Chương 310: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Trên bảo dưới không nghe

Phiên bản dịch 9159 chữ

Nhìn thấy Tất Trường Lâm mới chợt nhớ tới cuộc hẹn với thầy Triệu, Đại Phi liền hỏi: “Khi nào mình tới chỗ thầy Triệu hả sư phụ?”

Chuyện là thầy Triệu về quê xây nhà nên có ý mời Văn Trạch Tài xuống xem phong thuỷ giúp, coi coi có chỗ nào chưa ổn thì điều chỉnh luôn một thể.

Văn Trạch Tài xem qua lịch làm việc rồi nói: “Chiều nay chúng ta đi.”

Đầu giờ chiều, hai thầy trò chưa kịp ra khỏi cửa thì Tần Dũng chạy lại. Nhìn mặt mũi cậu ấy vẫn bơ phờ mệt mỏi nhưng tinh thần đã thả lỏng hơn ít nhiều.

“Hai ngày trở lại đây mỗi lần uống thuốc dì Tư em không còn quằn quại đau đớn như trước nữa. Như vậy là đang chuyển biến tốt phải không đại sư?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Đúng thế, càng uống cơ thể sẽ càng khá hơn. Một tháng sau bắt đầu đưa cô ấy ra sân phơi nắng được rồi. Phải phơi thường xuyên thì cơ thể mới nhanh hồi phục. Chẳng mấy nữa mà thời tiết chuyển thu, nhớ phải tranh thủ đấy.”

Bên ngoài tiếng ve râm ran không ngừng làm cho tâm trạng con người cũng chộn rộn, bứt rứt không yên. Tuy nhiên giọng nói của Văn Trạch Tài vẫn luôn từ tốn, điềm đạm mang đến cho người nghe cảm giác thư thái lạ thường.

Tần Dũng vội vàng gật đầu: “Vâng vâng, em nhớ kỹ rồi.”

Nói thêm dăm ba câu nữa rồi Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi lên đường.

Đi từ xa đã nhìn thấy thầy Triệu đứng đợi ở đầu thôn, quần âu áo sơ mi đóng thùng, tóc vuốt ngược gọn gàng chỉnh tề.

Tiến lại gần, Văn Trạch Tài chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Thầy Triệu, đã lâu không gặp.”

Thầy Triệu tươi cười niềm nở: “Xin chào, đã lâu không gặp. Thế nào, ôn luyện tới đâu rồi? Nếu có chỗ nào vướng mắc thì cứ tới tìm thầy bất cứ lúc nào, thầy sẽ giải đáp cho em nhưng lúc chấm thi cuối kỳ thầy nhất định sẽ không nương tay đâu đấy.”

Mấy câu chuyện tầm phào vui vui tiếp tục vang lên dọc theo quãng đường đi vào thôn.

Gió nóng hầm hập thổi tới khiến ai nấy đều đổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Thầy Triệu thở hổn hển: “Năm nay nóng quá, nóng hơn mọi năm nhiều.”

“Vâng, nóng kinh khủng luôn thầy”, Triệu Đại Phi cầm mũ quạt phành phạch, “Mấy năm trước chỉ nóng ban ngày thôi tới chiều tối là có gió mát dễ chịu rồi, còn năm nay thì nửa đêm vẫn oi bức như thường, không tài nào ngủ nổi.”

“Ừ, công nhận oi thật nhưng hoa màu lại được mùa, cây cối tốt lắm”, thầy Triệu vui vẻ khoe.

Khoảng độ mười phút sau, bọn họ tới trước một ngôi nhà mới vừa xây xong phần thô, đang trong giai đoạn hoàn thiện. Văn Trạch Tài không vội vào trong ngay mà đi xung quanh quan sát một lượt. Đến khi nắm được tình hình cơ bản, anh mới theo thầy Triệu vào nhà.

Trong sân vẫn còn ngổn ngang gạch ngói, bên giếng nước cô Triệu vợ thầy cùng mấy đứa con đang lúi húi kỳ cọ dọn rửa. Nhìn thấy Văn Trạch Tài tới, cô vội ngừng tay, chạy ra tiếp đón.

Mọi người cùng nhau di chuyển vào bên trong ngồi cho mát, mấy đứa nhỏ nhanh nhẹn bưng trà bạc hà lên.

Ngụm trà mát lạnh trôi tới đâu là tỉnh tới đó, đến người điềm đạm như Văn Trạch Tài mà cũng uống một hơi cạn sạch.

Thầy Triệu ngồi bên nhấp nhổm nãy giờ, vừa thấy Văn Trạch Tài buông cốc một cái là nôn nóng hỏi ngay: “Thế nào, ổn không?”

