Dọc đường, mọi người tự động tách thành các tốp nhỏ, vừa đi vừa tán dóc rôm rả. Phía đầu hàng là Lý Vũ Tình cùng Củng Dương, kế đến là mấy người khác dàn hàng hai hoặc hàng ba tuỳ thuộc mức độ thân thiết. Riêng Văn Trạch Tài, anh lững thững đi một mình, tất nhiên rồi, trước giờ anh đâu có đặc biệt chơi thân với ai trong ký túc xá đâu mà.
Thế nhưng chẳng biết nghĩ thế nào, Vu Quảng Bình liền lặng lẽ đi sau lưng Văn Trạch Tài. Được một quãng, cảm thấy có gì đó không đúng, Văn Trạch Tài ngờ ngợ quay đầu kiểm tra thì phát hiện Vu Quảng Bình đang gãi gãi tai, nhe rằng cười như thằng ngốc. Quá bất ngờ, Văn Trạch Tài giật bắn mình: “Ủa, sao một mình cậu lại dạt sang bên này?”
Bất thình lình bị bắt quả tang Vu Quảng Bình gân cổ cãi chày cãi cối hòng che đậy sự xấu hổ: “Giề, trước nay Vu Quảng Bình tôi vẫn luôn thích độc lai độc vãng một mình còn gì?!”
Tất nhiên lời này không đúng, bởi vì trước đó Vu Quảng Bình chơi tương đối thân với Đỗ Lập An, mà Đỗ Lập An lại đang mang tiếng xấu thế nên Vu Quảng Bình cũng bị mọi người cô lập luôn.
Trực tiếp bước nhanh tới sóng vai cạnh Văn Trạch Tài, Vu Quảng Bình trỏ trỏ lên trán mình, hỏi: “Anh nhìn giúp tôi xem có phải đại vận của tôi đang đến rất gần đúng không?”
Văn Trạch Tài nhìn thoáng qua rồi gật đầu: “Ừ, nhanh thôi.”
Nhận được lời khẳng định của đại sư, Vu Quảng Bình vui vẻ ra mặt, tinh thần cũng tự động phấn chấn bội phần. Cậu ưỡn ngực, dương dương tự đắc: “Dù chưa biết lời anh nói có thật hay không nhưng lần ứng thí này Vu Quảng Bình tôi đây ngập tràn tự tin, nhất định sẽ thắng lợi giòn giã!”
Đi cách đó không xa, Củng Dương cũng nghe được trọn vẹn lời này, cậu quay đầu lại cười trêu: “Vậy cho tôi gửi lời chúc mừng trước nhá!”
Vu Quảng Bình nâng cằm, cười tít mắt: “Được đấy người anh em, tôi nhận lời chúc này nha và cũng chúc cậu bách chiến bách thắng nhé!”
Xung quanh đó, những thanh niên trí thức khác cũng đồng thời nghe được đoạn hội thoại này, tức thì trên mặt họ tràn ngập vẻ châm biếm và chế nhạo. Hiển nhiên, Văn Trạch Tài đều nhìn thấy cả nhưng anh mặc kệ, chỉ đi lướt qua mà không nói gì.
Lên đến huyện thành, mọi người rẽ vào nhà khách, trình giấy tờ tuỳ thân để chứng minh rồi sau đó lục tục tản đi nhận phòng. Đương nhiên, Vu Quảng Bình mau lẹ xí vị trí bạn cùng phòng với Văn Trạch Tài.
Sau khi thành công chui tọt vào bên trong, vừa đặt mông xuống một cái, chưa kịp xếp đồ xếp đạc gì, Vu Quảng Bình đã cuống cuồng lôi sách vở ra học.
Thấy vậy, Văn Trạch Tài nhíu mày nói: “Ngày mai thi rồi, hôm nay phải để đầu óc thả lỏng một chút mới tốt chứ.”
Vu Quảng Bình đáp mà không thèm nâng đầu dậy: “Không được, ngày mai thi rồi, hôm nay phải tranh thủ ghi nhớ thêm tí nào hay tí đấy.”
