Chương 271: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Hồi ức

Phiên bản dịch 9154 chữ

Rõ ràng chỉ là một dã thuật sư cỏn con thế mà không hề có một chút thông tin nào về gia đình, bạn bè, thậm chí bái ai làm thầy cũng không biết luôn. Lý lịch hoàn toàn trống rỗng, thế mới bực chứ!

Ban đâu Chu Dương chắc mẩm phen này lập công lớn rồi, nào ngờ cuối cùng lại thành ra như thế. Biết vậy từ đầu hắn đã không xung phong nhận việc.

Chu Thất thúc ngước đầu, khuôn mặt lão bị hàng tá nếp gắp bao phủ, nhăn nhúm, chảy xệ tới độ không còn nhìn rõ đường nét. Nhưng giọng nói lão vẫn nghiêm nghị uy quyền khiến người nghe không rét mà run: “Nó đeo mặt nạ, nguỵ tạo thân phận tới đây làm loạn. Ta cho ngươi một ngày đi điều tra thế mà ngươi lại mang về cho ta kết quả giả là sao, hửm?”

Chu Dương hoảng sợ, dập đầu côm cốp xuống nền đất: “Là đệ tử vô dụng, xin Thất thúc nguôi giận!”

Chu Thất thúc nhắm mắt, chán nản phất tay ra hiệu.

Chu quản gia tiến tới trước mặt Chu Dương, mỉm cười đầy thân thiện: “Đi thôi.”

Đây là khoảnh khắc yên bình mỏng manh trước khi bão tố ập đến hay sao? Xong đời, quả này tiêu tùng rồi, Chu Dương suy sụp như đống bùn nhão nhưng không thể không phục tùng, chỉ đành nửa bò nửa quỳ lết ra sân.

Chu quản gia dẫn Chu Dương tới thẳng địa lao. Vừa thấp thoáng thấy bóng dáng ngài quản gia, Chu Toàn Danh liền đích thân chạy ra nghênh đón.

“Chu quản gia, đây là…”

Tuy đang đóng quân tại địa bàn của Chu Dương nhưng về cơ bản Chu Toàn Danh không coi đối phương ra gì. Bởi hắn luôn mặc định dòng chính của mình mới là nhân tài chủ chốt, là lực lượng cốt lõi của gia tộc, các chi các nhánh khác dù có giỏi tới mấy thì cũng chỉ là đám thuộc hạ lâu la thấp kém, không đáng để vào mắt!

Vậy nên rõ ràng có hai người đi tới, nhưng Chu Toàn Danh chỉ để ý mỗi Chu quản gia, trực tiếp xem Chu Dương như không khí.

Đương nhiên Chu Dương hiểu rất rõ, hắn cúi thấp đầu, cắn chặt môi đè nén cơn uất hận.

Chu quản gia không nhiều lời, thản nhiên nhả ra hai chữ nhẹ tênh: “Bị phạt.”

“Ồ, xin mời!” Chu Toàn Danh sung sướng khi người khác gặp hoạ. Hắn cười tít mắt nghiêng thân mình nhường đường cho Chu Dương tiến vào đại lao, bên trong đã có thuộc hạ của hắn sàng sàng “tiếp đãi”.

Đợi Chu Dương đi rồi, Chu Toàn Danh mới tiến lại gần, miệng tươi như hoa, thì thầm hỏi nhỏ: “Không biết dạo này Chu quản gia có rảnh không?”

“Có việc gì?” Chu quản gia kiêu ngạo nâng mí mắt, lạnh lùng kiệm lời, khác hẳn với vẻ tận tuỵ, cẩn thận khi ở bên cạnh Chu Thất thúc.

Chu Toàn Danh mấp mé: “Chuyện là…thằng em trai tôi…”

Chu quản gia trực tiếp đánh gãy: “Nó mất trí nhớ rồi, ngươi còn dắt về đây làm cái gì?!”

Dứt lời, quản gia xoay người ung dung rời đi.

Đứng đằng sau, Chu Toàn Danh nhếch môi, lộ một nụ cười quỷ dị.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thoát khỏi cái bóng của Chu Thanh Sơn. Dù là học tập hay công việc, Chu Thanh Sơn luôn đứng hạng nhất. Mỗi lần có nhiệm vụ, Chu Thất thúc liền nhớ tới Chu Thanh Sơn đầu tiên. Rõ rằng hắn mới là con trai cả, hà cớ gì luôn phải xếp sau, ăn chót?!

