Chương 76: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Sửa mệnh

Phiên bản dịch 9310 chữ

Thấy cha cứ ngồi ngây ra như phỗng, Dương Vĩnh Thắng đẩy đẩy vai: “Ba, anh ấy nói đúng hay sai?”

Ông Dương gạt phắt tay thằng con ra, nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài, gằn từng chữ: “Nói năng vớ vấn, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi chưa từng nghe cân xương cân cốt gì hết. Cậu đừng có mà ở đây hù doạ linh tinh!”

Văn Trạch Tài nhướng mày: “Thật giả thế nào chắc hẳn chú Dương là người biết rõ hơn ai hết. Chú Dương à, mong chú đừng đề phòng cháu như vậy. Dù gì cháu cũng là bạn cùng lớp với con trai chú, cháu sẽ không bao giờ vì vài đồng tiền mà cố tình lừa già dối trẻ, nói ra mấy lời xui rủi đâu.”

Tuy nhiên, ông Dương vẫn một mực không tin, ông bĩu môi hừ lạnh: “Lại còn không đúng chắc, cái quân giang hồ bịp bợm hễ mở mồm ra là ấn đường chuyển đen, hắc khí quấn thân. Tôi còn lạ gì nữa!”

Văn Trạch Tài thở dài, rõ ràng hắc khí trên trán cha con hai người họ đã dày đặc lắm rồi, nhưng nói hết nước hết cái cũng không thuyết phục được, cuối cùng anh chỉ đành đưa ra lời khuyên: “Tôi không nói dối! Xác thật ấn đường hai người chuyển đen mà nhưng nếu cứ nhất quyết không tin thì thôi vậy. Thời hạn còn hai ngày nữa, hai người về nhà từ từ nhìn xem vận khí chuyển biến như nào sẽ rõ.”

Thấy ông Dương trầm ngâm yên lặng, Văn Trạch Tài nhàn nhạt nói tiếp: “Bạch Hổ (1) chiếu mạng thân nhân vong, chỉ sớm mai thôi người thân của chú sẽ bắt đầu ra đi!”

Văn Trạch Tài vừa dứt lời, ông Dương lập tức đứng phắt dậy, hùng hổ xách cổ thằng con rời đi.


Xiêu xiêu vẹo vẹo suýt chút ngã đập mặt, Dương Vĩnh Thắng la oai oái: “Ba!”

Tuy nhiên sự chịu đựng của ông Dương đã lên tới óc e rồi, ông hét lên đầy giận dữ: “Câm miệng!”

Thế là suốt quãng đường, hai cha con không ai nói với ai câu nào. Thậm chí sau khi trở về, ông Dương ngay lập tức đi tới gặp toàn thể anh chị em thăm hỏi một lượt. Thấy ai cũng khoẻ khoắn ngời ngời, cười nói sang sảng, ông mới yên tâm về nhà mình nghỉ ngơi.

Vừa bước chân qua ngạch cửa liền chạm mặt thằng con trai không nên thân, ông sẵng giọng mắng ngay: “Lớn rồi phải biết chọn bạn mà chơi. Các chú các bác mày đều thân thể tráng kiện, có sống thêm mười lăm, hai chục năm nữa cũng dư sức qua cầu. Từ giờ mày cách xa cái thằng nhãi họ Văn đấy ra cho tao, tao còn thấy mày giao du với nó tao đánh gãy chân mày!”

Ai ngờ mới sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, mọi người đang say giấc nồng thì bị đánh thức bởi tiếng đập cửa dồn dập. Dương Vĩnh Thắng mắt nhắm mắt mở, loẹt quẹt dép lê đi ra xem ai. Nhưng chỉ một giây sau, cậu chàng hoảng loạng đến mức ngã ngồi xuống đất, lắp ba lắp bắp không gọi nổi cha mẹ.

“Cái thằng vô dụng này…” Ông Dương mặc áo khoác đi ra, đang cằn nhằn mắng thì bất thình lình im bặt, vô thức lùi về sau hai bước. Bởi đập vào mắt ông là hình ảnh thằng con trai lớn nhà anh cả mặc áo tang, đang quỳ sụp trước cửa nhà mình…nó…ăn vận thế này là tới để báo tang sao???

Nhìn thấy chú hai, người cháu nức nở oà khóc: “Chú hai, cha cháu…cha cháu đi đêm qua rồi…huhu…”

Ông Dương hoảng loạn, dồn dập hỏi: “Cái gì cơ? Đi? Tại sao lại đi đột ngột vậy? Rõ ràng hôm qua vẫn còn bình thường mà?”

