Chương 273: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Kế hoạch của Chương Toàn

Phiên bản dịch 9392 chữ

Lời này của ông chú khiến Chu Toàn Danh ngỡ ngàng khựng lại và hắn cũng không hề hay biết phía sau có hai người đang âm thầm áp sát.

Khi chắc chắn chú Chung và Văn Trạch Tài đã vào vị trí, Chương Toàn mới tiếp tục khua môi múa mép: “Nếu không nhờ chúng tôi thì làm sao cậu có thể vượt mặt thằng em trai tài giỏi của mình một cách dễ dàng tới vậy, đúng không nào?”

“Chúng tôi?” Chu Toàn Danh ngờ ngợ phát giác điểm bất thường, đang định quay đầu kiểm tra thì bị Chương Toàn đạp thẳng vào bụng, ngã đập mặt xuống đất.

Chú Chung cẩn trọng quan sát địa hình nhà lao, ném bom khói vào những vị trí chủ chốt rồi nhanh chóng cùng với Văn Trạch Tài, mỗi người một bên dìu Chương Toàn vượt ngục.

Ở mặt tiền cổng chính, anh cả Tất đã tập hợp sẵn lực lượng, vừa nhìn thấy khói trắng bốc lên là lập tức hét to ra lệnh: “Còn thất thần ra đó làm gì, mau vào dập lửa nhanh lên! Không cần biết trong nhà đồng chí Chu có chứa chấp tội phạm hay không, nhưng nhìn thấy cháy là phải cứu. Chúng ta phải hết mình vì nhân dân phục vụ, các đồng chí nghe rõ cả chưa?”

“Dạ rõ!” Trăm lời như một bừng bừng khí thế. Từng tốp quân rầm rập tiến vào mặc kệ sự ngăn cản trong vô vọng của đám con cháu Chu gia.

Chu Dương mới bị phạt mấy hôm trước, hiện giờ vẫn còn đau đi không vững nhưng tình thế cấp bách, hắn buộc phải sai thuộc hạ dìu ra cổng nghênh đón anh cả Tất. Còn tại sao tự nhiên lại xuất hiện khói mù nghi ngút phía sau hậu viện thì giờ hắn cũng không rảnh quan tâm, phải tập trung đối phó với ông quan lớn này trước đã.

“Tất Thành…”

“Ấy, đang trong lúc thực hiện nhiệm vụ, anh vẫn nên gọi tôi là đồng chí Tất cho phải phép”, anh cả Tất cười cười.

Chu Dương trợn trắng mắt, thiếu chút hộc máu ngay tại chỗ. Rõ ràng vô duyên vô cớ xông vào nhà người ta ấy thế mà còn hiên ngang đứng đây nói chuyện phải phép. Trên đời còn thiên lý nữa không vậy?

“Đồng chí Tất!” Chu Dương trầm giọng, ngầm thể hiện sự cảnh cáo cùng đe doạ: “Tôi nói cho anh biết, Chu Dương tôi không làm chuyện vi phạm pháp luật, càng không chứa chấp tội phạm truy nã. Hôm nay anh ngang nhiên dẫn lính xông vào nhà tôi là không coi Chu gia chúng tôi ra gì có phải không?”

Đúng lúc này, người hầu của Chu quản gia hấp tấp chạy lại thông báo: “Thất thúc đau đầu khó chịu, xin Chu tiên sinh mau chóng chuẩn bị xe.”

Anh cả Tất nghiêm mặt, tỏ rõ thái độ cứng rắn của người chỉ huy quân đội: “Thất thúc cái gì mà Thất thúc, sao sớm không đi muộn không đi. Đúng lúc quân đội truy quét phạm nhân đào tẩu mà lại đòi đi là ý gì? Không lẽ có tật rục rịch?”

Chu Dương nóng mặt, nhưng giờ không phải là lúc đứng đây đôi co bởi sức khoẻ của Thất thúc quan trọng hơn. Hằn đành quay sang phân phó tài xế chuẩn bị xe rồi kéo anh cả Tất lại, chuyển qua bài mềm mỏng: “Đồng chí Tất anh minh thần võ à, ông ấy là trưởng bối của tôi, vì tuổi tác đã cao cho nên tính tình hơi khó chịu một chút. Tôi nghĩ anh không nên đụng vào thì hơn, để tránh phiền phức cho anh thôi. Anh cũng biết rồi đấy, người già khó tính dễ nổi nóng lắm…”

Lời này vừa có ý đe doạ nhưng trong đó cũng lấp lửng một chút thiện ý nhắc nhở.

