy, vừa liếc mắt một lượt khoé miệng đã giật tăng tăng.

Lấy làm tò mò, chú Chung liền ngó sang. Ba chữ “Giấy vay nợ” chính ình ngay hàng đầu tiên, viết hoa, in đậm, gạch chân cẩn thận. Người mượn là Chương Toàn, người cho mượn là Văn Trạch Tài. Và món đồ đi mượn còn sốc hơn, một chiếc quần!

Không sai, giấy trắng mực đen ghi rất rõ ràng cụ thể, Chương Toàn mượn Văn Trạch Tài một chiếc quần!

Vâng, manh mối ông chú để lại là một tờ giấy vay nợ. Không phải vàng bạc hay châu báu quý hiếm gì mà chỉ là một chiếc quần bình thường nhưng cũng phải ghi giấy nợ đàng hoàng, sòng phẳng. Thế mới chất chơi chứ!

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    135

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!