Chương 296: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Công tác thủ đô

Phiên bản dịch 9127 chữ

Tiếu Thành Anh sinh sống ở thủ đô. Từ Liêu Thành tới đó cũng phải mất ít nhất từ hai đến ba ngày ngồi xe lửa. Gác điện thoại xong, Văn Trạch Tài ngồi lặng im, ngón tay gõ nhịp đều đều, trầm ngâm suy tính.

Triệu Đại Phi và Tần Dũng tò mò vây xung quanh.

Vẫn như mọi khi, Triệu Đại Phi luôn là người nóng vội nhất: “Thủ đô xa quá sư phụ!”

Chạy cả một quãng đường xa lắc xa lơ chỉ để tính một quẻ, liệu có mất công quá không?

Không phải cậu sợ nguy hiểm. Tiếu tiên sinh là người do Mã Ái Hương đích thân giới thiệu, mà Mã Ái Hương lại là chị họ Tất Trường Lâm, bạn đại học của sư phụ, toàn là chỗ quen biết cả, tất nhiên sẽ không làm hại sư phụ. Nhưng mà khoảng cách xa quá, đi đi về về cũng mất toi chục ngày nửa tháng, hàng quán đình trệ, lỡ biết bao khách khứa, tiếc lắm đấy chứ đùa!

“Đúng là xa, nhưng chi phí đi lại do đối phương chi trả toàn bộ, hơn nữa…”, Văn Trạch Tài nâng mắt, thông báo tin chấn động: “Thù lao rất hậu, bằng doanh thu của cửa hàng chúng ta mấy năm gộp lại.”

“Mấy năm gộp lại?” Triệu Đại Phi trừng lớn mắt. Trong đầu nảy số, tính toán vèo vèo. Năm ngoái nhà mình kiếm được sáu ngàn, mấy lần sáu ngàn vị chi là…ối mẹ ơi…bét cũng phải tới hàng chục ngàn rồi…

“Vậy tức là nhà mình sắp trở thành vạn nguyên hộ (1) hả? Vạn nguyên hộ ha ha ! Vạn nguyên hộ!”

Triệu Đại Phi sung sướng nhảy cẫng, hô hoán vang nhà.

Tần Dũng đi nhiều biết rộng, phải vội vàng kìm hãm cái sự sung sướng của chú em lại: “Vạn nguyên hộ đã là cái gì. Tính tới thời điểm hiện tại thì ở khu vực duyên hải bên kia, nhà nào chả là vạn nguyên hộ. Ngay cả Hoàng Tam Nhi có khi cũng đã thành vạn nguyên hộ từ lâu rồi ấy chứ!”

Triệu Đại Phi nghèo kiết xác, nghe thấy vậy thì hâm mộ vô cùng. Thế là cậu chàng vất hết những lo ngại về xa gần ra sau đầu, cuống quýt thúc giục sư phụ: “Thế nay sư phụ về nghỉ ngơi sớm rồi mai khởi hành lên đường luôn đi. À, thầy nhớ nói người ta giới thiệu thêm cho vài mối trên thủ đô nữa nhá. Cứ đà này thì chả mấy mà chúng ta mua nhà, mua xe, hahaha!”

“Đích thực ban nãy Tiếu tiên sinh cũng bảo sẽ giới thiệu thêm bạn bè”, Văn Trạch Tài gật đầu.

Và đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh cân nhắc nãy giờ. Chẳng còn bao lâu nữa vợ anh sẽ đến ngày sinh nở, căn nhà hiện tại không đủ chỗ ở, phải mau chóng kiếm nơi khác to rộng hơn.

Thú thật thì anh rất ưng khu Bích Thuỷ Hoa Đình đợt trước Mã Ái Hương cho ở nhờ. Mỗi tội là giá khu đó quá cao nên chưa dám vọng tưởng, nhưng giờ coi bộ không còn là mơ ước xa vời nữa rồi.

Đợi Văn gia chồng tiền, đợt này đi thủ đô tranh thủ kiếm một khoản kha khá, cộng thêm số tiền tiết kiệm trong tay là vừa đủ mua một căn nhà mới rộng rãi, khang trang cho vợ con.

“Tần Dũng, Đại Phi chuẩn bị một chút đi, lần này cả hai đứa sẽ cùng đi chung”, Văn Trạch Tài bất ngờ tuyên bố rồi quay sang vỗ vai thằng đệ đang đần thối mặt: “Ngơ ra đó làm gì, không thích à? Lâu rồi thầy không dắt con ra ngoài, lần này cho đi để mở mang tầm mắt!”

Sao lại không thích cho được, thích quá đi ấy chứ! Triệu Đại Phi sung sướng phát điên, chạy ào sang tiệm quần áo ôm chầm lấy vợ và con gái hôn lấy hôn để.