Người cháu lau nước mắt khóc nghẹn: “Tối qua mấy cha con có uống vài chén rượu. Nửa đêm cha cháu dậy đi vệ sinh, có lẽ bị choáng nên ngã đập đầu. Chúng cháu lại uống nhiều quá thành ra ngủ say như chết chẳng đứa nào nghe thấy gì. Đến tận sáng nay khi mẹ cháu phát hiện…thì người cha cháu đã cứng đờ, lạnh ngắt rồi…huhu….chú hai ơi, cháu mất cha rồi….”

Đứng bên cạnh, bà Dương run lên bần bật, thế này chẳng phải trùng hợp với những gì Văn Trạch Tài mới nói hôm qua hay sao. Trực giác mách bảo có chuyện chẳng lành, bà sợ tái mặt, vội vã giật giật tay áo chồng: “Ông….ông à, ông mau đi tìm Văn đại sư đi, mau lên!”

Lúc này hai chân ông Dương cũng đã mềm nhũn cả rồi, ông vô thức đưa tay xoa xoa mặt cho tỉnh táo, rồi nhìn về phía thằng cháu, sắp xếp: “Cháu tiếp tục đi tới những nơi khác báo tang đi. Bây giờ chú thím sắp xếp rồi chạy qua với ba cháu ngay đây.”

Cố gắng chống đỡ tới khi thằng cháu đi khuất, bà Dương như người bị rút cạn hồn vía, trực tiếp ngồi sụp xuống đất, nước mắt ngắn nước mắt dài: “Ông còn chần chừ cái gì nữa? Không mau đi tìm Văn đại sư đi, chưa biết chừng ngày mai sẽ đến lượt nhà chúng ta đấy!”

Dương Vĩnh Thắng ráng trấn tĩnh, men theo bờ tường run rẩy đứng dậy, hít một hơi thật sâu trấn an cha mẹ: “Ba mẹ cứ bình tĩnh, việc đâu còn có đó. Giờ con đi tìm anh Văn sửa mệnh, còn hai người cứ tới nhà bác cả hỗ trợ tang sự trước đi. Xong việc bên này con sẽ chạy qua ngay.”

Nói đoạn, cậu lập tức lao vào phòng thay đại bộ quần áo rồi hấp tấp chạy đi ngay.

Nghe Dương Vĩnh Thắng vừa nấc lên từng hồi, nức nở kể lại chuyện đau lòng, Văn Trạch Tài thở dài an ủi: “Đây vốn dĩ là số kiếp của bác cả cậu, tuyệt đối không liên quan gì tới hai cha con cậu, đừng suy nghĩ lung tung rồi từ trách.”

“Đang êm đẹp…sao tự nhiên…” nghẹn ngào nói không nên lời, Dương Vĩnh Thắng úp mặt vào hai tay che đi những giọt nước mắt tang thương. Bác cả rất hiền từ, bác cả đối xử với cậu rất tốt…tại sao mới cười cười nói nói đây thôi mà giờ đã âm dương cách biệt???

Văn Trạch Tài nhàn nhạt nói: “Con người chính là như vậy, nếu không biết thì thôi chứ một khi đã biết số mình xui xẻo là y như rằng vơ hết những việc không thuận vào mình, nghĩ là vì mình cho nên sự việc mới thành ra như vậy. Nhưng họ không biết rằng, đã là định mệnh thì dù biết hay không, nó cũng sẽ phát sinh mà thôi!”

Dương Vĩnh Thắng lau nước mắt, móc túi lấy ra một trăm đồng đẩy tới trước mặt Văn Trạch Tài: “Cái này mẹ tôi gửi, đây là tâm ý cũng như lòng thành của cả nhà chúng tôi, phiền đại sư giúp dùm!”

Văn Trạch Tài vươn tay tiếp nhận số tiền nhưng không quên nhắc lại một lần nữa: “Sửa mệnh bắt buộc phải kiêng kỵ rất nhiều thứ. Lát nữa tôi sẽ viết những điểm cần lưu ý ra giấy, cậu hãy đích thân mang về đưa cho chú thím và dặn họ nhất định phải làm theo, tuyệt đối không được chống trái dù chỉ là một điểm nhỏ.”

“Dạ biết, tôi nhớ rồi!” Dương Vĩnh Thắng liên tục gật đầu tỏ ý mình đã nhớ rõ.

Muốn sửa mệnh nhất thiết phải có ba món đồ, đầu tiên là sinh thần bát tự của người muốn sửa mệnh, thứ hai là ba con chim và cuối cùng là tinh huyết của bọn họ.

Văn Trạch Tài giao cho Dương Vĩnh Thắng ba cái lọ nhỏ chuyên dụng cùng phương pháp lấy tinh huyết. Sau đó bảo cậu ấy quay về chuẩn bị tốt mọi thứ rồi mang trở lại đây.

