Chương 298: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Mối quan hệ sâu xa

Phiên bản dịch 9143 chữ

Nhưng sư phụ không tham gia thì chán chết, thế là Triệu Đại Phi và Tần Dũng nháy mắt nhau rồi cùng tiến lên gợi chuyện: “Sư phụ, trong sách ghi ngoại trừ người của gia tộc Tư Mã thì không ai có thể phá giải lời nguyền. Như vậy thì Tiếu tiên sinh có thể lần theo manh mối đó để tìm ra kẻ nào đã hãm hại mình, đúng không sư phụ?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Ừhm, kể cả tộc nhân của gia tộc Tư Mã có thay tên đổi họ thì vẫn có biện pháp tìm ra.”

Nghe vậy, hai mắt Triệu Đại Phi vụt sáng, cậu chàng trổ hết tài ăn nói vì sợ sư phụ từ bỏ: “Tuy chúng ta là đoán mệnh sư, không chuyên về phá giải lời nguyền nhưng cũng không thể bỏ mối làm ăn này được. Vì danh tiếng, vì công sức thời gian lên tới tận đây, con thiết nghĩ chúng ta nên cố gắng giúp đỡ Tiếu tiên sinh, sư phụ ạ.”

“Không cần con nói thì sư phụ cũng biết”, Văn Trạch Tài buông sách, khoé môi gợn nhẹ để lộ ý vị sâu xa: “Nếu hai đứa đã từng nghiên cứu dã sử thì sẽ biết gia tộc Tư Mã cùng đoán mệnh thế gia Văn gia cũng có chút ít quan hệ.”

Tần Dũng và Triệu Đại Phi sửng sốt vô cùng, sau đó cả hai cùng ngậm chặt miệng, nghiêm túc thẳng lưng, bộ dáng không khác nào học sinh chăm chú nghe giảng.

Thấy biểu tình của hai đứa nó, ý cười trên môi Văn Trạch Tài càng sâu. Anh uống ngụm trà cho thông họng rồi từ tốn kể:

“Tư Mã là một gia tộc rất hùng mạnh ở Thương Khâu. Nhưng tới thời nhà Triệu thì bắt đầu có chiều hướng lụi bại. Để cứu lại vận mệnh gia tộc, tộc trưởng Tư Mã đã chủ động tìm tới Văn gia, gia tộc đoán mệnh đứng đầu thiên hạ lúc bấy giờ, ngỏ ý xin liên hôn.”

Vào thời ấy, Đoán mệnh sư nổi tiếng, được người đời trọng vọng bao nhiêu thì Chú nguyền sư bị khinh ghét, xua đuổi bấy nhiêu. Dân chúng đều cho rằng bọn họ là ác nhân, đi tới đâu liền reo rắc mầm mống tai hoạ tới đó thế nên danh tiếng của Tư Mã gia càng lúc càng đi xuống, gia tộc đứng trước nguy cơ diệt vong. Không thể xoay chuyển cục diện, tộc trưởng Tư Mã đành phải hạ mình xin liên hôn cùng đoán mệnh thế gia.

Ngoài mặt là muốn nương vào kẻ mạnh để tìm đường sống cho gia tộc, nhưng không loại trừ âm mưu thâm nhập để học lóm Mệnh thuật.

Cái bàn tính con con đó đương nhiên Văn gia thừa sức nhìn thấu, song bọn họ không vạch trần mà khoan dung nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Không chỉ có vậy, Văn gia còn cho cô nương nhà Tư Mã làm vợ Nhị thiếu gia cũng chính là đích thứ tử (1) của đương gia lúc bấy giờ. Đây có thể xem là sự tôn trọng và vinh dự lớn lao dành cho gia tộc Tư Mã.

Vợ thông minh chồng tài giỏi, bọn họ sống với nhau rất hạnh phúc và không lâu sau thì chào đón kết tinh tình yêu. Hai vợ chồng dạy cho con cả Mệnh thuật lẫn Chú nguyền, thậm chí còn khuyến khích con kết hợp chúng lại với nhau.

Và cũng nhờ đứa bé kia nên Văn gia Mệnh thuật mới sáng tạo ra nhiều loại thuật độc lạ và hắc ám, cao thâm hơn hẳn Mệnh thuật của tam đại gia tộc còn lại.

Không biết là do trùng hợp hay sự sắp đặt của ông trời mà Tiếu Thành Anh có cơ may gặp được Văn Trạch Tài. Anh hoàn toàn biết cách phá giải lời nguyền, tuy nhiên vẫn yêu cầu một nguyên liệu mấu chốt, đó là tinh huyết của tộc nhân dòng họ Tư Mã.

