Không khó để nhận ra nỗi bất an đang bủa vây lấy cô vợ nhỏ, Văn Trạch Tài dịu dàng nắm lấy tay cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Vạn sự cẩn thận, sẽ không sao đâu.”
Cúi đầu nhìn tay mình nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay to dày, ấm áp của chồng, Điền Tú Phương cong môi mỉm cười. Dù sao chuyện cũng chưa tới, lo lắng quá chỉ làm bầu không khí thêm căng thẳng hơn mà thôi. Nghĩ vậy, cô liền khéo léo di dời đề tài: “À đúng rồi, cái người mà anh mới vẽ tối qua ấy, Tất Trường Lâm có quen không?”
Văn Trạch Tài lắc đầu: “Không quen, nhưng bạn cậu ta bảo đã từng nhìn thấy ảnh người đàn ông đó ở chỗ một nữ đồng chí trong ký túc xá thanh niên trí thức.”
Điền Tú Phương sửng sốt: “Thế giờ phải làm sao, mắt cậu ấy…”
Văn Trạch Tài khẽ thở dài: “Thành hay bại là ở cậu ta thôi. Đáng lẽ anh không nên nhúng tay vào nhưng mọi chuyện khởi nguồn từ Chu gia thế nên anh không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Tổ tiên Văn gia chết oan ức, tức tưởi dưới tay Chu gia, mối thù này đã kết cả ngàn năm, nếu nói không oán, không hận thì chính là dối lòng và Văn Trạch Tài anh cũng chẳng phải thánh mẫu. Kiếp trước, kiếp này, phương châm sống của anh luôn là có ơn phải trải, có thù tất báo!
Từ sau sự kiện triều đình nhà Triệu hạ lệnh phong sát toàn bộ đoán mệnh sư trong thiên hạ, Văn gia lập tức lặn xuống, ẩn mình vào chốn rừng thiên nước độc nhằm mai danh ẩn tích. Trong khi đó Chu gia như hổ mọc thêm cánh, nghênh ngang toả đi muôn nơi khai chi tán diệp. Dần dần trong mắt người đời, Văn gia cũng giống như hai đại gia tộc họ Triệu và họ Tần, đều đã bị diệt vong.
Đối với vấn đề này Điền Tú Phương đã từng nghe Văn Trạch Tài nhắc qua nên cũng hiểu được đôi chút. Vì thế khi vừa nghe thấy hai chữ “Chu gia”, cô lập tức siết chặt lấy tay chồng, hấp tấp căn dặn: “Tận lực là được rồi, anh đừng cố quá, Chu gia của ngày hôm nay… chúng ta….”
Không thể động vào!
Chẳng cần vợ nói hết câu, Văn Trạch Tài cũng thừa hiểu cô đang nghĩ gì. Anh mỉm cười trấn an: “Anh có chừng mực mà, em yên tâm!”
Cây to đón gió lớn, đây là quy luật tất yếu ở đời. Hơn nữa một đại gia tộc đông đúc như Chu gia chắc chắn không thể nào an ổn, thái bình. Chưa biết chừng nội bộ bên trong đang lục đục dữ dội cũng nên. Nếu quả thực như vậy, anh không tin mình không tìm được cơ hội khuấy đảo vũng nước đục!
Ngày hôm sau, mưa tạnh, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Hai cha con Văn Trạch Tài và Hiểu Hiểu lại tung tăng dắt tay nhau đi học. Vẫy tay tiễn con vào lớp trước, Văn Trạch Tài mới yên tâm quay về trường mình.
Bất ngờ thay, có người đang thấp thỏm đợi anh từ sáng sớm. Đúng thế, người đó không ai khác mà chính là anh chàng mập mạp Dương Vĩnh Thắng, tuy nhiên khác với mọi ngày, hôm nay đầu cậu ta bị u một cục tím bầm, to như quả trứng gà.
Vừa thoáng thấy bóng dáng Văn Trạch Tài đi qua cổng trường, Dương Vĩnh Thắng đã hấp tấp phóng vọt ra, trỏ trỏ vào trán mình, khấp khởi hỏi: “Nhìn nhìn giúp tôi xem, đã hết đen chưa?”
Bất thình lình bị chặn lại giữa đường, Văn Trạch Tài thoáng bất ngờ, nhưng càng sửng sốt hơn khi trông thấy cái cục sưng vù trên đầu Dương Vĩnh Thắng. Anh dừng bước, nghiêm túc quan sát nét mặt cậu ta rồi lắc đầu phán: “Không những đen, thậm chí còn đen hơn cả hôm qua nữa.”
Rồi xong, Dương Vĩnh Thắng xoa xoa chỗ bị thương, chán nản thở dài: “Cứ tưởng là thoát kiếp rồi chứ, haizzz….”