Trần Vân Hồng choáng váng: “Trời trời, làm cái gì mà vui như nhặt được tiền thế?”

“Xời, còn hơn cả nhặt được tiền ấy chứ, sư phụ sắp dẫn anh lên thủ đô. Thủ đô lận đấy, cả đời này anh chưa được bước chân tới đó lần nào đâu, anh sắp đạt thành tâm nguyện cuộc đời rồi!” Triệu Đại Phi hất hàm, vênh váo khoe.

“Gớm ông ơi, đời ông còn dài lắm, tóc thì chưa có lấy một sợi bạc mà hễ mở miệng ra là nói chuyện cả đời i xì mấy ông cụ sắp xuống lỗ!” Trần Vân Hồng nguýt dài.

Điền Tú Phương đứng bên cạnh cũng phải lắc đầu dở khóc dở cười với hai vợ chồng nhà này.

Lần này khả năng sẽ đi lâu nên Văn Trạch Tài giao lại tiệm đoán mệnh cho Viên Vệ Quốc. Dù gì hiện giờ Viên Vệ Quốc cũng đang rảnh rỗi, ra trông tiệm vừa đỡ buồn lại vừa có thể kiếm thêm thu nhập. Quả là nhất cử lưỡng tiện!

Ngoài ra hội các bà mẹ và trẻ em ở nhà cũng phải nhờ vợ chồng Viên Vệ Quốc chăm sóc giúp. Vì thế, ngay hôm thầy trò Văn Trạch Tài lên đường là Viên Vệ Quốc cùng Chung Nhiên cũng dọn đồ đạc sang Văn gia ở.

Sáng nay, Viên Vệ Quốc thay Tần Dũng, làm công việc mở tiệm. Sau khi treo biển, anh ngồi vào bàn, phong thái nghiêm túc, sẵn sàn đón khách.

Hiện tại Viên Vệ Quốc đã khôi phục diện mạo cũ nhưng lại thành lạ lẫm với phần lớn người dân sống ở khu phố cổ. Thế nên đa phần bọn họ đều cho rằng Chung Nhiên tái giá.

Song Viên Vệ Quốc cũng mặc kệ, chẳng cần giải thích nhiều. Bởi có một số việc càng giải thích càng rắc rối, trước lạ sau quen, rồi dần già mọi thứ cũng đâu vào đấy cả thôi.

Chưa mở hàng bao lâu thì có khách ghé, là một người dân sống ngay tại khu này.

Vừa vào cửa, ông khách đã ngờ ngợ nói: “Ý, vị đại sư này nom quen thể nhỉ?”

Viên Vệ Quốc không chút biểu cảm, nhàn nhạt hỏi thẳng: “Muốn tính cái gì?”

Giọng điệu quen thuộc, thái độ quen thuộc khiến ông khách vỗ đùi cái bụp, phấn khởi như phát hiện ra châu lục mới: “A nhớ ra rồi, cậu chính là cái người ngày xưa tranh chỗ với Văn đại sư đây mà. Cái hồi cả hai vẫn còn bày sạp ngoài vỉa hè ấy. Thảo nào nom quen mặt thế!”

Lúc ấy hai anh em chẳng khác nào oan gia ngõ hẹp, hễ nhìn thấy nhau là nồng nặc mùi thuốc súng, có gì hay ho đâu mà nhắc đi nhắc lại?! Viên Vệ Quốc mặt đen như mực, hầm hầm không vui. Thế quái nào mới hôm đầu tiên mở hàng đã hội ngộ quả cố nhân thế này?!

==

Hai ngày sau, đoàn công tác đã đặt chân tới thủ đô hoa lệ.

“Sư phụ, hình như là ở đây thì phải”, Triệu Đại Phi oằn mình xốc tay nải lên vai, ngơ ngác ngó nghiêng bốn phía xung quanh rồi chỉ về khu biệt thự trước mặt.

Tần Dũng cũng khoác tay nải tương tự nhưng trông không chút nặng nề, anh trực tiếp kéo một người đi đường lại hỏi thăm. Sau đó, anh đi tới bên cạnh Văn Trạch Tài và nói: “Đại sư, chính là chỗ này.”

Trời ơi, thủ đô tấc đất tấc vàng mà ở hẳn biệt thự mới oách xà lách chứ, thế này thì tiền để đâu cho hết. Hai anh chàng nhà quê nhất thời ngây ngẩn cả người, Triệu Đại Phi còn khoa trương hơn cả Tần Dũng, cặp mắt cậu trố lồi, cái miệng há hốc không sao khép lại được.

