Trong khi Văn Trạch Tài đang tiếp chuyện một ông cụ thì Hiểu Hiểu hộc tốc chạy tới kéo cha đi ra ngoài bằng được. Thấy biểu hiện của con gái hơi là lạ, Văn Trạch Tài bèn cáo lỗi cùng ông cụ rồi đi theo con bé xem có chuyện gì. Ai dè, vừa ra đến cổng đã nhìn thấy cực phẩm.
Vị khách không mời mà đến này chính là bà thím của Triệu Đại Phi. Người ta nói tâm sinh tướng quả không sai tẹo nào, chỉ cần nhìn thoáng qua một lần cũng đủ biết người đàn bà này điêu ngoa và chanh chua cỡ nào. Bà ta đứng chắn trước cổng chính, hai tay chống nạnh, khinh khỉnh liếc xéo Trần Vân Hồng từ đầu xuống chân rồi từ chân lên tới đầu, một lúc sau nhìn chán nhìn chê mới bĩu môi cười nhạo: “Triệu Đại Phi, tao tưởng mày thế nào hoá ra lại đi rước con gái nhà địa chủ về làm vợ. Mày có cái đầu mà không biết suy nghĩ à? Mày làm gì chúng tao không thèm quan tâm nhưng ít nhất đừng bôi tro trát trấu lên mặt Triệu gia chứ. Mày rước cái ngữ này về thì thử hỏi chúng tao còn dám ngẩng mặt nhìn ai nữa, hả?”
Chắc có lẽ đã quá quen thuộc với mồm miệng chua ngoa, đanh đá của bà thím thế nên Triệu Đại Phi chẳng hề tỏ ra nao núng. Cậu nghênh ngang khoanh hai tay trước ngực, nhếch mép cười khẩy: “Này bà già thối, bà mau lượn đi cho nước nó trong. Hừ, nói về mất mặt thì bà mới chính là nhân vật khiến Triệu gia chúng tôi mất mặt đấy! Thôi thôi, bà mau biến đi cho tôi nhờ, đi tới đâu là thúi hoắc tới đó, đúng là ghê chết đi được!”
“Cái…cái gì? Mày…mày gọi tao là cái gì?” Thím Triệu bàng hoàng đến độ lắp ba lắp bắp mãi mới nói được vài chữ.
Triệu Đại Phi cười ha hả rồi nâng cao giọng: “Tôi gọi bà là bà già thối đấy. Bà - già - thối! Bà có nghe rõ không? Chưa gì mà đã điếc dở rồi, thôi bà biến đi cho khuất mắt tôi, ở đây chúng tôi không hoan nghênh bà đâu, mụ phù thuỷ thối tha!”
Nương theo tiếng cãi cọ ì xèo, mọi người bắt đầu tò mò kéo đến ngày một đông. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Trần Vân Hồng vội vã kéo kéo ống tay áo chồng. Ngay lập tức, Triệu Đại Phi bước lên một bước, dùng tấm lưng rộng lớn vững chãi che chắn cho cô vợ nhỏ.
Nhưng nào ngờ, bà Triệu không tiếp tục mắng chửi nữa mà lăn đùng ra đất chơi trò ăn vạ. Bà ta vừa đấm ngực thùm thụp vừa than trời trách đất, nào là Triệu Đại Phi bất hiếu, không màng thể diện gia đình đi rước con gái địa chủ về làm vợ, nào là Triệu gia không chấp nhận một đứa con dâu như thế, ba la bô lô….
Càng lúc bà ta càng quá quắt, Triệu Đại Phi nóng máu suýt chút nhào lên bịt miệng mụ đàn bà điên này lại. Cũng may Văn Trạch Tài đứng ngay đó, nhanh tay cản kịp. Anh bước lên trước, lạnh mắt nhìn bà già đang gào khóc trên nền đất: “Thím Triệu, hôm nay là ngày vui của Đại Phi. Thân là trưởng bối trong nhà đáng nhẽ bà phải chúc phúc cho nó mới phải, chứ ai lại làm loạn cả đám cưới lên thế này, thiên hạ người ta cười chết!”
“Cười cái cm chúng mày!” Bà Triệu nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất rồi lồm cồm bò dậy, hậm hực phủi bụi đất rồi túm quần chửi tiếp: “Tao không có thằng cháu mất dạy như nó, càng không chấp nhận cái thể loại không ra gì về làm dâu Triệu gia!”