Văn Trạch Tài hỏi: “Đây là xây từ nền cũ lên hả thầy?”

“Không phải” Thầy Triệu lắc đầu, “nền nhà cũ chật lắm, lại ẩm thấp nữa, giờ chỉ để đó làm kỷ niệm thôi chứ không ở được.”

“Kết cấu và bố cục không có vấn đề, chỉ là cái cây ở trước cổng kia kìa nên chặt đi”, Văn Trạch Tài chỉ ra cây tùng cổ thụ nằm sừng sững ngay lối ra vào.

Thầy Triệu thoáng vẻ luyến tiếc: “Tại thấy nó cũng lâu năm nên định để cho mát, bộ không thể trồng cây trước nhà à?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Đúng vậy, cây mọc trước cổng không phải là điềm lành. Người đàn ông trụ cột dễ phải bôn ba tha hương cầu thực, thậm chí là chết đường chết chợ. Trong nhà cũng lắm tranh chấp khó được yên ổn.”

Nghe thấy vậy, cô Triệu lập tức nói ngay: “Chặt, gọi thợ tới chặt liền, một nhánh rễ cũng không được để lại.”

Thầy Triệu hết hồn: “Thì cứ bình tĩnh việc đâu còn có đó, không lẽ bà sợ tôi đi mất à?”

Cô Triệu ném lại một ánh mắt “hỏi thừa” rồi đứng dậy đi ra sau, tiếp tục bận việc.

Chờ người đi rồi, Văn Trạch Tài mới tế nhị hỏi: “Thầy gọi em tới tận đây không phải vì mỗi cái việc đơn giản này thôi đấy chứ?”

Y như rằng, thầy Triệu gãi gãi đầu, ái ngại nói thầm: “Đúng là không phải mỗi việc này. Thầy có ông bạn thân nối khố tự nhiên mắc phải bệnh lạ. Mà nói bệnh thì cũng không hẳn, nói chung là lạ lắm, muốn nhờ em tới xem giúp.”

Ngồi bên cạnh, Triệu Đại Phi có chút dở khóc dở cười. Không hiểu từ khi nào sư phụ mình kiêm luôn cả nghề bắt bệnh thế này, có bệnh không kiếm bác sĩ mà lại đi tìm thầy bói là sao?

“Cụ thể là bệnh gì thầy?” Văn Trạch Tài hỏi rất đàng hoàng nhưng thầy Triệu lại cứ thì thà thì thầm như đi ăn trộm: “Trên bảo dưới không nghe!”

Văn Trạch Tài thoáng nhăn mặt: “Đi khám bác sĩ chưa?”

Anh nào có chuyên môn về phương diện này, kiếm anh làm gì?

Sợ Văn Trạch Tài từ chối, thầy Triệu vội túm lấy tay anh, gấp gáp thúc giục: “Đi, cứ sang bên đó xem trước đã. Không phải chỉ mỗi trên bảo dưới không nghe thôi đâu. Đằng này càng lúc cái đó càng teo tóp, giờ chỉ còn độc hai quả trứng thôi!”

Triệu Đại Phi cùng Văn Trạch Tài há hốc miệng, vô thức kẹp chặt hai chân. Má ơi, bệnh gì mà nghe thốn quá vậy!

Nhưng thôi, vì nể tình thầy Triệu, Văn Trạch Tài cũng đành đi xem thế nào.

Người này tên Hứa Hoành Dân, tuổi tác xấp xỉ thầy Triệu, nhà ở cuối thôn.

Ở bên ngoài nhìn vào liền thấy phòng ốc đã được nâng cấp lên gạch ngói, rất vững chãi và khang trang. Bước vào bên trong thì sân sướng sạch sẽ gọn gàng, đồ đạc sắp xếp ngăn nắp đâu ra đấy. Có vẻ nữ chủ nhân của ngôi nhà này rất đảm đang và khéo vun vén.

Trông thấy thầy Triệu dắt hai người lạ mặt tới, thím Hứa lập tức chạy ra đóng cổng chính rồi mới quay vào hỏi: “Là bác sĩ sao?”

Thầy Triệu ho khụ một tiếng, thoáng bối rối: “Em dâu, em đừng gấp. Người bạn này của tôi rất giỏi xử lý mấy chuyện kỳ lạ. Dù sao chúng ta cũng chưa biết Hoành Dân bị cái gì, cứ để cậu ấy xem xem thế nào, biết đâu lại tìm ra cách.”

Thím Hứa cụp mắt, hơi thất vọng nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần mời khách vào nhà.