Lúc đầu hớn hở bao nhiêu, giờ biết rõ ngọn nguồn thì Triệu Đại Phi lại nhăn nhó rầu rĩ: “Haizz, vụ này xương quá!”

Nếu họ đã một lòng hãm hại Tiếu Thành Anh thì tất nhiên phải núp thật kỹ rồi. Trời Nam đất Bắc, biết đi đâu mà tìm.

Trái ngược với Đại Phi, Văn Trạch Tài vẫn ung dũng điềm tĩnh: “Thầy nói máu ở đây là máu của hậu nhân Tư Mã gia, chứ không nhất thiết phải lấy máu của kẻ đã hãm hại Tiếu Thành Anh. Chỉ cần tìm được người trong gia tộc Tư Mã, dù bất kể là ai thì cũng đều có thể phá giải lời nguyền.”

Triệu Đại Phi mơ hồ không rõ: “Thế sao vừa rồi thầy không nói những điều này với Tiếu tiên sinh?”

Văn Trạch Tài đáp: “Cùng một lúc con người ta không thể tiêu hoá quá nhiều vấn đề. Giờ anh ta cần phải bình tĩnh trước đã. Kể cả thầy có nói thì chưa chắc người ta đã tin thậm chí còn cho rằng mình vì tiếc khoản tiền thù lao kếch xù kia nên cố tình vẽ hươu vẽ vượn, biến Tư Mã gia trở thành quân cờ lợi ích.”

Triệu Đại Phi im thin thít, hổ thẹn tự trách bản thân quá bồng bột và non nớt, vẫn còn thua kém sư phụ quá xa.

Tần Dũng vỗ vai an ủi thằng em rồi kéo nó về phòng để đại sư nghỉ ngơi.

Hôm sau, khi Văn Trạch Tài xuống lầu liền trông thấy Tiếu Thành Anh đang nhàn nhã uống trà trong phòng khách. Anh ta đã trở về trạng thái như lần đầu tiên gặp mặt, ôn tồn lễ độ, thanh tao phong nhã.

Sáng nay Tiếu Nhạc Nhạc có lớp bổ túc nên đã ăn sáng và rời đi trước rồi.

Bình thường Tiếu Thành Anh sẽ ăn cùng em gái nhưng hôm nay anh cố ý nán lại để đợi ba vị khách quý.

Sau khi ngồi vào bàn, Triệu Đại Phi hết nhìn sư phụ rồi lại quay sang nhìn Tiếu tiên sinh. Nhưng khổ nỗi càng làm vậy thì chỉ càng chuốc thêm chán chường, uể oải. Bởi đứng trước chuyện sống còn mà cả hai người họ đều bình tĩnh, trầm ổn, không chút vội vàng hấp tấp. Xem ra Triệu Đại Phi không những thua sư phụ mà còn kém cả Tiếu Thành Anh nữa cơ.

Ăn xong bữa sáng, Tiếu Thành Anh không đi làm cũng không hạ lệnh tiễn khách. Anh mời ba vị khách quý lên trà thất (2) vừa thưởng trà vừa giới thiệu danh lam thắng cảnh thủ đô. Ý tứ là muốn dẫn bọn họ đi thăm thú cảnh đẹp.

Tới đây thì không chỉ Triệu Đại Phi, ngay cả Tần Dũng cũng cảm thấy vô cùng nể phục vị tiên sinh này. Rõ ràng đêm qua mới trải qua một trận đau đớn thế xác, chấn động tinh thần. Ấy vậy mà đến sáng nay đã có thể thu hồi cảm xúc, vui vẻ nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

Có thể thấy, anh ta là một người đàn ông vô cùng bản tĩnh và tử tế, không để cảm xúc tiêu cực của mình làm ảnh hưởng tới những người xung quanh.

“Để hôm khác đi, hôm nay không vội”, Văn Trạch Tài mỉm cười nói.

Tiếu Thành Anh thoáng sửng sốt, cho rằng vì mình nên Văn đại sư mới từ chối: “Không sao, vừa lúc tôi cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày, đi thăm thú đó đây cho khuây khoả, coi như đại sư đi cùng bầu bạn với tôi.”

Văn Trạch Tài hoà nhã nói: “Tiếu tiên sinh, tôi cảm thấy việc phá giải lời nguyền quan trọng hơn chuyện đi chơi. Tiên sinh nói có phải không?”

“Văn…Văn đại sư…ý ngài là?” Tiếu Thành Anh dè dặt hỏi ngược lại. Thái độ thận trọng, không chút vui mừng.

