Chương 319: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Phiên ngoại - Thợ mộc Viên và con rối (4)

Phiên bản dịch 14416 chữ

Sau khi ăn xong, dì tóc dài dẫn cô vào một căn phòng. Nơi này cũng không có rương gỗ nhưng có một cái tủ rất cao.

Con rối vụng về gạt hết chăn mền cùng quần áo xuống đất, sao đó chui vào trong ngăn tủ, sung sướng cuộn tròn người lại, cười ngô nghê.

Đang chơi thì sực nhớ ra đống quần áo nằm ngổn ngang dưới nền đất, con rối lại bò ra, nhặt từng cái một ném lên giường. Sau đó lại yên tâm chui vào hộc tủ.

Càng lúc, cơ thể con rối càng linh hoạt và uyển chuyển hơn.

Có thể nói sau ba ngày rời khỏi nhà Bự con, đêm nay là đêm yên bình nhất của cô. Cô đã ăn được đồ ăn, cũng đã tìm được một chỗ rất giống rương gỗ để ngủ. Tất cả cô đều làm đúng như những gì Bự con dặn, cô ngoan như vậy mà, nhất định sớm mai Bự con sẽ xuất hiện, sẽ lại gõ cốc cốc cốc gọi cô dậy.

Sáng hôm sau, dì hai vừa tỉnh là nghĩ tới cô gái đầu tiên. Dì rất không yên tâm, con bé đầu óc chậm chạp, đến ăn còn không biết ăn, liệu nó có thể ngủ một mình được không. Thế là dì lóc cóc ngồi dậy, khoác áo đi kiểm tra.

Mở cửa phòng, dì tá hoả không thấy cô gái đâu cả. Vội chạy về đánh thức ông bạn già, hai người lục tung cả căn phòng lên cũng không thấy tăm hơi đâu.

Mãi sau mới phát hiện đống chăn màn quần áo xếp chồng trên giường, lại nghe tiếng lục cục phát ra từ trong tủ, ông chồng liền kéo bà vợ ra phía sau bảo vệ, còn mình thì cẩn thận mở tủ kiểm tra.

Cánh tủ bật mở, hai mắt con rối vụt sáng, cứ tưởng Bự con đến đón mình nào ngờ lại là bà dì tóc dài và một người đàn ông lạ mặt.

Con rối xụ mặt, dựa sát vào ngăn tủ, có chút không vui.

Vợ chồng dì hai quay ra nhìn nhau, xót xa thở dài: “Có giường không ngủ mà lại chui vào trong ngăn tủ, chắc chắn ở nhà con bé này bị bạo hành rồi.”

Con rối chẳng hiểu gì cả, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nhảy ra ngoài. Cô thoáng bất ngờ vì cơ thể mình dường như càng nhanh nhẹn và linh hoạt hơn hôm qua nhiều.

Cô ôm quần áo trên giường nhét lại vào ngăn tủ rồi chuẩn bị đi ra ngoài. Nơi này tuy ấm áp nhưng không có Bự con, cô muốn tìm Bự con cơ.

Dì hai mềm lòng, không yên tâm cô gái khờ khạo đi ra ngoài một mình nên liền lặng lẽ bám theo phía sau, định bụng buổi tối sẽ dắt về nhà mình cho ăn cho ngủ.

Con rối càng đi càng hoang mang, rõ ràng ở đây có rất nhiều nhà hao hao nhà Bự con, nhưng sao không thấy Bự con nhỉ?

Tìm một hồi, con rối buộc phải dừng bước vì dì tóc dài cãi nhau với người ta. Bọn họ nói rất to nhưng con rối nghe chẳng hiểu gì cả. Lát sau, một bà tóc ngắn lao vào đánh dì tóc dài, con rối chợt nhớ đến cảnh tưởng mình bị lũ trẻ đẩy ngã hôm qua, khi đó cô rất không vui nên nhất định lúc này dì tóc dài cũng cảm thấy không vui.

Dì tóc dài giống như Bự con, cho cô đồ ăn, cho cô chỗ ngủ và còn cười với cô nữa, dì tóc dài là người tốt.

Con rối nghiêng đầu, xác định mục tiêu rồi thong thả nhưng dứt khoát đánh thật mạnh vào người đàn bà tóc ngắn.