Từ đấu chí cuối, Hứa Hoành Dân chỉ núp sau lưng vợ, cậy răng không được nửa lời, mặt mày chằm dằm chù ụ.

Tình ra thì đây là nỗi bất hạnh lớn nhất của một thằng đàn ông, rơi vào ai cũng sẽ vậy thôi chứ chả riêng gì Hứa Hoành Dân. Thế nên Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi không để bụng, ngược lại rất cảm thông là đằng khác.

“Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi ra vườn hái ít rau”, thím Hứa cười cười rồi xoay người đi ra ngoài.

Thật ra thím khéo léo tìm cớ tránh mặt để đám đàn ông nói chuyện cho thoải mái thôi chứ nắng nóng thế này đi ra vườn có mà say nắng chết.

Vợ vừa đi khỏi, Hứa Hoành Dân vội đóng sầm cửa lại rồi mếu máo nói: “Tôi…hai cái trứng của tôi cũng bắt đầu nhỏ đi rồi…”

Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi sửng sốt ngồi đực mặt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Chứ hổng lẽ hỏi có đau không à, hay nhỏ bằng chừng nào rồi?

Ngay cả thầy Triệu, người bạn nối khố chơi với nhau từ nhỏ đến lớn cũng câm nín, không thốt nên lời.

Thấy tất cả cùng trầm mặc, Hứa Hoành Dân tuyệt vọng thốt lên: “Xong đời tôi rồi!”

Sau đó ngã sõng soài xuống nền đất, hai mắt vô hồn nhìn trân trân lên trần nhà, miệng lẩm nhẩm: “Tôi không còn là đàn ông nữa rồi, vợ tôi sẽ bỏ tôi mà đi, con tôi cũng không nhận tôi nữa bởi vì tôi là quái vật…tôi là quái vật…”

“Hoành Dân”, thầy Triều vội đỡ bạn dậy, “Đừng bi quan như thế với cả chuyện này đâu phải lỗi do ông.”

“Lỗi là tại tôi, tất cả là tại tôi hết”, Hứa Hoành Dân ôm chặt lấy cánh tay thầy Triệu, run rẩy thú tội: “Do tôi không kiềm chế được bản thân…là tôi sai…đáng lẽ tôi không nên tới chỗ người phụ nữa kia…không nên để sắc đẹp mê hoặc…”

“Cô ta nhất định là quái vật nên mới muốn biến tôi thành quái vật để bắt tôi đi….”

“Tôi sai rồi, tôi hối hận lắm rồi, ước gì thời gian quay trở lại thì có chết tôi cũng không bước chân vào căn nhà đó…”

Hứa Hoành Dân gần như mất hết lý trí, cứ thế tồng tộc kể hết những bí mật cất giấu trong lòng. Hắn mê đắm người phụ nữ kia ra sao, theo ả về tận nhà rồi phát sinh quan hệ như thế nào…

Văn Trạch Tài yên lặng cau chặt mày còn thầy Triệu thì ngỡ ngàng không dám tin: “Hoành Dân, tại sao lại vậy? Tại sao lại làm ra loại chuyện đốn mạt như vậy hả?”

Hứa Hoành Dân chỉ biết cười khổ, không dám trả lời, đúng hơn là không biết trả lời thế nào.

Triệu Đại Phi khinh thường ra mặt, giật giật áo Văn Trạch Tài: “Sư phụ, mình đi thôi.”

Cậu cố tình nói lớn tiếng để tất cả mọi người trong phòng cùng nghe thấy.

Thầy Triệu có phản ứng đầu tiên, vội vàng nhìn về phía Văn Trạch Tài bằng ánh mắt van nài: “Chuyện này đúng là rất khốn nạn, rất đốn mạt, giờ hắn cũng gặp quả báo rồi. Nhưng cuộc đời về sau còn dài. Nếu có thể có một cơ hội, thầy tin chắc hắn sẽ không dám tái phạm, sẽ sống tử tế đàng hoàng. Trạch Tài…à không Văn đại sư…đại sư xem có cách nào…”

Thấy ông bạn nói năng nhỏ nhẹ với người trước mặt, Hứa Hoành Dân lập tức biết người này rất có khả năng sẽ giúp được mình nên liền quỳ sụp xuống, khẩn khoản thề thốt: “Tôi xin thề, từ giờ đến lúc chết nhất định sẽ không tái phạm, sẽ đối xử thật tốt với vợ con, chung thuỷ một lòng, tuyệt đối không tơ tưởng đến người nào khác. Văn đại sư, tôi biết lỗi của mình rồi, xin đại sư cứu tôi, xin hãy cứu vớt đời tôi…”

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    96

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!