Chương 301: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Gặp lại bạn cũ

Phiên bản dịch 9161 chữ

Khổ nỗi, Tiếu Thành Anh càng nhún nhường thì Tiếu Nhạc Nhạc càng được nước làm tới. Nó giận dữ hét ầm lên: “Anh muốn nhốt em?”

Tiếu Thành Anh nhắm mắt, vẻ mặt mỏi mệt: “Nhạc Nhạc, gần đây anh thật sự rất mệt. Em đừng làm loạn nữa, ngoan, nghe lời, có được không?”

Tiếu Nhạc Nhạc tức khắc mềm lòng, định bụng đi qua bóp vai cho anh trai rồi ngọt ngào làm nũng như mọi khi, thể nào anh trai cũng chiều theo ý nó cho mà xem. Đáng tiếc, Tiếu Nhạc Nhạc vừa bước lại gần thì Tiếu Thành Anh đột ngột đứng phắt dậy, động tác tránh né rõ ràng.

Tiếu Nhạc Nhạc sốc ngây người, đôi mắt thấm đẫm bi thương.

Thấy vậy, Tiếu Thành Anh cũng thoáng chút xấu hổ nhưng phần nhiều là mất tự nhiên. Mặc dù lý trí không muốn lạnh nhạt với con bé nhưng trong thâm tâm anh thực xự bài xích những tiếp xúc gần gũi, thân mật.

“Thôi ăn nhanh rồi lên lầu nghỉ ngơi đi, lát nữa Tiếu bá sẽ dẫn giáo viên tới”

Nói xong Tiếu Thành Anh đi thẳng ra vườn hoa bỏ lại Tiếu Nhạc Nhạc nước mắt nước mũi tèm lem, mếu máo ăn vạ: “Tiếu bá, rốt cuộc hôm nay anh ấy bị làm sao vậy?”

Tiếu bá lặng lẽ cúi đầu, kỳ thật ông không biết rõ lắm nhưng ông thấy chuyện này cũng không hẳn là xấu. Thường ngày thiếu gia quá nuông chiều tiểu thư khiến cô Sở Thanh Thanh ghen đứng ghen ngồi.

Mà tục ngữ có câu, “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết”. Gớm khổ, hễ mỗi lần đôi tình nhân đó giận hờn thì chỉ làm tội ông già này thôi, cứ phải chạy tới chạy lui đến là mệt.

Ông có tuổi rồi, không chịu nổi ồn ào đâu, chỉ muốn thanh tịnh, bình yên thôi.

Làm nũng không được, mè nheo không xong, cuối cùng Tiếu Nhạc Nhạc đành phải ngoan ngoãn trở về phòng mình.

Tiếu bá lập tức tới chỗ cậu chủ báo cáo, Tiếu Thành Anh khẽ gật đầu.

Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn thấy lấn cấn lắm, thế nên bèn đến tìm Văn đại sư xin chỉ giáo: “Đại sư, chuyện này thực sự có liên quan tới Nhạc Nhạc sao?”

Văn Trạch Tài hiểu những khúc mắc trong lòng Tiếu Thành Anh nhưng vẫn phải nói thẳng: “Cho dù không liên quan đi nữa thì đối phương cũng phải thông qua Nhạc Nhạc mới có thể hạ lời nguyền lên người tiên sinh.”

Hoặc nói cách khác, Tiếu Nhạc Nhạc chính là quân cờ được bố trí tới bên cạnh nhằm mục đích hãm hại Tiếu Thành Anh.

Tiếu Thành Anh yên lặng thở dài. Thực ra anh hiểu, hiểu hết đấy nhưng không muốn đối diện, đành nhờ Văn đại sư xé toạc lớp vỏ cuối cùng, ép bản thân phải nhìn thẳng và chấp nhận sự thật. Dù cho nó có phũ phàng tới đâu.

Kể từ đây, tình cảm của anh với Nhạc Nhạc sẽ thay đổi, không cách nào quay trở lại những tháng ngày vô tư, thuần khiết trước kia nữa.

“Đa tạ đại sư, chuyện này tôi sẽ điều tra”, Tiếu Thành Anh cười hiền.

Nói đến cùng thì đây là chuyện riêng của gia đình anh, Văn đại sư giúp phá giải lời nguyền đã là ân đức lớn lao rồi, anh thật không dám làm phiền đại sư thêm nữa.

Buổi chiều cùng ngày, Tiếu Thành Anh tự mình lái xe chở ba người Văn Trạch Tài tới Sở gia, gặp Sở Thanh Thanh.

Khi nhìn thấy bọn họ, Sở Thanh Thanh kinh ngạc vô cùng, nhưng càng kinh ngạc hơn khi không thấy cái đuôi Tiếu Nhạc Nhạc bám theo làm kỳ đà cản mũi như mọi lần.