Thế rồi ngày đó cũng tới, sau vụ việc ở Hà Thềm lục địa, Chu Thanh Sơn đột nhiên mất tích không rõ lý do. Trong từ đường, đèn trường sinh vẫn sáng rực chứng tỏ người chưa chết nhưng mãi vẫn không thấy quay về. Đám thuộc hạ đi cùng hôm đó đều nói sau khi Chu Thanh Sơn đuổi theo một kẻ lạ mặt thì không thấy tăm hơi đâu nữa.

Nhưng chuyện đời quả thực khó nói, trên đường rút quân từ thôn Chuối, Chu Toàn Danh tình cờ bắt gặp một kẻ ăn mày, rách rưới đang đi lang thang bên vệ đường. Đúng là kẻ đó đã thay đổi khuôn mặt, trí nhớ cũng mất sạch nhưng giọng nói ấy, thân hình ấy, dù có hoá thành tro thì Chu Toàn Danh cũng nhận ra đó chính là thằng em trai “yêu quý” của mình, Chu Thanh Sơn!

Vốn dĩ Chu Toàn Danh định âm thầm xử lý ngay tại chỗ để tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng không ngờ thân tín của Chu quản gia đột nhiên xuất hiện, ngang nhiên cướp người đi.

Đợt đấy Chu Toàn Danh đã tốn không ít công sức, thậm chí cả máu và nước mắt mới có thể mua chuộc được Chu quản gia giữ kín chuyện này, đồng ý không đem Chu Thanh Sơn tới trước mặt Chu Thất thúc.

Dù Chu Thanh Sơn có bất tử thì cũng không được phép khôi phục ký ức, bằng không mọi nỗ lực của hắn sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Khó khăn lắm hắn mới bò lên được vị trí này, chiếm được tín nhiệm của Chu Thất thúc, có chết hắn cũng không thể để Chu Thanh Sơn quay về, cướp đi hết thảy!

Đêm khuya, Chu Thất thúc đang say giấc đột nhiên bừng tỉnh. Nghe thấy tiếng lục cục trong phòng, Chu quản gia lập tức tiến vào nên đã không phát hiện có hai thân ảnh, một lớn một nhỏ đang lén lút lẻn vô trong viện.

Bình thường đã nóng giận bực bội, tự nhiên tỉnh giấc giữa đêm lại càng bực mình hơn, thế là Chu Thất thúc liền đùng đùng nổi giận: “Âm trì đã bị huỷ, ngay cả âm nam âm nữ cũng không tìm được đứa nào là sao? Một lũ vô dụng, phế vật!!!”

Chu quản gia lập tức quỳ xuống, cúi thấp đầu, cung kính cẩn thận: “Dạ hồi bẩm Thất thúc, đã tìm được ba âm nữ, hiện đang trên đường đưa về đây.”

Chu Thất thúc cúi lại gần, hơi thở nặng nề và đầy áp lực của lão phả tới, vây kín tứ phía. Chu quản gia mặt không đổi sắc, vững vàng ổn định thân thể. Thẳng tới khi chủ nhân nằm trở lại giường, Chu quản gia mới đứng dậy lùi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Đêm nay trăng sáng vằng vặc, vạn vật dưới mặt đất như được dát ánh bạc huyền ảo, thơ mộng.

Đang trên đường quay trở về phòng mình, Chu quản gia chợt khựng bước bởi ông đã phát hiện ra kẻ đột nhập đang nép sát vào góc tường, trên tay ôm bộ quần áo. Vì là con rối nên nó không có hơi thở, chỉ cần đứng yên bất động là rất dễ qua mặt hầu hết mọi người. Nhưng Chu quản gia thì khác, chỉ cần một cái liếc mắt là tường tận hết thảy.

Và bất ngờ thay, ông ấy vờ như không thấy, tiếp tục đi lướt qua, thậm chí còn khẽ bật cười.

Đúng vậy, chú Chung có thể xác nhận điều này. Chính chú ấy là người điều khiển con rối, đã trực tiếp nghe và nhìn thấy tất cả, thế nên không thể nhầm lẫn được!

Không chỉ cười, Chu quản gia còn lẩm nhẩm để lại một câu khi đi ngang qua.

Tới khi con rối thành công trộm được quần áo về, chú Chung mới kể lại đầu đuôi sự tình.

Nghe xong, cả Văn Trạch Tài lẫn anh cả Tất đều nổi hết da gà, bàng hoàng không dám tin: “Có thật là ông ấy nói vậy không?”