Văn Trạch Tài nhíu mày hỏi: “Tại sao lại ra nông nỗi này?”
Dương Vĩnh Thắng ỉu xìu như bánh đa ngâm nước: “Tôi nằm giường trên, sáng nay ngủ dậy mắt nhắm mắt mở không để ý lăn bố nó xuống đất, dập cả mông đây này, anh xem không?”
Văn Trạch Tài giãy nảy: “Không, cám ơn!”
Dương Vĩnh Thắng bĩu môi: “Ờ, không nhìn thì thôi. Mà mai tôi về nhà rồi, hy vọng sẽ không có việc gì nữa.”
Nhắc mới nhớ, Văn Trạch Tài liền dặn dò: “Mai về cậu nhớ hỏi kỹ càng xem có phải dạo gần đây cha mẹ cậu thường xuyên gặp phải xui rủi không.”
Dương Vĩnh Thắng vừa nhăn nhó xoa xoa mông, vừa gật gật đầu tỏ ý đã nhớ.
Hết ba tiết học buổi sáng, Văn Trạch Tài bị giáo viên chủ nhiệm kêu đến văn phòng lấy tài liệu. Ai ngờ đâu vừa lên tới nơi liền bắt gặp Chu Vệ Quốc đang ngồi lù lù trong đó. Cậu ta vẫn diện bộ quần áo đen xì từ đầu xuống chân y như hôm qua, tuy nhiên mặt mày hơi ửng đỏ, nhìn rất giống đang phát sốt. Chắc có lẽ vì đêm qua ngấm nước mưa chăng?!
Thấy có người đi vào, Chu Vệ Quốc theo quán tính ngẩng đầu nhìn ra cửa nhưng chỉ hai giây sau, cậu ta lập tức quay mặt đi chỗ khác, như thể hai người xa lạ, chưa từng gặp mặt.
Ơ, cái thái độ lồi lõm này là gì vậy trời, Văn Trạch Tài nhún vai, tiến thẳng vào bên trong, ôm chồng tài liệu lên rồi xoay người đi thẳng một nước. Xì, khinh nhau à, riêng cái khoản chảnh choẹ thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!
Lúc này ở trong lớp, cả đám sinh viên đang túm tụm, chụm đầu đọc chung tờ báo, thậm chí Văn Trạch Tài đi vào cũng chẳng ai để ý. Anh đặt chồng tài liệu lên bàn giáo viên rồi cất cao giọng: “Mỗi người một tập, tự lên lấy đi.”
Dương Vĩnh Thắng tập tễnh chạy lên rút xấp tài liệu cho mình rồi kích động thông báo tin tức nóng hổi: “Anh Văn, anh biết gì chưa? Quốc gia cho phép người dân được buôn bán tự do rồi này.”
Cái gì? Văn Trạch Tài sửng sốt, thò đầu lại gần đọc lướt một lượt.
Ồ, đúng thật ha, nhưng sao sớm thế nhỉ, nếu anh nhớ không nhầm thì phải hai năm nữa cơ mà. Nhưng thôi kệ, sớm hay muộn không quan trọng, chính sách đã ban bố thì mình cứ triển khai theo kế hoạch thôi. Văn Trạch Tài cong cong khoé miệng, để lộ nụ cười tủm tỉm quen thuộc.
Cuối cùng cũng được đường đường chính chính hành nghề bói toán rồi! Hahaha
Với người khác thì không biết nhưng đối với riêng bản thân Văn Trạch Tài, cái gọi là “dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng” chính là bày sạp đoán mệnh. Muốn làm giàu, bước thứ nhất phải mở quán!
Và thế là sau khi tan học về tới nhà, Văn Trạch Tài lục tung cả nhà cả cửa tìm bằng được một tấm vải màu đen, dày dặn và dài rộng. Anh hăm hở xách nó ra giếng nước giặt sạch bụi bặm, phơi phóng đàng hoàng, rồi sau đó lại lộn vào nhà chuẩn bị bút lông và chu sa.
Thấy chồng tất bật đi ra đi vào, Điền Tú Phương khó hiểu hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”
“Ờ…ờ… anh cần thiết kế một thứ” Văn Trạch Tài trả lời vợ nhưng vẫn cắm cúi không ngơi tay.
Sau khi đặt ngay ngắn bút lông và chu sa lên bàn, anh lại xách con dao rựa chạy ra hậu viện chặt một cây trúc dài và thẳng nhất. Kế đến, dùng sống dao tỉ mỉ vót và chuốt hết những mắt trúc cũng như cành thừa xung quanh thân. Loay hoa loay hoay một hồi, cuối cùng cũng được một ống trúc đúng như anh mong muốn.