“Anh không dắt em gái anh đi cùng à?”

Nhân lúc Văn Trạch Tài uống trà, Sở Thanh Thanh ghé sát tai Tiếu Thành Anh hỏi nhỏ.

Tiếu Thành Anh cười khổ: “Chuyện này dài lắm, để từ từ anh sẽ kể với em sau.”

Đây là lần đầu tiên Tiếu Thành Anh có biểu hiện chán chường mệt mỏi khi nhắc tới em gái cưng, Sở Thanh Thanh rất tò mò nhưng cô không để lộ điều đó ra bởi cô hiểu “tò mò hại chết con mèo”. (1)

Sở Thanh Thanh điềm nhiên quay sang tiếp chuyện khách quý: “Văn đại sư, hôm ấy tôi có việc đột xuất nên mới nói một nửa đã phải rời đi, tôi rất lấy làm tiếc. Không biết hôm nay có vinh hạnh mời đại sư tính giúp cho một quẻ không?”

Văn Trạch Tài buông tách trà, mỉm cười: “Cô Sở đừng khách sáo, mời cô nói.”

Sở Thanh Thanh từ tốn trình bày: “Hiện giờ đã trôi qua nửa năm nhưng tôi cứ cảm thấy nửa năm này của mình quá mức xui xẻo, rất nhiều việc đã chắc thắng mười mươi vậy mà cuối cùng lại hỏng chỉ bởi một lý do vô cùng vớ vẩn, dẫn tới hàng loạt các tổn thất nặng nề. Một lần thì còn bảo là sai lầm, nhưng đằng này cứ liên tiếp lặp đi lặp lại. Tôi không thể không hoài nghi có phải có thứ gì đó…”

Sở Thanh Thanh ấp úng khó diễn đạt thành lời nhưng cô tin Văn đại sư có thể hiểu được.

Và không khiến Sở Thanh Thanh thất vọng, Văn Trạch Tài gật đầu rồi đưa cho cô ấy ba đồng tiền vàng: “Tập trung vào những suy nghĩ trong đầu rồi thảy xuống.”

Sở Thanh Thanh lạ lẫm đón lấy, nhìn thoáng qua một cái rồi nghiêm túc làm theo sự chỉ dẫn của đại sư.

Đây là lần đầu tiên thấy người ta gieo quẻ nên Tiếu Thành Anh rất lấy làm thú vị và hiếu kỳ.

Sau khi thảy xong, Sở Thanh Thanh hồi hộp ngồi yên chờ đợi.

Văn Trạch Tài không giải quẻ ngay mà đưa mắt nhìn thằng đệ ngồi kế bên cạnh. Triệu Đại Phi bối rối sờ sờ cánh mũi, biểu cảm mờ mịt, không nhìn ra quẻ tượng.

Văn Trạch Tài lắc đầu, thoáng chút thất vọng rồi quay sang hai vị khách, bắt đầu giải quẻ: “Chuyện xui rủi của cô không phải do thiên tai mà là nhân hoạ. Theo lý mà nói năm nay là năm vượng về tài vận nhất trong cuộc đời cô. Nhưng nửa năm qua rồi mà cô vẫn chẳng kiếm được đồng nào, thậm chí còn thâm hụt thua lỗ. Nguyên nhân là do có người cố ý huỷ hoại tài nguyên của cô. Để giải quyết vấn đề này một cách triệt để, thiết nghĩ cô không cần tìm tới thấy bói, mà nên tiến hành điều tra, thanh lọc những tay chân thân tín ở ngay bên cạnh mình.”

“Không thể nào!” Sở Thanh Thanh phản đối theo bản năng, “Những người đi theo tôi toàn là tâm phúc của tôi, bọn họ sẽ không bao giờ phản bội tôi.”

“Thanh Thanh, Thanh Thanh, em bình tĩnh có gì từ từ nói”, Tiếu Thành Anh vội đè vai người yêu lại, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Sở Thanh Thanh hít vào một hơi thật sâu, ái ngại nói với Văn Trạch Tài: “Xin lỗi đã mạo phạm đại sư, chỉ là hai người bọn họ là tâm phúc mẹ tôi để lại cho tôi, thế nên…”

Nếu giờ hoài nghi bọn họ thì chẳng phải cũng hoài nghi chính mẹ mình hay sao?! Cái này, Sở Thanh Thanh không thể làm được.

Sự khó xử trong lòng cô ấy, Văn Trạch Tài có thể cảm thông nhưng không thể vì vậy mà nói khác đi được: “Những gì tôi nói đều dựa vào quẻ tượng, không thêm không bớt nửa lời. Còn tin hay không là quyền của cô.”