Thấy tình hình có vẻ không ổn, dì hai liền lôi kéo con rối chạy. Đáng tiếc, con rối không thể chạy nhanh mà chân dì hai lại bị thương nên chẳng bao lâu hai người đã bị đuổi kịp.

Người đàn bà tóc ngắn đem theo rất nhiều người, vây kín xung quanh bọn họ. Đang lúc con rối không hiểu tại sao bà ta lại vui, chạy mệt gần chết có gì đâu mà cười thì một cái tát đau điếng giáng thẳng lên mặt cô.

Dì hai nhào lên ngăn cản nhưng không đủ khả năng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bắt cô gái yếu ớt đi.

Con rối bị đám người lôi đi xệch xệch. Cô ngoái đầu nhìn dì tóc dài quỳ rạp trên nên tuyết, khóc lóc thảm thương. Cô bất giác cảm thấy chóp mũi cay xè, cô cũng muốn khóc.

Ồ, cô biết rồi, khi vui vẻ người ta sẽ cười. Vậy khi khổ sở người ta sẽ khóc.

Cười là vui còn khóc là buồn!

Bất chợt con rối nhớ Bự con quay quắt, nếu có Bự con ở đây, nhất định anh sẽ không để bọn họ bắt cô đi, như vậy dì tóc dài sẽ không phải buồn, không phải khóc!

Đám người này đi rất nhanh, lực rất mạnh, đôi giày bị văng ra, bàn chân cô chà sát xuống mặt đường.

Màu đỏ rực rỡ lại xuất hiện, cô đột nhiên cảm thấy đau. Ngoài lạnh ra thì cô còn thấy đau nữa.

Con rối phát hiện càng lúc mình biết càng nhiều. Nhưng càng như vậy thì cô càng nhớ Bự con.

Cô không biết như thế là tốt hay xấu nữa, nhưng trong lòng cô rất khó chịu, cô rất muốn nhìn thấy anh, ngay lúc này!

Dù đau đớn và lạnh buốt, con rối vẫn ráng mở to mắt quan sát xung quanh. Nếu con đường này hoang vu vắng vẻ thì tốt quá, như vậy là sắp về tới nhà anh Bự con rồi. Bởi cô vẫn còn nhớ rất rõ gã thối hoắc đã kéo mình đi ra khỏi trấn, đi dọc một con đường hoang vắng dài tít tắp rồi mới tới trấn này.

Trái ngược với sự mong đợi của cô, chẳng có con đường hoang vắng nào hết, xung quanh vẫn người xe tấp nập đông đúc.

Mụ đàn bà tóc ngắn tuy bản tính hung hãn nhưng cũng chưa to gan lớn mật tới độ dám buôn bán người. Chẳng qua mụ ta thấy cô xinh xắn lại ngu đần nên nảy sinh ý định bắt cô về, lừa cô ngủ với chồng mụ đặng kiếm đứa con để sau này về già có người chăm sóc cho hai vợ chồng, thế thôi!

Con rối vừa bị kéo đi thì Bự con đuổi tới Tấn Thành. Bước vào trấn, anh liền nhìn thấy một bà dì quỳ rạp dưới đất, khóc lóc nom rất thương tâm.

Bự con không chút do dự, tiến lại đỡ. Anh làm việc tốt không cầu báo đáp mà chỉ đơn giản hy vọng rằng, nếu con rối của anh không may bị ngã thì cũng sẽ gặp được người tốt đỡ nàng đứng dậy.

Tình cờ thay, bà dì này chính là dì tóc dài đã cưu mang con rối tối qua. Dì hai cảm kích chàng thanh niên tốt bụng đã dìu mình về tận nhà.

Vừa vào nhà chưa kịp ngồi nghỉ, dì đã cuống quýt giục ông xã đi cứu người.

Dì hai nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Là tôi đã hại con bé, nếu tôi không bám theo nó thì sẽ không gặp con đàn bà hung tàn kia. Con bé phản ứng chậm chạp nhưng rất có nghĩa khí, nó còn ra mặt giúp tôi đánh mụ ấy nữa chứ. Thế mà tôi lại không bảo vệ được nó, tôi ân hận quá. Giờ ông mau đi báo cảnh sát đi, chúng ta phải cứu con bé ra, nhanh lên ông.”