Đang yên đang lành bị sỉ vả trước mặt bàn dân thiên hạ, lại còn ngay đúng ngày cưới nữa chứ, Trần Vân Hồng uất ức cắn chặt môi, sắc mặc trắng bệch. Cô đâu làm gì sai, cùng nào có tội tình gì mà người ta lại nỡ đối xử với cô như vậy?
Tuy nhiên, Trần Vân Hồng khó chịu một thì Triệu Đại Phi khó chịu mười. Có trời mới biết ngay giây phút này đây anh cực kỳ muốn đánh người, không cần biết đối phương là đàn ông hay đàn bà, cứ phải đánh cái đã, chứ điên máu lắm rồi! Bà mẹ nó chứ!
Thế nhưng lại một lần nữa Văn Trạch Tài lên tiếng ngăn không cho sự việc đi quá xa: “Thím Triệu, tôi nể thím già cả lớn tuổi thế nhưng hình như thím không muốn nói chuyện đàng hoàng, tử tế thì phải. Càng lúc thím càng ngang ngược, vô lý, giờ là thời đại nào rồi mà cứ cắn chặt ba cái tư tưởng cổ hủ cũ rích? Hơn nữa mồm miệng thím quá thúi chẳng khác nào cái hầm cầu. Đại Phi là học trò của tôi, tôi không cho phép bà sỉ nhục vợ chồng nó như thế!”
Lời lẽ của Văn Trạch Tài rất đanh thép song bà Triệu chẳng hề yếu thế, bà ta chống nạnh, sửng cồ lên: “Chẳng lẽ tôi nói sai chắc? Chẳng lẽ cô ta…cái cô Trần Vân Hồng kia không phải xuất thân con nhà địa chủ? Riêng cái bọn tư sản mại bản thì phải giết từ trong trứng nước, không thể để nó tồn tại rồi sau này có cơ hội lại bóc lột quần chúng nhân dân!”
Đến nước này thì không thể nhịn được nữa, Văn Trạch Tài giậm bịch một chân lên ghế, tức giận xắn ống tay áo sau đó chỉ thẳng vào mặt bà Triệu mà mắng: “Nếu tôi nhớ không lầm, lúc sinh thời ông Trần nổi tiếng là một địa chủ lương thiện, nhân từ. Có một năm nắng nóng hạn hán, mùa màng thất bát, mọi người đói đến độ chỉ còn da bọc xương. Chính địa chủ Trần đã mở kho thóc nhà mình để cứu tế bá tánh toàn thị trấn.”
Chuyện này hoàn toàn có thật, bằng chứng là những người trong độ tuổi năm mươi, sáu mươi hiện đang có mặt ở đây, sau khi nghe xong đều cúi gằm đầu, ngượng ngùng đánh mắt ngó nghiêng sang chỗ khác.
Ngừng một nhịp, Văn Trạch Tài nói tiếp: “Nghe bảo nhà mẹ đẻ của bà ở trên thị trấn, biết đâu năm đó cũng từng ăn đồ cứu trợ của Trần gia cũng nên, chứ không làm gì sống nổi tới ngày hôm nay mà đứng đây chửi mắng con cháu Trần gia!”
Từng lời Văn Trạch Tài nói ra như cái tát sắc lạnh tát thẳng vào mặt bà Triệu khiến bà ta không thể phản bác được chữ nào. Bởi đích thực cả gia đình bà ta đã phải nương nhờ vào lương thực cứu tế mới có thể cầm cự qua nạn đói. Đã há mồm ra ăn đồ của người ta, giờ làm sao dám trắng mắt kêu không có. Nói dối trời phạt chết!
Tự nhiên nhắc tới người thân đã khuất, đặc biệt là nỗi oan ức bao năm của gia tộc, Trần Vân Hồng kìm lòng không đặng, hai hàng nước mắt như những hạt châu đứt gãy cứ thế tuôn rơi lã chã. Triệu Đại Phi vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ gầy đang run lên bần bật. Cậu quay sang nhờ sư mẫu đưa vợ vào phòng trong nghỉ ngơi còn mình thì tiếp túc ở lại xử lý con mụ dở hơi này. Riêng đối phó với hạng người thích cả vú lấp miệng em như này thì mình phải càng chợ búa, càng ngoa ngoắt mới mong chiếm được thế thượng phong: “Tôi nói cho bà biết nhá, nếu không có nhà cô ấy cứu giúp thì giờ cả nhà bà đã thành ma hết rồi, xương cốt cũng bị đám chó hoang đào lên, gặm đến không còn một mảnh vụn, ăn xong chúng còn tiêu hoá rồi ị thành đống phân thối hoắc nữa cơ!”