Nói đến cùng thì Chu Dương không quá xấu, chẳng qua mang thân phận con cháu Chu gia cho nên không thể không phục tùng Chu Thất thúc.

Đương nhiên anh cả Tất không ngốc đến độ cường ngạnh đối đầu trực diện Chu Thất thúc, thế nên anh uyển chuyển mượn bậc thang leo xuống, chuyển sự chú ý sang hướng khác: “Bên kia xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Chu Dương sượng trân, lúng túng tìm cách lấp liếm: “À, chắc tại bọn trẻ nghịch ngợm ấy mà, không có gì đâu…”

“Phải không?” Anh cả Tất nhướng mày không tin.

Đúng lúc này một binh sĩ chạy lại hành lễ: “Báo cáo đội trưởng phát hiện một địa lao, bên trong có mười mấy người, hiện tất cả đều trong trạng thái hôn mê. Dưới mặt đất có máu và một ít dụng cụ tra tấn.”

“Chu tiên sinh, mời anh đi cùng với chúng tôi một chuyến”, anh cả Tất đánh mắt về phía chiếc xe quân dụng đỗ cách đó không xa.

Chu Dương tức muốn nổ phổi nhưng không thể làm gì khác: “Được, tôi có thể đi cùng với các người, nhưng trước đấy xin đồng chí chỉ huy cho phép tôi được tiễn trưởng bối của mình đi khám bệnh.”

“Anh cứ tự nhiên, nhưng với điều kiện không được rời khỏi tầm mắt tôi”, anh cả Tất nói xong, điềm nhiên kéo ghế ngồi chiễm chệ ngay cửa chính Chu gia.

Chu Dương cắn chặt răng, chỉ đành đứng tại chỗ chờ đợi Chu Thất thúc đi ra.

Lúc này ở trong phòng, Chu Thất thúc đang nổi cơn thịnh nộ vì biết bộ đội hiện đã vây kín cổng chính. Đầu của lão đau như búa bổ, sắp vỡ ra làm đôi nhưng lão nhất quyết không chịu đến bệnh viện, một hai đòi về Thượng Dương Chu gia gặp bác sĩ riêng. Tuy nhiên, nếu rời khỏi đây với lý do bệnh nặng mà lại không nhập viện thì e rằng khó giải thích với bên quân đội. Đến khi đó chắc chắn sẽ dẫn tới nhiều hệ luỵ không lường trước được.

Chu quản gia cẩn thận ướm lời: “Thất thúc, giờ ngài đang đau như vậy, hay là nằm xuống nghỉ ngơi chút đã. Đợi lát nữa bọn họ rút quân, chúng ta sẽ lập tức khởi hành về nhà tổ.”

“Nếu bọn chúng không chịu rút quân thì sao?” Chu Thất thúc quắc mắt, thở phì phò: “Cái thằng khốn Chu Dương này, được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Đồ vô dụng như nó không hiểu sao lại được chọn là chi nhánh xuất sắc nhất Liêu Thành nữa?”

Mỗi lần nổi giận là đầu của lão lại ong lên, choáng váng xây xẩm mặt mày. Chu quản gia vội vàng tiến tới đỡ lấy, giữ chặt tay Chu Thất thúc ngăn lão tự đả thương chính mình.

Tin tức lại một lần nữa báo ra, Chu Thất thúc bệnh tình nguy kịch, không thể bước xuống giường. Chỉ nghe vậy là đủ để Chu Dương hiểu ra vấn đề. Hắn khó xử nhìn anh cả Tất: “Tất đồng chí, thôi thì chúng ta đi trước vậy.”

Anh cả Tất thoáng do dự chốc lát rồi mới gật đầu đồng ý: “Được, đi thôi.”

Chu Dương bị “mời” đi không bao lâu thì Chu Thất thúc cùng đoàn tuỳ tùng cũng nhanh chóng khởi hành về Thượng Dương Chu gia. Còn căn đại viện của Chu Dương thì tạm thời bị quân đội bao vây khám xét.

Bên này, Văn Trạch Tài và chú Chương đã thành công đưa Chương Toàn tới nơi an toàn.

Việc đầu tiên cần làm là khám tổng quát. Sau một hồi kiểm tra tỉ mỉ, chú Chung thở dài thông báo: “Gãy mất hai cái xương.”

Trái ngược với vẻ nghiêm trọng của ông bạn, Chương Toàn vẫn thoải mái cười hì hì: “Ông làm cái gì mà mặt mày đưa đám như tôi sắp chết không bằng. Ông phải mừng cho tôi mới đúng chứ, một mình tôi có thể xử gọn cái Âm trì của lão già khốn khiếp kia, haha, đã thế còn thừa cơ hạ thuật lão nữa chứ. Cứ chờ đấy mà xem, độ một vài hôm nữa thôi lão sẽ biết thế nào là sống không bằng chết!”