Văn Trạch Tài cảm thấy có chút mất mặt, anh ho khụ một tiếng nhắc nhở rồi nhanh chóng tiến tới phòng bảo vệ.

Nhưng điều đáng nói là phòng bảo vệ ở đây còn to hơn căn nhà bọn họ đang ở nữa. Triệu Đại Phi lại một lần nữa choáng váng, cũng may có Tần Dũng đứng bên cạnh kìm hãm, không thôi chẳng biết thằng ngốc này sẽ làm ra trò xấu hổ nào nữa.

“Ngài tìm Tiếu tiên sinh ạ, vâng mời ngài đi bên này!”

Vì Tiếu Thành Anh đã dặn dò từ trước cho nên vừa nghe Văn Trạch Tài xưng tên là bảo vệ lập tức chạy ra mở cổng mời vào đồng thời tận tình dẫn đường.

Từ ngoài cổng chính, đi bộ thêm đâu đó hai chục phút nữa mới tới được toà biệt thự của Tiếu Thành Anh.

Căn biệt thự cao ba tầng, nguy nga tráng lệ. Cho dù giá nhà bây giờ chưa tới mức kinh khủng như ở thời hiện đại thì Văn Trạch Tài cũng không đủ sức với tới.

Chợt nhớ về cuộc sống xa hoa của mình ở đời trước, Văn Trạch Tài thoáng chút chua xót. Không chỉ anh, hai đồng chí đệ tử đang ôm tay nải ngồi xổm dưới gốc cây chanh gần đó cũng bàng hoàng không kém.

Đúng là chưa đi chưa biết thủ đô, đi rồi mới biết họ sang hơn mình. Ngoài cổng có bảo vệ, vào tới đây rồi cũng có tận hai người đứng canh trước cửa. Một ông ước chừng năm mươi tuổi và một cô bé khoảng độ mười mấy.

Trông thấy ba người bọn họ, cô bé vui vẻ vẫy vẫy tay, nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Xin chào, là Văn đại sư phải không ạ?”

Văn Trạch Tài nhận ra giọng nói đã tiếp điện thoại mình hôm nọ, anh gật đầu xác nhận: “Đúng, là tôi.”

Người đàn ông trung niên bước lên, cung kính nói: “Các vị vất vả rồi, mời các vị vào trong nghỉ ngơi trước, tiên sinh có việc ra ngoài một lát sẽ trở về ngay. Phòng cho khách đã được chuẩn bị chu đáo, xin mời các vị đi bên này.”

Cô gái nhí nhảnh tự giới thiệu: “Xin chào đại sư, tôi tên Tiếu Nhạc Nhạc, đây là Tiếu bá, quản gia chăm sóc chúng tôi.”

Văn Trạch Tài khẽ gật đầu rồi cùng hai đệ tử đi theo Tiếu bá lên tầng hai. Ba căn phòng liền kề nhau, với đầy đủ nội thất tiện nghi cao cấp được chuẩn bị riêng cho ba người họ.

Vào phòng, trút bỏ bộ quần áo bụi bặm, tắm một cái cho khoẻ rồi lên giường ngủ một giấc. Hai ngày trời lắc lư trên xe lửa không được nghỉ ngơi thoải mái, giờ đặt lưng xuống giường là ba thầy trò ngủ tít một hơi, đến khi mở mắt thì đã tới giờ ăn cơm tối.

Ba người đi xuống lầu liền trông thấy một người thanh niên đang ngồi trước bàn ăn chờ sẵn. Người thanh niên này có khuôn mặt bình thường nhưng giọng nói đặc biệt truyền cảm, giàu từ tính.

“Văn đại sư, Triệu đại sư, Tần đại sư, xin mời ngồi.”

Triệu Đại Phi cùng Tần Dũng đỏ bừng mặt, cuống quýt xua tay: “Không không, ở trước mặt sư phụ tôi không dám nhận danh xưng đại sư.”

Tiếu Thành Anh nhiệt tình kéo ghế mời ba vị khách quý an toạ. Tiếu bá nhanh chóng phân phó người hầu dọn lên một bàn tiệc hội tụ đủ sắc hương vị, vô cùng ngon mắt.

Cùng lúc ấy, Tiếu Nhạc Nhạc cũng từ lầu trên đi xuống. Cô bé kéo ghế ngồi vào vị trí của mình. Mặc dù vô cùng tò mò với ba vị đại sư nhưng là người có gia giáo nên cô cư xử rất đúng mực, hoà nhã lễ phép, biết cái gì nên hỏi, cái gì không.

====

Chú thích:

(1) Vạn nguyên hộ là khái niệm chỉ một hộ gia đình có tiền gửi hoặc thu nhập trên 10.000 nhân dân tệ.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    91

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!