Thế nhưng chưa dừng lại ở đó, anh tiếp tục chọn ra những cây cứng cáp và thẳng nhất để chẻ thành sáu sáu thanh dài bằng nhau. Đúng vậy, phải chính xác sáu mươi sáu thanh, không thừa, không thiếu.
Ngày hôm sau, tấm vải đen đã khô, Văn Trạch Tài hạ bút viết xuống hai chữ “Đoán mệnh”. Nét chữ anh mảnh mai nhưng có lực cộng với mực đỏ trên nền đen cực kỳ nổi bật và bắt mắt.
Lúc này Điền Tú Phương mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra cả ngày hôm qua anh bận rộn là để chuẩn bị cái này. Song cô lại lo lắng sang chuyện khác: “Anh…anh à, chỉ một mình anh liệu có ổn không? Liệu có sợ bị kẻ xấu phá rối rồi…rồi… giật sập bảng hiệu luôn không?”
Ờ ha, Văn Trạch Tài sửng sốt ngừng tay, trước đó anh chưa từng nghĩ tới phương diện này. Vuốt cằm suy nghĩ một lát, anh gật gù: “Em nói đúng, phải tìm một đứa bảo kê mới được.”
Nhưng ở đây thì tìm ai được nhỉ, trong lúc đăm chiêu suy tính, anh vô thức liếc mắt thấy Hiểu Hiểu đang vui vẻ cưỡi ngựa gỗ chạy vòng vòng quanh sân. À, có rồi, Văn Trạch Tài mừng rỡ quay sang nói với vợ: “Giờ anh phải ra Cung tiêu xã gọi điện về thôn, em cũng cùng đi đi nhân tiện nói chuyện với cha mẹ luôn.”
Thời buổi thông tin lạc hậu, thư tín đi chậm hơn rùa bò, khả năng cao bây giờ vẫn chưa về được tới quê ấy chứ. Tính ra bọn họ rời thôn khá lâu rồi mà vẫn chưa nhận được tin tức, chắc hai ông bà ở nhà sốt ruột lắm đây.
Sau khi điện được kéo về thôn, ông Điền đã cho lắp máy điện thoại bàn ngay tại trụ sở văn phòng đại đội. Mặc dù chi phi rất đắt đỏ nhưng ông vẫn cắn răng quyết định lắp một bộ để thuận tiện cho việc trao đổi tin tức cũng như liên hệ công tác với thị trấn và huyện thành.
Phí gọi điện thoại ở Cung tiêu xã khá đắt, hai xu một phút, hai hào mười phút, gọi bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu, cứ thế mà nhân lên.
Sau hai hồi chuông liền có người nhấc máy. Nhận ra giọng ông anh rể, Văn Trạch Tài cười cười giới thiệu: “Anh cả, em là Trạch Tài đây.”
Đầu dây bên kia, Điền Kiến Quốc mừng quýnh cả lên, anh lập tức gọi với ra sân sai bảo hai thằng con trai: “Mấy đứa mau chạy đi báo cho ông nội, cô út và dượng út gọi về, nhanh cái chân lênnn…”
Văn Trạch Tài lập tức bổ sung: “Anh cả, gọi giúp em cả Triệu Đại Phi nữa, em có việc cần nói với nó.”
Điền Kiến Quốc rối rít gật đầu: “Được được, để anh bảo tụi nó đi gọi. Nhưng chắc phải một lát nữa cha mới về tới, hay là cúp đi cho đỡ tốn tiền rồi chốc gọi lại sau.”
Văn Trạch Tài cười cười nói không cần rồi chuyển máy sang cho vợ. Điền Tú Phương mừng mừng tủi tủi gọi anh cả, Hiểu Hiểu cũng sà lại gần ríu rít gọi bác cả ơi, bác cả à.
Hai anh em hàn huyên chưa bao lâu thì ông Điền và Triệu Đại Phi tức tốc chạy tới.
Điền Tú Phương siết chặt tay thành nắm đẩy, chỉ nói được mỗi câu “con khoẻ” rồi vội vàng đưa ống nghe cho chồng, bởi cô sợ nói thêm sẽ oà khóc nức nở mất.
Thấy hai hốc mắt vợ đỏ hoe, ầng ậc nước, Văn Trạch Tài mỉm cười, xoa xoa vai an ủi.
Đầu tiên, anh chào cha vợ, thông báo cho ông biết tình hình ăn ở, sinh hoạt trên này để cha mẹ ở nhà yên tâm. Kế đến anh gặp Triệu Đại Phi, sau khi trao đổi kế hoạch, anh đọc rõ địa chỉ nhà mình rồi căn dặn: “Hai vợ chồng thu xếp mọi việc ổn thoả đi, rồi theo địa chỉ này lên đây tìm gặp sư phụ.”