Văn Trạch Tài ngồi bên mép giường, trợn mắt kinh ngạc: “Chú cũng hạ thuật Chu Thất thúc?”

Chương Toàn cũng bất ngờ không kém: “Cháu cũng hạ?”

“Vâng, ba ngày nằm mộng, sáu ngày đau đầu, sau đó lại nằm mộng rồi đến đau đầu. Nếu không giải được thuật thì cứ tuần hoàn như vậy, liên tiếp không dứt.”

Văn Trạch Tài nói tới đâu, ông chú sung sướng vỗ đùi tới đấy: “Haha, giỏi giỏi lắm, mà có sợ lão khốn đó giải được không?”

Văn Trạch Tài lắc đầu: “Không phải hậu nhân của Văn gia thì không ai có thể giải được thuật này.”

Chương Toàn ngửa cổ cười ha hả, thích chí không nói nên lời.

Đúng lúc này chú Chung bưng canh gà lên, tiện miệng hỏi một câu: “Thế còn ông thì sao, ông hạ thuật gì lên lão?”

Chương Toàn khẽ nhếch mép, vừa bưng chén canh gà vừa thản nhiên nói: “Đâu phải tự nhiên mà Chương Toàn này dễ dàng giơ tay chịu trói như vậy.”

Chợt nhớ tới một màn giao tranh ở Âm trì, Văn Trạch Tài thoáng sững sờ: “Là chú cố ý để bị bắt, là chú cố ý tiếp xúc gần với Chu Thất thúc, có như vậy mới thuận tiện xuống tay?”

Chương Toàn húp một ngụm canh gà, tấm tắc khen ngon rồi mới giơ ngón tay cái về phía Văn Trạch Tài, hóm hỉnh tán thưởng: “Chính xác, đúng là chú cháu mình tư tưởng lớn gặp nhau!”

Bộ dạng cà lơ phất phơ của ông bạn khiến chú Chung bực mình: “Nhưng ông có biết làm vậy sẽ liên luỵ đến rất nhiều người không hả?”

Chỉ cần Chu Thất thúc điều tra ra thì tất cả mọi người, từ nhà Viên Vệ Quốc cho tới vợ chồng Triệu Đại Phi rồi cả Điền Tú Phương và bọn nhỏ cũng đừng mong chạy thoát.

Chương Toàn chột dạ, áy náy cúi đầu: “Lỗi tại tôi suy xét không thấu đáo. Ban đầu tôi chỉ định chọc lão một phen cho hả giận thôi. Với cả tôi ỷ y có cái mặt nạ nên hơi chủ quan. Cho rằng dù có lần theo dấu vết thì cũng chỉ tìm tới trấn Vĩnh Xuyên là đứt manh mối. Nào ngờ lão già đó lại lột mặt nạ của tôi, bóc trần thân phận thật!”

Công nhận lúc đầu mọi thứ diễn ra đúng như những gì Chương Toàn đã bố trí, nhưng đâu có gì giấu được mãi, cuối cùng chân tướng cũng bị bại lộ.

Văn Trạch Tài không trách Chương Toàn vì anh biết việc bại lộ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Một khi lão cáo già Chu Thất thúc còn thở thì tức là bọn họ chưa thể chạm tới hai chữ “an toàn”.

Trời đánh còn tránh miếng ăn, chú Chung kiên nhẫn đợi ông bạn ăn xong mới trầm giọng tra khảo: “Một lần dốc hết cả vốn liếng, chơi lớn như vậy, ông nói đi, rốt cuộc ông đã làm cái gì lão ta?”

Chương Toàn cười hi hi ha ha, mặt mày tươi tỉnh như hoa vừa nhìn là biết kế hoạch thành công mĩ mãn rồi. Ông chú ưỡn ngực tự hào khoe chiến tích: “Mọi người còn nhớ hôm Thiên Nam mạo danh lẻn vào Chu gia có cầm theo một con trùng và đã bị Chu Thất thúc đoạt mất, nhớ không? Con trùng đó ở bên người lão, đã từ từ hút bớt một phần âm khí của lão. Lần này tôi mượn Dương bùn trùng, một lần phá tan Âm trì, làm tiêu tán hết âm khí khiến Chu Thất thúc già đi nhanh chóng đồng thời cũng thương tổn ba phần công lực. Nhưng giảm ba phần vẫn còn quá ít, chưa đủ để chúng ta đánh bại lão, vì thế cho nên….”

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    86

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!