Thôi kệ cậu ta vậy, Văn Trạch Tài bất đắc dĩ lắc đầu rồi bắt tay sắp xếp tư trang cá nhân. Xong đâu đó, anh liền đi ra ngoài dạo một vòng, chờ đến khi anh quay về vẫn thấy Vu Quảng Bình ngồi bất động chỗ cũ, mắt dán chặt vào quyển sách, nhìn dáng vẻ này coi bộ nãy giờ cũng chẳng buồn đứng dậy đi vệ sinh hay uống ngụm nước đây.
Thương tình, Văn Trạch Tài tiến lại gần, chìa bọc điểm tâm ra: “Cậu đói bụng không?”
Ai ngờ Vu Quảng Bình lại lắc đầu quầy quậy: “Thôi, tối nay tôi không ăn gì đâu, sợ ngày mai lúc đang trong phòng thi lại mắc vệ sinh thì chết dở.”
Đến nước này thì Văn Trạch Tài cũng cạn lời luôn rồi. Anh thong thả ngồi xuống, lặng lẽ giải quyết bữa tối rồi lên giường nghỉ ngơi sớm đặng chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, không ai gọi ai mà mọi người đều tự giác rời giường, nhanh chóng đánh răng rửa mặt sau đó hối hả chạy tới trường thi. Mỗi người tự dò số báo danh tìm đến đúng phòng thi của mình, rồi hồi hộp ngồi đợi giờ thi bắt đầu.
Hai ngày sau, kỳ tuyển sinh đại học đầu tiên chính thức kết thúc, Văn Trạch Tài thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà. Nằm trên giường, Vu Quảng Bình uể oải hé mắt, lười biếng cất lời: “Sao anh về sớm thế?”
“Tính ra cũng vắng nhà mấy ngày rồi, không biết hai mẹ con cô ấy có ổn không nữa. Với lại vừa hay hôm nay có máy kéo từ huyện thành vế trấn thế nên tôi xin quá giang luôn. Cậu có về luôn không?” Văn Trạch Tài đáp nhưng tay vẫn thoăn thoắt xếp quần áo vào túi xách.
Vu Quảng Bình lắc đầu: “Anh về trước đi. Mệt mỏi bao ngày mới thi xong, tôi cùng Củng Dương và mấy thanh niên trí thức khác đã rủ nhau đi dạo huyện thành cho thư thái đầu óc. Chắc chiều mai chúng tôi mới về cơ.”
“Được, vậy mọi người ở lại đi chơi vui vẻ nhé. Tôi về trước đây.” Văn Trạch Tài khoác túi lên vai, vẫy tay tạm biệt Vu Quảng Bình rồi thoải mái rời đi.
Tài xế máy kéo đại khái hơn bốn mươi tuổi, họ Hồng, là một người đàn ông rất thân thiện và nhiệt tình. Trên đường đi, ông Hồng vui vẻ trò chuyện cùng Văn Trạch Tài: “Coi bộ dạng này khả năng cao cậu là thanh niên trí thức mới tham gia thi đại học xong phải không?”
Văn Trạch Tài lịch sự gật đầu: “Dạ vâng, cháu là thanh niên trí thức lên huyện dự thi. Chú chạy xe tuyến này chắc nhà cũng ở quanh đây thôi nhỉ?”
Ông Hồng cười ha hả: “Ừ, nhà chú ở dưới thị trấn cơ nhưng được cái cha mẹ vợ ở trên huyện nên hôm nào tiện đâu thì chú nghỉ đấy.”
“Được thế thì tốt quá, đỡ mệt bao nhiêu chú nhỉ?” Văn Trạch Tài cười cười rồi nhìn thoáng qua sắc mặt ông chú lái xe: “Chú này, năm nay chính là năm tuổi của chú đấy…”
Chưa đợi Văn Trạch Tài nói hết câu, ông Hồng đã hào hứng tiếp lời: “Ai da, cậu thanh niên này lợi hại thật nha, sao cậu đoán được năm nay là năm tuổi của tôi?”
“Cháu thấy chú mặc quần áo màu đỏ, với lại trên xe cũng treo vải đỏ nên cháu đoán vậy”, nói đoạn Văn Trạch Tài trỏ trỏ sợi vải đỏ chăng ngang xe.
