Chương 280: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Sống không bằng chết

Phiên bản dịch 9333 chữ

Trong khi mọi người lo đứng lo ngồi, vắt óc suy nghĩ kế hoạch và biện pháp tác chiến thì Chương Toàn thảnh thơi nằm khểnh ăn táo, hí hửng thông báo “tin vui” với ông bạn già: “Thi trùng đã thành công xâm nhập lục phủ ngũ tạng của lão, không tới mười ngày nữa là lão sẽ tèo téo teo…”

Dứt lời, ông chú phá lên cười sung sướng trong khi Văn Trạch Tài và chú Chung thì tái mét mặt mày. Chú Chung lập tức nhào lên kéo tay ông bạn, lần tìm mạch tượng. Quả nhiên, mạch đập không đều và rất yếu.

Ấy vậy mà Chương Toàn chả cảm thấy gì, thậm chí tinh thần còn phấn chấn lạ thượng: “Cuối cùng thì tôi cũng có mặt mũi đi gặp mẹ rồi.”

Lời nói thì vui đấy nhưng sao khoé mắt lại cay cay, Văn Trạch Tài vội xoay mặt sang chỗ khác, đè nén cảm xúc bi thương và chua xót.

Nhìn bằng hữu đang từ từ đi vào chỗ chết, thử hỏi có ai không đau lòng cho được. Tiếc thay, Văn Trạch Tài và chú Chung chẳng thể giúp được gì, chỉ còn biết cố gắng khiến cho nguồn cơn của mọi tội lỗi - lão già Chu Thất thúc chết càng đau đớn, càng tức tưởi càng tốt. Bắt lão phải trả cái giá xứng đáng cho những đau thương, mất mát mà biết bao người vô tội đã phải hứng chịu.

Sau khi nhận được tin tức từ Bắc Kinh, đêm hôm ấy, Viên Vệ Quốc lại lẻn vào Thượng Dương. Và cũng như mọi khi, địa điểm họp mặt là tại thư phòng của lão đương gia.

Vừa gặp mặt, cậu lập tức vào thẳng vấn đề chính: “Chu Thất thúc không còn sống được bao lâu nữa, đương gia nên tranh thủ thu hồi quyền lực về tay đi.”

Lão đương gia kinh hãi tột độ: “Thất thúc sẽ chết?”

Viên Vệ Quốc cong môi cười khẩy: “Nói đến cùng thì ông ta cũng chỉ là một con người bình thường, mà đã là người thì sớm muộn gì chả phải chết. Nhưng chết cũng có kiểu này kiểu kia, cái hạng ác độc không bằng cầm thú như lão ta thì đừng mong ra đi thanh thản!”

Lão đương gia nhất thời rơi vào trầm mặc.

“Tốt hơn hết ông nên làm đúng với những gì đã thoả thuận. Nếu một ngày nào đó ông dám biến thành Chu Thất thúc thứ hai thì coi chừng cái mạng của ông đấy! Chúng tôi có thể giết được Chu Thất thúc thì cũng có thể giết chết ông!” lúc này, Thương Phong mới hờ hững lên tiếng. Hắn ta luôn chọn vị trí khuất nhất và cả người luôn đằng đằng sát khí.

Lão đương gia vội vàng lắc đầu: “Không không, không đời nào có chuyện đó xảy ra. Ước nguyện duy nhất của tôi là mong sao con cháu Chu gia được ấm no, hạnh phúc, đời đời phồn vinh, chứ không phải từng bước đi vào chỗ diệt vong.”

Dừng một lát, lão đương gia dè dặt ướm lời: “Nhưng cho dù không còn Thất thúc thì vấn có Bát thúc, lỡ như…”

“Nếu Bát thúc muốn cầm quyền thì đã không biệt tăm biệt tích tới tận bây giờ”, một câu của Viên Vệ Quốc khiến lão đương gia tức thì á khẩu.

Về cơ bản, lão đương gia hiểu đây là cơ hội phản công duy nhất. Nếu bỏ lỡ lần này thì đừng mong cả đời được ngẩng mặt làm người. Điển hình như các đời đương gia trước, ai cũng khuất phục, luồn cúi nhưng rồi có ai thoát được cái kết bi thảm hay không? Đương nhiên là không, bởi Chu Thất thúc rất ghét những người có tâm đại chí lớn, nôm na là nói không nghe lời. Nhưng bọn họ đường đường là gia chủ một thế gia lừng lẫy, sao có thể chịu để người khác đè đầu cưỡi cổ như đám hạ nhân được?

