Cách đó không xa, Văn Trạch Tài cùng mấy vệ binh đang áp giải một hàng người tiến về phía này. Bà Điền len lén đếm vội cũng phải tám, chín thanh niên trí thức chứ không ít hơn. Úi chà chà, phen này thì đẹp mặt nha!
Càng tiến lại gần sân nhà Điền gia, nhóm thanh niên trí thức không hẹn mà cùng thả chậm bước chân, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai dám ngẩng đầu đối diện với cặp mắt phóng ra lửa của ông đại đội trưởng.
Đoạn đường chỉ cỡ chục mét thôi mà đoàn người đi như rùa bò, mấy đồng chí hồng vệ binh phải vất vả lắm mới kéo được bọn họ tới trước mặt ông Điền: “Điền đội trưởng, ông nhìn xem, những người này có phải trực thuộc đội sản xuất Lợi Hoà không?”
Lạnh lùng đảo mắt qua tám thanh niên đang cúi gằm mặt, ông Điền xác nhận: “Đủ tám người, không thừa không thiếu, cám ơn đồng chí!”
Người chỉ huy cười cười: “Ơn huệ gì, nhiệm vụ nên làm thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tất cả là nhờ ngài đội trưởng mới anh minh, biết trước đám người này thể nào cũng giở trò thế nên ngay từ sớm đã căn dặn chúng tôi mai phục sẵn ở nhà ga trên huyện thành. Mấy ngày hôm nay cũng tóm được nhiều phết.”
Nguyên lai không phải chỉ mình thanh niên trí thức trong thôn Lợi Hoà mà hầu như toàn bộ thanh niên trí thức đều có cùng suy nghĩ tháo chạy. Trước kia ai cũng như ai thì không sao, nhưng giờ thấy chúng bạn được về thành, bọn họ không thể chấp nhận viễn cảnh phải bó gối ở nơi quê mùa này cả đời, vậy nên dù biết rõ mười mươi là phạm pháp nhưng vẫn quyết tâm liều một phen.
Rất tiếc chạy trời không khỏi nắng, chờ đón bọn họ chính là thiên la địa võng trùng trùng.
Sau khi tiễn đội Hồng vệ binh đi rồi, ông Điền mới quay vào xử lý đám người to gan lớn mật này. Chắc có lẽ cả đời làm đội trưởng cũng chưa bao giờ ông tức giận như ngày hôm nay. Nộ khí bừng bừng, ông chỉ tay vào mũi mắng từng người một. Giọng ông bình thường vốn đã sang sảng như chuông đồng rồi, tới khi tức giận lên thì chẳng khác nào sư tử gầm thành ra không một kẻ nào dám nâng đầu hó hé nửa lời. Thì bọn họ sai rành rành ra đấy, ăn chửi là đúng tội rồi, làm sao còn cãi được nữa.
Sự việc bắt bớ coi như kết thúc, mọi người giải tán ai về nhà nấy để vợ chồng con cái tự xử lý với nhau chứ chính quyền cũng chỉ có thể can thiệp tới đây thôi.
Tối nay chắc hẳn có nhiều nhà đã định sẵn gà bay chó sủa không yên đây nhưng gia đình nhỏ của Văn Trạch Tài thì vẫn ấm êm, hoà thuận như thường.
Nhân dịp đêm nay trăng thanh gió mát, cả nhà bèn nổi hứng rủ nhau ra sân ngâm chân tiện thể hóng gió, ngắm trăng luôn.
Để phục vụ cho sở thích tao nhã này, Văn Trạch Tài đặc biệt đặt hẳn một cái chậu gỗ to để vợ chồng con cái cùng ngâm chân chung cho nó tình cảm. Tuy thời tiết giữa hè nóng như đổ lửa nhưng Văn Trạch Tài vẫn tâm lý đổ thêm nửa chậu nước ấm đề phòng vợ con bị nhiễm lạnh. Thân thể phụ nữ và con trẻ vốn yếu ớt, chẳng may hàn khí thâm nhập là rắc rối vô cùng.
Trong làn nước ấm áp, ba đôi chân hai lớn một nhỏ kề sát cạnh nhau, da chạm da mềm mại, mịn màng, lan toả yêu thương. Họ chụm đầu chuyện trò, tiếng cười tiếng nói cứ rộn ràng vang lên không ngớt, tạo thành một bức tranh đêm hè bình yên và thơ mộng đến lạ.
Bất chợt nhớ tới sự lo lắng của mẹ ban chiều, Điều Tú Phương tủm tỉm nói với chồng: “À, mẹ đang sợ anh chạy mất đấy?”
Văn Trạch Tài nhất thời không phản ứng kịp, mờ mịt hỏi ngược lại: “Chạy? Chạy đi đâu?”