“Haha cậu đoán chuẩn rồi, ông bà ta hay bảo năm tuổi là phải rực rỡ hoành tráng. Vừa hay năm nay con gái chú xuất giá về nhà chồng. Thế nên phải dùng nhiều đồ đỏ cho nó hên.” Nhắc tới con gái, đáy mắt ông Hồng ánh lên nét yêu thương cùng cưng chiều vô bờ bến.
Hên?
Văn Trạch Tài nhíu nhíu mày quan sát sợi dây thừng màu đen được đeo trên cổ tay bác tài, anh tò mò hỏi: “Chú à, cái vòng đen trên tay chú đẹp quá. Là thím bện cho chú à?”
“Vòng đen nào?” Ông Hồng nghi hoặc cúi đầu nhìn cổ tay mình rồi lại khó hiểu nhìn sang Văn Trạch Tài: “Này cậu trai trẻ, sao chưa già mà mắt mũi đã kèm nhèm thế hả, đây rõ ràng là dây tơ hồng mà.”
Văn Trạch Tài khẳng định chắc chắn: “Không đúng, rõ ràng đây là dây thừng màu đen mà chú!”
Vì Văn Trạch Tài cứ khăng khăng nói chắc như đinh đóng cột cộng với vẻ mặt quá mức nghiêm túc khiến ông Hồng không khỏi cảm thấy mơ hồ. Vừa hay xe về tới đầu thị trấn, ông liền tấp vào ven đường, nhảy xuống xe tuỳ ý kéo đại một người lại hỏi thăm: “Này đồng chí ơi, làm phiền đồng chí xem giúp tôi cái dây tơ hồng này với.”
“Ơ cái ông này làm sao thế, rõ ràng đây là sợi thừng màu đen mà, lấy đâu ra dây tơ hồng.” Người qua đường nhìn ông Hồng như nhìn sinh vật lạ rồi phủi tay bỏ đi mất.
Đứng đực tại chỗ, ông Hồng chỉ biết há hốc miệng thở dốc. Ông tính tháo sợ dây xuống để hỏi thêm vài người nữa nhưng kỳ lạ thay càng cố sức kéo thì sợi dây càng thít chặt vào da thịt. Quá sợ hãi, ông luống cuống đánh mắt về phía Văn Trạch Tài cầu cứu: “Ôi trời đất ơi, cậu nhìn xem, cái dây này…nó làm sao thế này?”
Văn Trạch Tài kéo ông chú vào một góc khuất bên vệ đường. Thừa dịp không có ai để ý anh liền móc túi lấy ra ba đồng xu, nhanh như cắt chập chúng lại với nhau rồi đè mạnh lên sợi dây thừng. Trong tích tắc, sợi dây bắt đầu bốc khói dữ dội.
Đến khi Văn Trạch Tài nhấc ba đồng xu ra cũng là lúc ông Hồng cảm thấy lòng bàn tay ngứa râm ran, tiếp theo ông phát hiện thấy trên cổ tay mình không phải sợi chỉ đỏ như thường ngày mà là hai con trùng đen xì dài ngoằng, quấn vào nhau.
Trời ơi, cái gì đây, ông Hồng hoảng loạn phủi hai con trùng đã chết khô xuống đất.
Ông run rẩy hỏi: “Cái này rốt cuộc là cái quỷ gì vậy trời?”
Văn Trạch Tài bình tĩnh rút diêm châm lửa đốt trụi hai xác trùng trên nền đất rồi mới trả lời: “Đây là thuật. Chú à, chú bị người khác yểm thuật rồi. Chú nhớ kỹ lại xem sợi dây này là ai đưa cho chú?”
Ông Hồng nuốt nuốt nước miếng sợ hãi kể: “Là mẹ vợ chú, bà bảo đây là đồ tốt, đã được khai quang điểm nhãn rồi. Chỉ cần đeo nó lên thì trên đường sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối, không sợ xảy ra tai nạn hay bất trắc gì.”
Văn Trạch Tài cười cười, chỉ vào cổ tay đối phương: “Có phải chú thường xuyên cảm thấy đau mỏi, đôi khi còn bị đau đầu choáng váng nữa phải không?”
“Đúng đúng”, ông Hồng gật như bổ củi: “Dạo này thời tiết nóng nực cho nên lúc nào chú cũng bị đau mỏi, khó chịu vô cùng.”