Thu được tiền, Văn Trạch Tài lại lọc cọc đem xuống bếp giao nộp cho vợ. Vì quá tò mò nên Điền Tú Phương hỏi: “Ủa anh, sinh thần bát tự với cả tinh huyết thì em đã nghe nói qua, nhưng lần này cần thêm cả ba con chim nữa để làm gì hả anh?”

Văn Trạch Tài liền giải thích: “Vốn dĩ số mệnh của chú thím Dương chưa tận, vậy nên anh chỉ là lợi dụng mấy con chim để kéo dài số kiếp cho nhà họ mà thôi.”

Điền Tú Phương cả kinh: “Nhưng mạng chim cũng là mạng, anh đừng làm bậy nha, làm vậy là tạo nghiệp chết.”

Biết vợ hiểu lầm, Văn Trạch Tài khẽ cười: “Em yên tâm, anh sẽ không làm bậy đâu. Hơn nữa trước sau gì mấy con chim cũng sẽ bỏ mạng trong tay thợ săn, vậy nên anh bắt về cũng là để cứu chúng, xem như mượn mạng đổi mạng thôi mà. Tất nhiên thọ mệnh của loài người dài hơn loài chim, vì thế nếu ba người Dương gia muốn phúc thọ vô lượng thì phải đối xử tử tế với ba con chim này, nâng niu chúng như nâng niu chính sinh mạng mình.”

“Ồ, hoá ra là vậy, làm em sợ gần chết!” Điền Tú Phương vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, Dương Vĩnh Thắng quay trở lại, tất nhiên không quên mang theo những thứ Văn Trạch Tài căn dặn.

Kiểm tra sơ qua một lượt, thấy mọi thứ đã ổn, Văn Trạch Tài cẩn thận đóng chặt cửa nẻo, bắt đầu hành sự.

Lúc này, ở nhà chú Viên bên cạnh, Chu Vệ Quốc đang nằm nghỉ ngơi dưỡng thần đột nhiên mở bừng mắt, ngồi bật dậy, dáo dác quan sát tứ phía: “Ai đang thi triển thuật sửa mệnh?”

Quả nhiên ở nơi này có thầy tướng số, mấy ngày hôm nay cậu đã nghi nghi rồi mà…

Tức khắc, Chu Vệ Quốc nhảy xuống giường, chộp lấy cái la bàn, điên cuồng lao ra ngoài, đảo mắt dò tìm bốn phương tám hướng.

Kim trên la bàn quay mòng mòng rồi đột nhiên dừng lại, Chu Vệ Quốc nở nụ cười lạnh, không chút do dự lập tức rảo bước tiến nhanh về phương hướng ấy.

Rất tiếc ở bên này, Văn Trạch Tài cũng đồng thời phát giác có điểm khả nghi. Anh tức khắc xoay lồng chim về hướng Tây, mở cửa lồng, thả chúng bay vút lên bầu trời đêm.

“Ong!” Bất thình lình chiếc la bàn trên tay Chu Vệ Quốc rung lên bần bật, kim quay mòng mòng vài vòng rồi chết đứng tại chỗ. Chu Vệ Quốc bất ngờ khựng lại, nhíu mày quan sát xem có chuyện gì rồi nhếch mép cười đểu: “Hừ, cũng nhanh nhẹn lắm, không ngờ lũ khốn Chu gia cũng đẻ được một đứa thực sự có bản lĩnh. Đợi đấy, ông mày không tin không tra ra được!”

Nói xong mới chợt nhớ mình cũng mang họ Chu, Chu Vệ Quốc ngẩn tò te như nuốt phải con ruồi chết, cậu hầm hực lết về nhà ông Viên, tức tối đóng cửa cái rầm!

===

Chú thích: 


(1)Sao: BẠCH HỔ, hay còn được mọi người gọi tắt là sao hổ. Nằm trong bộ Tứ Linh (Long, Phượng, Hổ, Cái) thuộc hành Kim, phương vị là Bắc Đẩu Tinh.

Sao Bạch Hổ tượng trưng cho các tai thương, hùng dũng như khẩu nghiệp, tai nạn, bệnh tật, điều tiếng,… Ngoài ra sao Bạch Hổ còn là sao thứ 9 trong 12 sao thuộc vòng Thái Tuế: Thái Tuế, Thiếu Dương, Tang Môn, Thiếu Âm, Quan Phù, Tử Phù, Tuế Phá, Long Đức, Bạch Hổ, Phúc Đức, Điếu Khách, Trực Phù.

• Sao Bạch Hổ ở đắc địa thuộc các cung Dần, Thân, Mão, Dậu.

• Sao Bạch Hổ ở Hãm địa thuộc các cung Tý, Tỵ, Sửu, Thìn, Ngọ, Tuất, Mùi, Thân, Hợi.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    121

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!