Thợ mộc Viên nhanh chóng bắt được trọng điểm, anh vội vàng mở bức chân dung ra, rối rít khoa tay múa chân.

Nhìn thấy hình, dì hai kích động vô cùng: “Đúng đúng, chính là con bé. Cậu quen nó hả hay là người nhà của nó?”

Bự con cuống quýt gật lấy gật để.

Dì hai híp mắt thăm dò.

Sáng nay lúc nhìn thấy cô bé đáng thương cuộn mình rúc sâu vào ngăn tủ, vợ chồng dì đã đoán con bé bị gia đình bạo hành. Nhưng nhìn cậu trai này cao to tuấn tú, mắt ngọc mày ngài không giống phường vũ phu thích nói chuyện bằng nắm đấm.

Cùng lúc này, con rối bị tống vào một gian phòng. Mụ đàn bà tóc ngắn không đánh cô, thậm chí còn định thay quần áo cho cô nữa.

Mụ lấy ra mộ bộ quần áo bông rồi thô bạo lột bộ đồ trên người con rối ra. Vừa làm vừa lầm bầm mắng cô ở dơ, bẩn thỉu.

Bất ngờ thay, con rối một mực ôm ghì lấy chiếc áo xám bạc phếch, dính đầy bụi đường. Không những vậy còn trừng mắt tỏ thái độ phản kháng.

“Con khốn này!” Mụ ta giơ tay định tát nhưng chạm phải ánh mắt cứng cỏi của cô, mụ đột nhiên chột dạ, hạ tay xuống, “Hừ, mày cứ chờ đấy, đợi chuyện tối nay thành công tao sẽ xử đẹp mày!”

Chuyện tối nay trong miệng ả chính là đưa cô lên giường chồng mình. Trong mắt mụ, một cô gái ngốc nghếch sẽ dễ điều khiển hơn gấp vạn lần cái bọn mắt xanh mỏ đỏ, trơ tráo ngoài kia. Có con nhỏ này rồi, chồng mụ sẽ ngoan ngoãn ở nhà, không chạy ra ngoài tằng tịu mua vui chỗ gái làng chơi nữa.

Càng nghĩ càng hưng phấn, mụ giật mạnh bộ đồ rồi đẩy cô ngã dúi dụi vào chậu nước.

Nước quá nóng, con rối cảm thấy lồng ngực căng tức như sắp nổ, không thể hít thở bình thường.

Chẳng thèm để ý tới sự khó chịu của cô gái, mụ đàn bà vớ lấy cái giẻ lau, bặm môi trợn mắt chà tới chà lui. Tại mụ sợ lão chồng chê bẩn sẽ tức giận nên phải đích thân tắm rửa cho cô ấy.

Nhưng hỡi ôi, tay mụ vừa chạm vào làn da trắng nõn kia thì đã giật mình rụt lại.

Tại sao lại lạnh vậy? Lạnh băng như xác chết?

Mụ nuốt nuốt nước miếng, tự trấn tĩnh bản thân, chắc tại ban nãy cô ta mặc áo mỏng quá, lại đi dưới trời tuyết nên thân nhiệt giảm thôi, không có gì đâu!

Nhắm mắt nhắm mũi kỳ cọ một hồi, mụ lại phát hiện ra điểm bất thường. Tại sao da cứ nhăn đùm lại, không hề có độ đàn hồi, y như da người chết vậy?

Không chỉ mình mụ ta hốt hoảng, con rối lúc này cũng đang sợ hãi vô cùng. Cô chưa bao giờ đụng vào nước, áp lực trong nước khiến cô mất thăng bằng, cô rất sợ. Trước đây, Bự con chưa bao giờ dìm nước cô, anh chỉ dùng khăn ẩm, nhẹ nhàng lau từng chút, từng chút một.

Mụ đàn bà tóc ngắn hơi sợ, nên chỉ dội ào ào vài gáo đại khái rồi lau sơ sơ, nhanh nhanh chóng chóng đẩy cô lên giường chồng mình.

Chăn ấm nệm êm mềm mại nhưng con rối lại cảm thấy không quen. Trước đây có lần tỉnh dậy sớm, cô cũng từng hé mắt ra xem thử liền trông thấy Bự con cũng nằm thẳng băng trên chiếc giường giống vậy.