Nghe thấy vậy, Hiểu Hiểu liền nhanh nhẹn giải thích: “Bà ngoại bảo sau khi cha về thành sẽ không quay lại cái chỗ khỉ ho cò gáy này nữa. Nhưng mẹ bảo chỗ chúng mình ở không phải khỉ ho cò gáy mà là non xanh nước biếc, sơn thuỷ hữu tình.”
Chỉ trong vòng một nốt nhạc, Hiểu Hiểu đã leo lẻo mách tuốt tuồn tuột khiến Điền Tú Phương chỉ còn biết dở khóc dở cười. Công nhận cổ nhân dạy chí phải, đi hỏi già về nhà hỏi trẻ là không sợ sai đi đâu tẹo nào!
À, nghe tới đây thì hiểu rồi, Văn Trạch Tài phá lên cười ha hả: “Mẹ khéo lo xa thật đấy!”
Chưa gì đã tính tới chuyện con rể chạy mất rồi. Ơ… nhưng mà sao lại cứ phòng anh như phòng trộm vậy nhỉ, rõ ràng anh ngoan thế này cơ mà. Thật là oan ức quá đi…
Vậy là khi màn đêm buông xuống, ai kia liền mượn cớ ấm ức mà bắt nạt cô vợ nhỏ. Văn Trạch Tài hung hăng bặm môi nhay nhay cái cần cổ trắng nõn của Điền Tú Phương, liên tục truy hỏi: “Nói cho anh nghe, em cũng sợ anh chạy? Hửm?”
Mỗi cuối cấu, Văn Trạch Tài lại hơi dùng sức nhéo một cái khiến Điền Tú Phương vừa ngứa vừa tê. Chịu không nổi sự kích thích này, Điền Tú Phương đỏ bừng mặt, khẽ nhếch môi cắn chặt vào tay mình để tránh phát ra những thanh âm ái muội.
Thấy vợ nhất quyết cắn răng không chịu nói, Văn Trạch Tài nở nụ cười tà mị rồi nhanh như cắt anh lật người lại, đổi vị trí hai vợ chồng, đồng thời một tay anh bấu chặt vào cái eo mảnh khảnh trong khi tay còn lại tự do rong ruổi khắp mọi nơi, khéo léo trêu chọc, cố ý nhóm lên ngọn lửa tình trong lòng bà xã.
“Hửm, nói đi? Em sợ sao?”
Trước sự truy vấn ráo riết của ông xã, Điền Tú Phương chỉ biết trân mình chống đỡ. Căn bản nhà cô là nhà tranh vách đất, tiếng gió lùa còn nghe rõ mồn một thế nên bố bảo cô cũng không dám kêu lên thành tiếng, lỡ chẳng may khiến Hiểu Hiểu tỉnh giấc thì xấu hổ chết mất.
Song, ông chồng nham nhở lại không chịu buông tha, cứ tiếp tục lăn qua lộn lại, “tra tấn” cô bằng những nụ hôn triền miên cùng những cái đụng chạm nóng bỏng.
Cuối cùng, trong cơn say tình nửa tỉnh nửa mê, Điền Tú Phương cũng mơ mơ màng màng “vâng” một tiếng.
Thu được đáp án vừa lòng, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, vươn tay lau đi những giọt mồ hôi ướt át trên vầng trán trơn bóng, mịn màng.
Những tưởng thế là xong, nhưng không, Văn Trạch Tài cúi xuống, cắn cắn tai vợ thì thầm: “Ngoan lắm, thưởng em thêm một lần nữa nhé!”
Cái gì? Điền Tú Phương mở bừng mắt, tuy nhiên còn chưa kịp hoàn hồn thì cô đã lại bị lôi tuột vào dòng cảm xúc thăng hoa dường như kéo dài bất tận…
Sáng hôm sau, khi bà Điền lò dò sang kiểm tra con rể thì điều khiến bà bất ngờ hơn cả là đã trễ thế này rồi mà con gái vẫn chưa rời giường.
Nghe có tiếng người gọi í ới, Điền Tú Phương cố hết sức hé cặp mi nặng trĩu, khoảng hai giây sau cô mới đủ tỉnh táo để nhận ra đó là tiếng của mẹ, cô sợ thót tim, cuống cuồng mặc đại bộ quần áo rồi lết ra phòng khách với tốc độ nhanh nhất.
Tuy nhiên nhìn cái tướng đi với cả bộ dáng lấm lét thế kia là bà Điền biết tỏng rồi, bà nhíu mày hỏi: “Sao giờ này chưa đi làm?”
Điền Tú Phương ngượng chín mặt, lí nhí đáp: “Con…con cảm thấy hơi khó chịu…”
“Khó chịu?” Bà Điền nhìn chằm chằm cô con gái trong chốt lát. Cuối cùng bà đành chép miệng thở dài: “Thôi ngồi xuống nói xem có chuyện gì?”