Không phải anh ta không vui mà là không dám vui. Đã thất vọng quá nhiều cho nên chẳng dám đặt để hy vọng nữa. Dù cho cơ hội trước mặt có chắc chắn đến mấy thì anh ta cũng phải dè chừng đôi phần.

Lúc này, Văn Trạch Tài mới giải thích tường tận: “Tổ tiên của tôi và gia tộc Tư Mã có dính dáng một chút quan hệ. Thế nên chỉ cần Tiếu tiên sinh có thể tìm được hậu nhân của dòng họ Tư Mã, lấy được một giọt tinh huyết về đây thì tôi đảm bảo lời nguyền trên người tiên sinh sẽ được phá giải hoàn toàn.”

Dứt lời, Văn Trạch Tài liền đẩy tới trước mặt anh ta một tờ giấy ghi kín chữ. Vì để giúp Tiếu Thành Anh đẩy nhanh tiến độ, đêm qua Văn Trạch Tài đã đọc đi đọc lại cuốn sách cổ rồi chắt lọc những thông tin hữu ích và chính xác nhất. Bởi lẽ đã gọi là dã sử thì thật giả lẫn lộn, đặc biệt là đối với những đại gia tộc lừng lẫy thì thông tin càng nhiễu loạn, giả nhiều hơn thật. Nếu cứ tìm theo nó thì chả khác nào mò kim đáy biển.

Sợ Tiếu Thành Anh hiểu lầm, Triệu Đại Phi vội vàng bổ sung thêm: “Ý sư phụ tôi là, không nhất thiết phải là người ra tay hãm hại tiên sinh. Chỉ cần là hậu nhân của gia tộc Tư Mã là được.”

Tiếu Thành Anh hít vào một hơi thật sâu, cầm tờ giấy đứng dậy rồi lịch sự cáo lỗi: “Tôi…tôi ra ngoài một chút, xin thứ lỗi!”

Nói đoạn, anh ta xoay người rời đi. Bước chân rất gấp gáp và hỗn loạn.

“Ủa, anh ta làm sao vậy?” Triệu Đại Phi nhất thời chưa kịp hiểu.

Tần Dũng rót thêm trà cho Văn Trạch Tài rồi thương tình giải đáp: “Cần thời gian bình tĩnh.”

Thái độ và ánh mắt như thể đang nói với đứa trẻ lên ba.

Triệu Đại Phi trề môi làm mặt quỷ nhưng chẳng thèm giận dỗi bởi đầu óc đang tập trung nghĩ tới chuyện làm giàu. Chỉ cần việc này thành công, danh tiếng của sư phụ sẽ vang vọng khắp thủ đô. Về sau bọn họ không cần mất công ngồi tàu lên tận đây nữa mà khách khứa từ khắp mọi miền sẽ đổ xô về Liêu Thành.

Ý mà khoan, tiệm đoán mệnh nhà mình hơi nhỏ, sợ rằng không đủ chỗ cho khách ngồi ấy chứ….

Cứ thế, Triệu Đại Phi ngụp lặn trong tưởng tượng của bản thân, lúc thì cười hề hề lúc lại đăm chiêu suy tính, chả khác gì thằng ngốc.

===

Chú thích:

(1) Trong xã hội Đông Á, một người đàn ông có một người vợ hợp pháp (Thê; 妻 hay Chính thất; 正室)[1] và có thể có hơn một vợ lẽ nàng hầu (Thiếp; 妾), con của các thê được gọi là Đích tử (嫡子), cũng gọi Đích tự (嫡嗣), còn con của thiếp đều là Thứ tử (庶子).

Giữa các Đích tử và Thứ tử cũng có sự phân biệt, thông thường Đích trưởng tử là dành cho người con trai lớn nhất trong hàng Đích tử, ngay sát sau đó thì liền có danh xưng Đích thứ tử (嫡次子), tức con trai thứ trong hàng Đích. Con trai lớn nhất trong hàng Thiếp sinh ra thường gọi là Thứ trưởng tử (庶長子), sau còn có Thứ thứ tử (庶次子). Trong chữ Hán thì chữ Thứ (次) là nói đến vị trí thứ hai, chỉ sau Trưởng (長), còn chữ Thứ (庶) là thân phận kém, chỉ đến dân thường hoặc con của tỳ thiếp sinh ra.

(2)Trà thất là một căn phòng được xây dựng riêng cho mục đích uống trà và thưởng trà. Ở căn phòng này, sự lặng lẽ, tĩnh mịch, màu sắc trầm mặc là chủ yếu. Không gian bên trong được thiết kế đơn giản, nội thất bố trí không quá cầu kỳ nhằm tạo nên một bức tranh tĩnh lặng.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    90

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!