Thú thực thì cô khá tò mò, vì trước nay cô toàn ngủ rương, chưa từng bước lên giường lần nào. Cô bèn nhắm mắt, thử cảm nhận cảm giác của Bự con.

Thấy cô ngoan ngoãn nằm im, mụ đàn bà tạm yên dạ. Mụ day day hai bên thái dương ướt nhẹp mồ hôi, mệt mỏi đi tìm lão chồng.

Hiện tại nhà nước bắt buộc thực hiện chế độ một vợ một chồng mà ả thì không thể sinh. Kết hôn bao năm mà không có nổi một mụn con, tình cảm vợ chồng càng lúc càng xa cách, mỗi ngày lão chồng đều cầm tiền ra ngoài lêu lổng.

Sống ở thời đại mới nhưng phần lớn mọi người vẫn bị tư tưởng cũ đè nặng, nhất là mấy bà mẹ. Trong xương cốt họ vẫn cho rằng phận đàn bà là phận hèn mọn, không dựa vào chồng thì biết dựa vào ai. Thế nên mẹ ả liền đưa ra chủ ý mượn bụng sinh con. Thoạt đầu ả ta cũng chả chịu đâu nhưng khi nhìn thấy cô gái ngốc nghếch trên phố, ả liền nổi tà tâm.

Trong phòng, con rối vẫn mải mê tìm hiểu chiếc giường. Cô hết xoay bên nọ rồi lại xoay bên kia nhưng cái giường vẫn im ru, không hề phát ra tiếng động gì. Con rối mất hứng, nghĩ bụng khi nào về phải rủ Bự con vào rương ngủ chung mới được. Lâu lâu có tiếng lọc cà lọc cọc nó mới thú vị chứ!

Chán quá, con rối bèn ngồi dậy, định dọn đồ trong tủ ra rồi lại chui vào ngăn tủ ngủ như tối qua. Tuy nhiên quần áo còn chưa kịp chuyển xong thì cánh cửa phòng bất ngờ bị đá văng, một gã đàn ông say rượu lảo đảo tiến vào.

Đang chơi vui thì bị vợ gọi về, lão cay cực kỳ, miệng lèm bèm văng tục chửi bậy, đèo xíu tứ lung tung. Tuy rằng trong lòng lão đã có bóng hồng nhưng thấy vợ bảo ở nhà có em gái non xinh tươi mát, lão lập tức hất tay vịn, hồng hộc chạy về ngay.

Tiếng đập cửa quá lớn khiến con rối giật bắn mình. Cô có cảm giác người này không phải người tốt, cô lập tức lùi lại, toan bỏ chạy theo bản năng.

Đương nhiên tốc độ của cô làm sao nhanh bằng gã ta.

Hai mắt gã ngùn ngụt dục vọng, lão điên cuồng xé rách quần áo trên người cô.

Trong nháy mắt, bộ quần áo bông bị xé nát, để lộ làn da đỏ hồng mới vừa tắm qua nước nóng.

Con rối hoảng loạn vô cùng, trong đầu tự hỏi nên làm gì bây giờ?

Cô rất muốn đẩy gã ra nhưng hai tay đã bị cố định trên đỉnh đầu, hai chân thì bị gã ngồi lên.

Con rối khóc, giống như dì tóc dài ban nãy, nước mắt chảy ra không ngừng, cổ họng phát ra tiếng nức nở.

Thân thể cứng ngắc cố sức giãy giụa trong tuyệt vọng.

Đúng lúc này, Bự con xông đến.

Nhìn thấy bảo bối của mình bị một gã tởm lợm đè dưới thân, Bự con điên máu, một tay quật mạnh gã xuống đất. Nâng cao chân đạp thẳng vào hạ bộ của gã.

Mặc kệ gã khốn quằn quại kêu gào thảm thiết, anh nhanh chóng kéo mền quấn kỹ con rối lại rồi ôm chặt trong lồng ngực.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, con rối càng khóc to hơn. Bự con đây rồi, rốt cuộc thì cô đã gặp được Bự con rồi!

Thấy nàng khóc, trái tim anh thắt lại, xót xa vô cùng. Anh ôm cô lên, mau chóng bước nhanh ra khỏi chốn bẩn thỉu này.

Ngoài sân, dì hai và ả đàn bà kia lại lao vào đánh nhau thừa sống thiếu chết.