“Mày…mày….” Bà Triệu hít thở không thông, cứ mày mày cả nửa buổi cũng không nói rõ thành câu.
Ngay tức thì, Văn Trạch Tài bồi thêm câu chốt: “Dầu gì trên danh nghĩa bà cũng là thân thích của Đại Phi thế nên tôi chân thành khuyên bà một câu, người đang làm trời đang nhìn, quả báo thường đến muộn nên nhiều người cứ nghĩ rằng nó không có. Tuy nhiên phàm ở đời, đã nợ thì nhất định phải trả. Kể cả người ta đã chết thì món nợ đó vẫn luôn tồn tại, không gì có thể chối bỏ được!”
Dứt lời, anh liền ra dấu cho Lý Đại Thuận lôi bà già lắm mồm này ra ngoài.
Tuy nhiên bà ta thuộc vào hàng ghê gớm mà, nào có phải dạng vừa, võ mồm chính là lợi thế của bà ta, chính chiến bao năm chưa biết thua là gì vậy nên bà ta đang tính ngoạc mồm lên chửi tiếp thì ngờ đâu một nắm bùn bay thẳng vào miệng khiến bà ta tức thì im bặt. Sau đó cuống cuồng tìm mọi cách móc họng nhổ cái đống tanh ngòm ra rồi xoay người, rảo bước tháo chạy thục mạng.
Cú ném vô cùng chuẩn xác ấy đến từ Vương Thủ Nghĩa. Đứng nghe từ nãy đến giờ, anh chối tai lắm rồi, chỉ chờ Văn Trạch Tài ra hiệu là hăm hở động thủ ngay.
Cuối cùng cũng đuổi được âm binh đi, Triệu Đại Phi tiến lại gần, nghiêm túc cúi đầu nói: “Sư phụ, con cảm ơn thầy.”
Văn Trạch Tài nhướng mày: “Nhận đồ đệ mấy ngày rồi mà hôm nay tôi mới được nghe một tiếng sư phụ cam tâm tình nguyện đấy!”
Triệu Đại Phi bối rối ho khan một tiếng: “Tại…tại con chưa quen. Dù gì trước đây vẫn luôn choàng vai bá cổ xưng huynh gọi đệ, giờ đổi thành sư phụ xưng con, nhất thời con chưa quen miệng…”
Bất chợt, Văn Trạch Tài buông câu cảm khái: “Đại Phi à, đừng làm thầy thất vọng nha!”
Triệu Đại Phi lập tức ưỡn ngực, trịnh trọng tuyên bố: “Sư phụ, thầy yên tâm, Triệu Đại Phi con tuyệt đối không phải cái loại súc sinh khi sư diệt tổ. Con hứa sẽ cố gắng không để thầy mất mặt!”
Bản nhạc đệm mau chóng qua đi, mọi người tiếp tục quay trở lại với ngày vui của đôi trẻ.
Tiếng cụng ly tiếng chúc tụng hân hoan náo nhiệt hơn bao giờ hết. Ai cũng mừng cho Đại Phi cưới được vợ đẹp, từ đây yên bề gia thất chứ không còn lông bông vất vưởng đầu đường xó chợ nữa.
Tiệc tàn, mấy ông đàn ông say xỉn chân nam đá chân chiêu ngật ngưỡng rời đi. Còn ai tỉnh táo thì ở lại giúp rửa dọn bát đĩa, thu gọn bàn ghế. Và dĩ nhiên, người về cuối cùng chính là vợ chồng Văn Trạch Tài, sau khi gọn gàng hết tất thảy mọi thứ, vợ chồng anh mới yên tâm dắt con ra về.
Có lẽ chơi cả ngày đã mệt và trời cũng đã về khuya nên Hiểu Hiểu vừa đi vừa ngủ gục, lắc la lắc lư không khác gì ông say xỉn. Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười, dứt khoát cúi người bế con gái lên.
Có điểm tựa vững chãi lại quen thuộc, Hiểu Hiểu tự nhiên dụi đầu vào hõm cổ cha, ước chừng hai giây sau là bé con ngủ khìn khịt.
“Cái đứa nhỏ này, thiệt tình…!” Văn Trạch Tài dở khóc dở cười rồi cẩn thận chỉnh lại tư thế để con ngủ được thoải mái hơn.