Sở Thanh Thanh đỡ trán suy nghĩ chốc lát. Khi ngẩng đầu dậy, ngữ khí cô đã khôi phục vẻ bình thản thường ngày: “Tất nhiên tôi rất kính trọng đại sư. Chuyện này tôi sẽ điều tra, cám ơn đại sư chỉ điểm.”

Tuy mọi chuyện chưa ngã ngũ, chân tướng đúng sai chưa rõ ràng nhưng Sở Thanh Thanh vẫn mời ba người Văn Trạch Tài một bữa thịnh soạn và gửi tiền lễ rất hậu.

Lúc nhận lễ, Triệu Đại Phi không nén nổi kinh ngạc cùng vui sướng. Chiếc phong bao nặng tay ngoài sức tưởng tượng của cậu, chứng tỏ Sở Thanh Thanh thực sự tín nhiệm cô bạn thân Mã Ái Hương.

Thì rõ ràng là như vậy còn gì. Ban nãy nghe sự phụ nói cô ấy suýt chút phẫn nộ đấy thôi. Có thể nhìn ra, trong lòng cô Sở vẫn còn nhiều điều vướng mắc chưa thông suốt. Nếu giả là một đại sư khác, không phải do Mã Ái Hương giới thiệu thì chắc có lẽ đã bị hạ lệnh tiễn khách rồi cũng nên. Đằng này cô ấy vừa mời cơm vừa tạ trọng lễ, hiển nhiên là do nể mặt Mã Ái Hương rồi.

Sau khi xong việc ở Sở gia, Tiếu Thành Anh không đưa ba người Văn Trạch Tài về Tiếu gia mà tiếp tục đi tới nhà một thân thích khác: “Vị trưởng bối này của tôi cũng mắc phải bệnh lạ. Tình huống không khác tôi là bao, đi khám khắp nơi, đông tây y đủ cả mà không cách nào tìm ra bệnh.”

Văn Trạch Tài nhận lời ngay. Mối làm ăn tìm tới tận nơi, không lẽ lại lắc đầu từ chối, làm gì có cái lý đó. Vả lại ban nãy lúc ở Sở gia, Triệu Đại Phi nhận được điện thoại của Trần Vân Hồng báo rằng sức khoẻ của Tiểu Thảo đã khá lên, bác sĩ cho xuất viện rồi. Vì vậy bọn họ có thể yên tâm lưu lại thủ đô thêm một thời gian nữa.

Trưởng bối của Tiếu Thành Anh họ Hoàng, là phụ nữ. Mặc dù mang thân phận bề trên nhưng tuổi tác cũng chỉ tương đương Tiếu Thành Anh mà thôi.

Song điều khiến thầy trò Văn Trạch Tài, Triệu Đại Phi bất ngờ hơn cả chính là chồng cô ấy lại là người quen cũ của bọn họ.

Lúc nhìn thấy Văn Trạch Tài, Vu Quảng Bình đứng hình mất mấy giây, không ngờ rằng lại có thể hội ngộ bạn cũ ở thủ đô, một nơi cách rất xa đội sản xuất Lợi Hoà nghèo nàn, lạc hậu.

Và Vu Quảng Bình bây giờ cũng không còn là chàng thanh niên trí thức Vu lúc ấy nữa rồi. Anh bảnh tỏn trong bộ tây trang đắt tiền, đặt may riêng vừa khít, cặp mắt tinh khôn giấu dưới cặp kính gọng vàng, khuôn mặt đanh lại đầy vẻ nghiêm nghị. Từ cử chỉ cho tới lời ăn tiếng nói đều toát lên sự trầm ổn, cẩn trọng.

Hẳn là mấy năm qua, anh ta đã trải qua không ít sóng to gió lớn, đủ để gọt giũa thói kiêu căng, bộc trực của một thời tuổi trẻ bồng bột.

Biết Văn đại sư đây là bạn cũ của chồng mình, Hoàng Anh lập tức lui xuống bếp lo cơm nước, nhường lại không gian phòng khách cho các anh hàn huyên tâm sự.

Tiếu Thành Anh cũng biết ý, viện cớ bận việc xin phép đi trước.

Vu Quảng Bình kín đáo quan sát Tần Dũng, trong khi ấy vẫn thoải mái tự nhiên cười nói cùng Văn Trạch Tài: “Thế nào, mấy năm không gặp, xem ra ông bạn phát triển dữ dội quá ha?!”

===

Chú thích:

(1)Thành ngữ Anh có một câu “Curiosity killed the cat”, dịch nôm ra là “Tò mò hại chết con mèo”, mang hàm ý có những việc không nên cố tìm hiểu vì rất có thể sẽ rước thêm nhiều rắc rối và phiền phức.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    58

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!