Song còn chưa đợi Tú Phương lên tiếng bà đã dáo dác đánh mắt khắp bốn phía xung quanh rồi sốt ruột hỏi: “Trạch Tài với Hiểu Hiểu đâu?”
Điền Tú Phương ngượng nghịu vuốt vuốt lại mái tóc rối bù: “Hai cha con đi ra ngoài rồi…hmm đi đâu thì con cũng không hỏi, chắc là dắt nhau đi dạo quanh quanh đây thôi.”
Hiện tại đang trong giai đoạn nông nhàn, hơn nữa thời tiết buổi sáng khá mát mẻ nên Văn Trạch Tài rất thích dẫn Hiểu Hiểu đi bộ, hít thở không khí trong lành.
Tuy nhiên vừa nghe thấy vậy, bà Điền đã giãy nảy lên: “Cái gì? Con không hỏi? Thật sự không hỏi á?”
Điền Tú Phương ngơ ngác: “Vâng, con không hỏi. Sao? Sao vậy mẹ?”
Đúng là tức muốn nổ phổi mà, bà Điền nghiến răng nghiến lợi trỏ trỏ vào trán đứa con gái có lớn mà không có khôn: “Giời ạ, tới nước này rồi mà cứ ngờ nghệch ra. Bảo sao bị nó lừa tới giờ mới rời giường nổi. Có khi nó bế xừ Hiểu Hiểu về thành rồi cũng nên. Con ơi là con, sao ngu gì mà ngu thế, đã dặn bao nhiêu lần mà cứ để ngoài tai thôi. Giờ thì sáng mắt ra chưa, rơi vào kế hoạch của nó rồi. Ôi giời ơi, khổ thân con gái tôi, sao số con lại khổ thế này hả Tú Phương…”
Trong lúc bà Điền vừa khóc vừa nháo thì Điền Tú Phương chỉ biết ngồi đực mặt ra, chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào…
Mà đúng lúc này Văn Trạch Tài cũng bế Hiểu Hiểu về tới cổng, vừa hay nghe được trọn vẹn lời vàng ngọc của mẹ vợ đại nhân.
Hiểu Hiểu hốt hoảng, hết nhìn nhìn cha rồi lại quay sang nhìn bà ngoại đang khóc lóc ầm ĩ. Mím môi do dự vài giây, Hiểu Hiểu liền lên tiếng hỏi: “Bà ngoại, sao bà ngoại khóc, ai bắt nạt bà ngoại à?”
Bất thình lình nghe thấy tiếng cháu gái, bà Điền ngơ ngẩn cả người rồi theo quán tính quay lưng lại kiểm tra. Đến khi chân chính mặt đối mặt với cậu con rể, bà mới bàng hoàng nhận ra phen này mình bị hố quá rồi. Và thế là trong tình thế cấp bách bà nhanh trí bịa đại một câu chuyện: “Ôi tí thì quên, trong nhà có con chuột chết, tội nghiệp quá, thôi mẹ về lo cho nó đây…”
Dứt lời, bà Điền xấu hổ đứng bật đậy, cuống quýt chạy như ma đuổi.
Một loạt hành động của bà nhanh đến độ không ai phản ứng kịp, mãi tới khi bà đi khuất dạng rồi, Điền Tú Phương mới phá lên cười như nắc nẻ. Hiểu Hiểu ngơ ngác chạy tới ôm mẹ còn Văn Trạch Tài thì bất đắc dĩ lắc đầu: “Mẹ thiệt tình…”
Không hiểu trong đầu bà nghĩ cái gì nữa, cả ngày toàn lo bò trắng răng…
Vì để mẹ vợ an tâm, Văn Trạch Tài quyết định đem toàn bộ kế hoạch tương lai nói hết cho vợ nghe.
Mặc dù từ đầu đến cuối, Điền Tú Phương chỉ ngồi yên lặng không hề tham gia một câu nào nhưng có trời mới biết trống ngực cô đang đập dồn dập như trống trận đây này. Đợi chồng nói xong, cô mới dè dặt xác nhận lại: “Chúng ta…ý anh là cả nhà chúng ta cùng lên thành phố?”
Văn Trạch Tài nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế, em và con là người thân duy nhất của anh, sao anh có thể yên tâm để hai mẹ con ở lại được.”
Điền Tú Phương xoắn chặt hai tay vào nhau, nhíu mày đầy phân vân: “Nhưng anh sẽ ở trong ký túc xá của trường mà. Hơn nữa trên thành phố cái gì cũng đắt đỏ. Lại còn học phí và sinh hoạt phí mấy năm lận…thôi thôi em không đi đâu, con cứ giao lại cho em, anh đừng lo. Em sẽ chăm sóc con chu đáo.”