Sáng nay, các bác sĩ lại tới thăm khám và hội chẩn cho bệnh nhân cứng đầu nhất bệnh viện: “Chính vì không chịu ngủ lâu ngày nên mới bị đau đầu. Đây là biểu hiệu cho thấy hệ thần kinh trung ương đang bị tổn thương và suy nhược. Nếu muốn hết đau đầu thì chỉ còn cách là ngủ đủ giấc. Hiện giờ ngoài thuốc ngủ ra không còn biện pháp nào có thể hỗ trợ ông cụ được nữa.”

Thú thực thì các bác sĩ cũng ngán ngẩm trường hợp này lắm rồi. Người bệnh không phối hợp điều trị đã đành, lại còn lớn tiếng chỉ trích trình độ bác sĩ nữa chứ. Cho dù ông đó có lắm tiền nhiều của tới đâu thì bọn họ cũng chịu, không tài nào chấp nhận nổi cái thái độ bất hợp tác như vậy. Đấy, giờ chỉ còn mỗi cách uống thuốc ngủ thôi. Nếu cứ gan lỳ không uống thì đừng mong hết đau đầu.

Sau khi tiễn đoàn bác sĩ rời đi, Chu quản gia trở lại phòng chỉ đạo đám hạ nhân thay ga gối rồi mới quay sang nói với Chu Thất thúc: “Thất thúc à, cứ kéo dài thế này không ổn đâu.”

Âm trì mất, âm nam âm nữ cũng không tìm được, nguồn lương thực bị đứt đoạn thành ra công lực của Chu Thất thúc đang dần tiêu tán, cơ thể lão hoá, trí nhớ suy giảm. Với cái tình trạng này e rằng giữ mạng còn khó, nói chi tới sống lâu sống thọ.

Đương nhiên Chu Thất thúc hoàn toàn có thể cảm nhận được những biến hoá trong cơ thể mình, lão ta buộc phải chấp nhận: “Được, ta uống…còn cả âm nam và âm nữ nữa, ta muốn ăn…”

Ngàn vạn lần lão không muốn dung nhan lụi tàn, lão căm ghét những người trẻ trung hơn mình, thậm chí ghen ghét đố kỵ với cả Chu quản gia, người luôn tận tuỵ hầu hạ lão ngày đêm không quản mệt nhọc.

Chu quản gia mặt mày khó xử, muốn nói rồi lại thôi. Thấy vậy, Chu Thất thúc gầm lên đầy dữ tợn: “Sao? Ngươi dám không tuân lệnh?”

Chu quản gia: “Thất thúc, lâu rồi không nhận được tin tức từ phía Thượng Dương…người của chúng ta sợ rằng…”

Chu Thất thúc trừng lớn mắt: “Nó dám?”

“Thất thúc, dù gì ông ấy cũng là gia chủ của Thượng Dương Chu gia…” Chu quản gia không dám nhiều lời, nhưng Chu Thất thúc có thể nghe hiểu.

Bản tính của Chu Thất thúc là thích khống chế và sai khiến kẻ khác. Thế nên lão vô cùng phẫn nộ khi nhận thấy sự việc đang có chiều hướng vượt ngoài tầm kiểm soát: “Phái người trở về nghe ngóng tình hình. Truyền lệnh đến chi nhánh Giang Hoài, yêu cầu bọn chúng mau chóng dẫn quân về Thượng Dương, ngay lập tức!”

Chu quản gia đưa thuốc cho Chu Thất thúc. Đợi lão uống xong, ông ấy mới nhẹ giọng thông báo: “Thuộc hạ đã truyền tin tới chi nhánh Giang Hoài, nhưng không ai hồi đáp. Xem ra cũng đã bị đương gia thu phục mất rồi.”

“Cái…cái gì?” Chu Thất thúc quay cuồng đầu óc, choáng váng mặt mày, còn chưa kịp bám lấy tay quản gia thì đã ngã lăn quay xuống đất.

Chu quản gia chỉ lẳng lặng đứng nhìn, không hề có ý định đỡ dậy. Phía sau, đám hạ nhân vẫn bận rộn dọn dẹp phòng ốc, như thể không ai trông thấy Chu Thất thúc đang nằm bẹp dưới đất.

Toàn bộ sự việc đều được Xuân Yến đứng ngoài cửa sổ thu hết vào mắt. Sau khi về phòng, nó liền nắm lấy tay chú Chung để truyền tin. Chú Chung cũng ngỡ ngàng vô cùng, vội vàng kéo mọi người lại thảo luận: “Không ngờ Chu quản gia lại to gan lớn mật tới vậy. Mà cứ cho là bọn họ đang diễn kịch đi thì Chu Thất thúc cũng đâu cần đẩy bản thân vào chỗ khốn cùng và nhục nhã như vậy. Huống hồ chúng ta đâu phải Chu Bát thúc. Tính ra lão còn chưa biết chúng ta là ai cơ mà, thậm chí còn chẳng có tính uy hiếp bằng phe đương gia ấy chứ.”