Mắt thấy cậu thanh niên đã thành công cứu thoát cô gái, dì lập tức thi triển chiến thuật móc mắt, đẩy ả ngã dúi dụi xuống đất. Trong lúc ả chưa kịp phản ứng liền nhanh chóng dẫn đường, đưa hai người họ về nhà mình.

Quần áo trên người con rối đã bị xé rách, dì hai liền lấy đồ của mình cho cô thay. Nhưng sao cậu thanh niên này cứ đứng đực ra đây không chịu dời đi?

Dì hai hung tợn trừng mắt tính đuổi người thì lại phát hiện cô gái cũng đang trừng mắt lườm mình, giống như bất bình thay cho cậu thanh niên.

Nhìn dáng vẻ ỷ lại của cô gái, dì hai cũng thoáng yên tâm. Dì giao quần áo cho cậu thanh niên rồi đi xuống bếp nấu cháo.

Bự con thành thạo thay quần áo cho con rối. Kiểm tra một lượt từ đâu xuống chân. May quá, ngoại trừ đầu gối và bàn chân thì trên người không có vết thương nào. Anh liền đặt cô lên giường, bảo cô ngoan ngoãn nằm xuống rồi nhẹ nhàng thoa thuốc cho cô.

Suốt quá trình, con rối cứ nắm chặt lấy gấu áo anh, nhất quyết không chịu buông tay. Đôi mắt đen láy dõi theo từng cử chỉ của anh, một khắc cũng không rời.

Hết cách, Bự con đành phải tháo giày trèo lên giường, ôm cô vào lòng, siết chặt.

Đến giờ phút này, anh vẫn chưa thực sự hết lo lắng và sợ hãi. Mấy ngày qua không khác gì địa ngục của cuộc đời anh. Anh rất sợ mất cô, một lần nữa!

Con rối rúc sâu vào lồng ngực Bự con, hít hà hương thơm quen thuộc. Đột nhiên cô lại cảm thấy nằm giường dễ chịu hơn nằm trong rương nhiều. Hay là từ nay cứ ngủ thế này đi, không biết Bự con có đồng ý không nhỉ?

Bốn ngày sau khi rời khỏi nhà Bự con, cuối cùng con rối đã tìm được về vòng tay ấm áp quen thuộc.

Từ khi có ký ức đến giờ, hôm nay chính là ngày cô cảm thấy vui vẻ nhất. Con rối cong cong khoé miệng, nở nụ cười hạnh phúc.

Sau khi xảy ra chuyện này, thợ mộc Viên không dẫn con rối quay về xưởng mộc nữa mà đưa cô lên nhà cha mẹ mình ở trên núi.

Nơi này giá rét quanh năm, là điều kiện sống lý tưởng nhất cho con rối.

“Em còn nhớ nơi này không?”

Bự con hỏi nhưng con rối chỉ ngơ ngác lắc đầu.

Anh âu yếu ôm cô vào lòng. Cô không nhớ thì anh sẽ nhớ thay cô, không vấn đề gì cả. Chỉ cần đời này kiếp này có thể giữ cô ở lại bên cạnh mình, thế là đủ rồi.

Ban đêm, Viên Vệ Quốc lạnh mặt ngồi một mình tại nhà chính.

Chung Nhiên đi ra, khe khẽ thở dài: “Anh đừng như vậy nữa mà, con nó đã trở về rồi, anh còn định căng thẳng với nó tới khi nào nữa?”

Viên Vệ Quốc bực tức nói: “Từ khi nó biến con gái nhà người ta trở thành con rối thì nó đã không còn là con trai của Viên Vệ Quốc này nữa rồi!”

Chung Nhiên chép miệng: “Anh quên à, chuyện đó là do chính Tiểu Vũ yêu cầu. Hơn nữa con bé có phải con rối đâu, anh thấy có con rối nào biết đau không?”

Viên Vệ Quốc im lặng không nói gì. Tuy rằng anh không biết rõ thằng quỷ đó đã thi triển thuật gì nhưng đúng là con bé không giống những con rối khác thật.

“Thôi được rồi”, Chung Nhiên ôm lấy tay chồng, mỉm cười nói, “Đợi một thời gian nữa vợ chồng mình đi thăm vợ chồng chị Tú Phương đi.”

Viên Vệ Quốc vòng tay ôm lấy vợ, gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    48

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!