“Chính tai chú nghe rõ mồn một mà!”, chú Chung gật đầu khẳng định rồi thuật lại: “Ồ, hoá ra tên trộm lại là con rối sao?! Đó, ông ấy nói nguyên văn như vậy.”

Anh cả Tất nhíu mày: “Sao ông ấy lại không ngăn cản?!”

Văn Trạch Tài tiếp lời: “Sau đó không về phòng nghỉ ngơi mà lại xoay người đi sang hướng khác. Rốt cuộc là ông ấy đi đâu?”

Ba người nhất thời rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, chú Chung mới ngập ngừng đưa ra phỏng đoán: “Chắc không phải ông ấy đi cáo mật với Chu Thất thúc đâu nhỉ, chứ không thì giờ này bọn chúng đã kéo quân tới đây rồi.”

Văn Trạch Tài cầm bộ quần áo trên bàn lên, quyết đoán nói: “Không cần biết có phải là bẫy hay không, đã tới nước này rồi thì cứ thử xem thế nào!”

Lần này Văn Trạch Tài sử dụng một loại Mệnh Thuật do tổ tiên Văn gia sáng tạo ra. Đừng nói là Chu Thất thúc, ngay cả tổ tông Chu gia có đội mồ sống dậy thì cũng không thể phá giải.

Trước khi bắt đầu, chú Chung tiếp thêm sức mạnh: “Yên trí, chú và Tất Thành sẽ yểm trợ ở vòng ngoài.”

Tất Thành chính là tên họ đầy đủ của anh cả Tất, tuy nhiên vì ngại thân phận nên hiếm có người dám gọi thẳng ra như vậy.

Văn Trạch Tài khẽ gật, dồn mọi sự tập trung bắt đầu hạ thuật Hồi ức. Sở dĩ nó được gọi như vậy là bởi vì thuật này bắt người ta phải nhớ lại những điều không muốn nhớ, phải đối diện với góc khuất trong quá khứ, để từ đó khơi dậy cảm giác tội lỗi, áy náy, hối hận vốn đã bị họ tránh né và chôn vùi từ lâu.

Vừa mở mắt, Chu Thất thúc liền phát giác bất thường, căn phòng này không phải căn phòng lão đang ở.

Tức khắc, Chu Thất thúc bật nhảy khỏi giường, tay trái thủ thế ưng trảo giấu sau lưng, cảnh giác quét mắt khắp bốn phía.

Nhưng càng nhìn, lão càng cảm thấy cảnh vật có chút quen quen mắt.

“Thất Lang, đệ dẫn Bát đệ đi đâu đấy?”

Đột nhiên, một thanh âm vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên khiến Thất thúc run rẩy. Bởi lẽ những người gọi lão là Thất Lang đều đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.

“Thất Lang, mau đến tiền viện nhanh lên, cha muốn kiểm tra bài vở của mấy huynh đệ chúng ta. Ta đi trước đây, đệ nhanh lên đấy!”

Thấy không ai đáp lời, người nọ liền thở dài rồi hấp tấp chạy vù đi, nghe chừng vội dữ lắm.

“Nhị ca!” Chu Thất thúc lẩm bẩm, bàn tay giấu sau lưng cũng từ từ buông lỏng. Hai mắt lão mê mang hư ảo, đang định đẩy cửa đi ra ngoài thì phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng động.

Chu Thất thúc quay đầu liền trông thấy một người nằm phục dưới sàn nhà, ngay sát chân giường.

Ánh mắt Chu Thất thúc dần lạnh đi, lão chậm rãi tiến lên, không cần vén cái mớ tóc tai hỗn độn kia lên thì lão cũng đã nhận ra rồi.

Đây là cảnh tượng lần đầu tiên lão giết người.

Kẻ đang nằm dưới sàn chính là anh họ, người bạn thân nhất, luôn luôn đi bên cạnh lão như hình với bóng. Lão không cố ý giết huynh ấy nhưng không thể chối bỏ huynh ấy đã vì lão mà bỏ mạng.

Tại sao…tại sao tự dưng cảnh tượng này lại tái hiện???

Chu Thất thúc chống tay lên gối thở dốc, hai mắt nhìn chòng chọc về khoảng không trước mặt. Tại sao miền ký ức tang thương mà lão đã khổ sở chôn vùi suốt bao năm nay bỗng chốc lại hiện lên từng chút từng chút một?

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    81

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!