Liệu có cần thiết phải bày một trận lớn tới vậy không?

Đang lúc mọi người tập trung vắt óc suy nghĩ thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Bầu không khí lập tức ngưng đọng, mặt ai cũng ngập tràn cảnh giác và phòng bị. Chú Chung ra hiệu cho Văn Trạch Tài đứng im để Xuân Yến ra mở cửa. Quả nhiên, người tới là Chu quản gia.

“Chúng ta nói chuyện chút nhỉ”, Chu quản gia mỉm cười thân thiện.

“Ông là ai?” Văn Trạch Tài bước lên một bước, dùng thân mình che chắn cho hai ông chú.

“Ồ, cậu không biết tôi đâu”, Chu quản gia hơi hơi nhướng mày, sau đó nhìn lướt qua Xuân Yến: “Lần trước con rối trộm quần áo cũng là tác phẩm của ngươi à?”

Chữ cuối cùng vừa dứt, ánh mắt sắc lẹm của ông ta vừa hay lia tới chú Chung.

Chú Chung giấu tay phải phía sau lưng, hiên ngang mắt đối mắt: “Đúng vậy.”

Nếu ông ta đã tìm tới cửa thì hẳn đã phát hiện ra tất cả. Vậy thì cứ lật bài ngửa rồi tuỳ cơ ứng biến!

Chu quản gia gật gù tán thưởng: “Cao thủ cao thủ, lâu lắm rồi ta mới lại gặp được một con rối sư tài ba như vậy. Có thể vào phòng nói chuyện không?”

Thông qua vài phút đối thoại ngắn ngủi, Văn Trạch Tài cảm thấy Chu quản gia lúc này rất khác so với khi ở bên cạnh Chu Thất thúc. Ông ta tự tin hơn, khí chất hơn, thông tuệ hơn, có cảm giác như thể đôi mắt sáng ngời kia nhìn thấu hết thảy, không gì có thể che giấu được.

Văn Trạch Tài vươn tay nói: “Mời vào.”

“Cám ơn”, Chu quản gia nhìn xoáy Văn Trạch Tài giây lát rồi bước vào phòng.

Xuân Yến nhanh tay khoá trái cửa lại, sau đó đứng chắn ngang ngăn không cho ai ra vào.

Chu quản gia lờ đi, coi như không biết hành động đó của Xuân Yến. Ông ta thoải mái ngồi xuống ghế, tủm tỉm cười với Chương Toàn: “Đã lâu không gặp.”

Khoé miệng Chương Toàn khẽ giật: “Không lâu, mới nửa tháng thôi.”

Chu quản gia nhướng mày: “Phải không, ta nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng phải cách đây hơn ba mươi năm rồi. Khi đó ngươi mới là đứa nhóc chưa lớn.”

Chương Toàn há hốc miệng: “Cái…cái gì cơ?”

Chú Chung và Văn Trạch Tài lập tức di chuyển tới bên cạnh Chương Toàn, mỗi người sừng sững đứng một bên, chằm chằm nhìn Chu quản gia với ánh mắt hình viên đạn.

Văn Trạch Tài đại diện lên tiếng trước: “Xin hỏi hôm nay ông tới có việc gì?”

“Đích thực là có việc”, Chu quản gia vắt chân chữ ngũ, thuận tay với lấy quả táo trên bàn, tuỳ ý tung hứng chơi đùa.

“Ta muốn mang Chu Thất thúc đi!”

Ngữ khí này không phải thương lượng mà là thông báo.

“Không được!” Chương Toàn phản ứng cực kỳ gay gắt.

Tuy nhiên, Chu quản gia vẫn điềm nhiên như không: “Ta biết cậu sẽ phản đối. Nhưng cậu nên nhớ, dù có không muốn thì cậu cũng không thể ngăn được ta. Ta sẽ giải thuật giúp cậu, cho cậu sống sót với điều kiện giao Chu Thất thúc cho ta. Yên tâm, ta đảm bảo sẽ không cho hắn được sống yên, nhưng hắn cũng không được phép chết!”

“Có đôi khi, sống còn đau khổ gấp vạn lần chết! Về điều này chắc cậu rõ hơn ai hết, có phải không?”

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    106

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!