Hiển nhiên là như vậy, Văn Trạch Tài gật gù nói tiếp: “Bệnh này của chú không phải ngày một ngày hai, ít cũng phải kéo dài hai năm. Tuy nhiên mùa thu đông các triệu chứng sẽ không rõ ràng lắm, chỉ khi tới mùa xuân hạ mới biến chuyển nặng thôi.”
Trầm tư ngẫm nghĩ một lát, ông Hồng gật đầu xác nhận: “Hình như đúng là như vậy thật. Này cậu trai trẻ, cậu vừa nói tôi trúng thuật, cụ thể là thuật gì thế?”
Văn Trạch Tài khẽ thở dài: “Khát huyết thuật. Thuật này chính là dùng máu của chú để nuôi mạng cho một người khác.”
Nghe tới đây, ông Hồng sửng sốt trợn tròn mắt, sắc mặt ông lúc xanh lúc trắng khó coi vô cùng. Cũng không biết chợt nhớ tới cái gì, ông vội vàng xin tên họ và địa chỉ của Văn Trạch Tài. Sau đó lại hớt hải nhảy lên máy kéo, đánh tay lái quay trở lại huyện thành.
Lúc này, không phải mình ông Hồng mà ngay cả Văn Trạch Tài cũng xám xịt mặt mày. Bởi Khát huyết thuật chính là một trong những thuật nằm trong Mệnh thuật. Đầu tiên là Tử anh thuật, giờ lại tới Khát huyết thuật. Coi bộ truyền nhân của Chu gia cũng hoạt động sôi nổi lắm à nha!
Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, loáng cái đã về tới cổng nhà. Anh vừa đẩy cổng chính đã thấy bà xã hớn hở chạy ra chào đón: “Em đoán chắc tối nay anh sẽ về mà lại. Đồ ăn em vẫn còn ủ ấm trong nồi. Anh mau mau rửa mặt mũi chân tay cho mát, để em xuống bếp bưng cơm lên cho anh ăn.”
Văn Trạch Tài tiến lên, kéo vợ vào lòng, âu yếm hỏi: “Sao em còn chưa đi ngủ nữa, huh?”
Hôm nay anh về tương đối trễ, bình thường giờ này cô nàng đã say giấc nồng rồi, thế mà hôm nay vẫn còn thức ngồi đây.
Điền Tú Phương dụi vào lồng ngực chồng, hít hà mùi hương thân thuộc: “Em đợi anh!”
Chỉ là ba từ rất đỗi đơn giản nhưng lại khiến đáy lòng Văn Trạch Tài mềm nhũn. Anh siết tay, ôm chặt lấy vợ như muốn thông qua hành động nói cho cô biết mấy ngày nay anh nhớ cô tới chừng nào!
Nhanh chóng ra giếng dội ù vài gáo nước, Văn Trạch Tài mê mải ngồi vào bàn ăn cơm. Nhịn tới giờ này, anh cũng đói sắp nhũn cả người luôn rồi. Vừa ăn, anh vừa kể cho vợ nghe chuyện chú Hồng tài xế.
Sau khi nghe xong, Điền Tú Phương kinh ngạc cực kỳ: “Nhưng mà máu ở trên người chú ấy, làm sao người khác hút được hả anh?”
Văn Trạch Tài giải thích: “Khát huyết thuật là thuật lấy máu của người này để nuôi dưỡng một người khác. Trong thuật này sử dụng một cặp trùng đực và trùng cái. Trùng cái được đặt trên người nhận máu còn trùng đực thì bỏ ở người bị lấy máu. Mỗi khi trùng cái cần máu mới, trùng đực sẽ âm thầm hút máu của đối tượng bị yểm thuật. Giữa chúng có một mối liên kết vô hình mà người thường không cách nào nhìn thấy được.”
Càng nghe Điền Tú Phương càng hãi hùng khiếp sợ: “Trời đất ơi, sao lại có loại thuật âm hiểm như thế cơ chứ?”
“Nguyên bản thuật này được dùng để chữa bệnh cho một vị thừa tướng…” nói tới đây Văn Trạch Tài đột nhiên khựng lại. Cuối cùng anh đã tìm ra mấu chốt của vấn đề: “Đúng rồi, loại thuật này chỉ có thể yểm trên người họ hàng thân thích, bằng không cho dù có lấy được máu thì cũng vô dụng mà thôi.”