Đi bên cạnh, Điền Tú Phương cũng ngáp ngắn ngáp dài. Đứng lên ngồi xuống nấu nấu nướng nướng cả ngày hôm nay, cô cũng mệt bã cả người luôn. Vì để chống đỡ với cơn buồn ngủ, cô bèn kiếm chuyện tâm sự cùng chồng: “Khổ thân Vân Hồng, ngay ngày cưới mà phải chịu ấm ức. Chỉ hy vọng hai đứa nó sẽ hoà thuận, yêu thương nhau, cùng chung sức vun vén cho mái ấm nhỏ này.”
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Nhìn cái bộ dáng nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan thế kia là biết chắc Đại Phi sẽ đối xử tốt với Vân Hồng rồi. Em cứ yên tâm.”
Ở một diễn biến khác, lúc này tại Điền gia, bà Điền và Tô Lan Lan đang múc nước rửa chân tay mặt mũi cho hai anh em Đại béo, Nhị béo. Tuy nhiên đang làm dở tay thì chợt nhớ tới lời thím Lý mới nói ban chiều, bà Điền vội bàn giao hai thằng cháu cho Lan Lan rồi chạy thẳng vào trong buồng lay ông chồng đang nửa tỉnh nửa say dậy nói chuyện: “Ông già, gượm hãy ngủ đã, dậy dậy tôi nói nghe chuyện này. Ban nãy mẹ Đại Thuận bảo với tôi là Ái Quốc vẫn chưa tìm được mối nào. Ông thấy Lan Lan nhà mình và Ái Quốc có hợp không?”
Không gì đau khổ hơn đang say mà bị dựng đầu dậy nói chuyện. Ông Điền mắt nhắm mắt mở, nhăn nhó nói: “Cái này bà phải hỏi Lan Lan chứ bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tụi trẻ chúng nó có suy nghĩ riêng, hơn nữa Ái Quốc đang đi làm xa, có ở trong thôn đâu mà mai với chẳng mối. Thôi thôi, bà đừng có vẽ chuyện ra nữa.”
“Cái gì mà vẽ chuyện?” Bà Điền trừng mắt mắng: “Tôi là tôi nhất quyết không cho Lan Lan quay về Tô gia đâu, nhỡ bà nội nó đem bán nó thì sao? Tôi không đồng ý đâu đấy!”
Ôi giời ạ, đàn bà đúng là chúa phiền phức, ông Điền mất kiên nhẫn, dứt khoát quay mặt vào tường, nhắm mắt, ngủ!
Thấy chồng không hưởng ứng, bà Điền giận dỗi ra mặt. Hừ, tôi không thèm nói với ông nữa, tôi đi kiếm thằng Trạch Tài.
Nghĩ là làm, sáng sớm hôm sau, bà Điền tất tả chạy sang nhà con gái. Trông thấy Điền Tú Phương đang lúi húi quét sân, bà liền túm cô lại nói một thôi một hồi. Cuối cùng chốt lại bằng một câu chắc như đinh đóng cột: “Dù sao mẹ cũng cảm thấy Lan Lan nhà mình rất xứng đôi với Ái Quốc.”
Đang lúc Điền Tú Phương không biết trả lời thế nào thì Văn Trạch Tài bước ra, nhẹ giọng phân tích: “Mẹ, đầu tiên chưa biết Lan Lan có ưng Ái Quốc hay không nhưng con nghĩ mấu chốt nằm ở chỗ thím Tô cơ. Chưa chắc thím ấy đã đồng ý gả con xa. Hơn nữa thanh danh của Ái Quốc cũng không được tốt cho lắm. Mà mẹ cũng biết rồi đấy tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa.”
Chưa biết chừng Tô gia lại đổ cho Điền gia đẩy con gái họ vào hố lửa ấy chứ!
Nghe con rể phân tích quá có lý, bà Điền ỉu xìu thở dài: “Haizz, lời đồn đãi là giả mà, có phải sự thật đâu. Nhưng công nhận con nói đúng. Việc này vốn dĩ là của mẹ Đại Thuận và mẹ Lan Lan. Chả trách cha các con mắng mẹ vẽ chuyện, chán thật…”
Ngồi một lúc, bà Điền đứng dậy rời đi, lúc tới hào hứng bao nhiêu cuối cùng khi ra về lại tiu nghỉu bấy nhiêu.