Chương 9: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Thiên sát cô tinh

Phiên bản dịch 10759 chữ

Lâm Ái Quốc ngỡ ngàng quan sát người ngồi đối diện. Rõ ràng vẫn gương mặt tuấn tú lãng tử đó nhưng khí chất lại khác biệt hoàn toàn, hắn bình thản và điềm nhiên trước hết thảy mọi việc như thể đã nhìn thấu tường tận từng chân tơ kẽ tóc.

Lùi lại mấy ngày trước, hôm đó Lâm Ái Quốc được nghỉ phép nên quay về thăm cha mẹ Lý Đại Thuận. Buổi tối, hai anh em ngồi nhâm nhi vài chén, Lý Đại Thuận liền bật mí có quen biết một vị đại sư đoán mệnh cao tay lắm.

Vốn dĩ nhiều ngày nay liên tiếp xảy ra những chuyện xui xẻo, trong lòng bực bội không vui vì thế vừa nghe thấy bói toán là Lâm Ái Quốc động tâm liền. Song ngàn vạn lần anh không ngờ tới vị đại sư đoán mệnh thần thánh đó lại chính là nam thanh niên trí thức lưu manh khốn nạn nhất nhì thôn này - Văn Trạch Tài!

Tưởng bị thằng em họ chơi xỏ, Lâm Ái Quốc hầm hè quay sang liếc một cái cháy mắt, rất tiếc Lý Đại Thuận chẳng thèm để ý vì còn bận dài cổ ngóng trông màn biểu diễn của Văn Trạch Tài. Chà chà, tò mò quá đi mất…

Thấy thằng em cứ hí ha hí hửng hóng hớt như thằng khùng, sắc mặt Lâm Ái Quốc càng xám xịt nhưng anh cũng không nói thêm gì mà yên lặng móc ba đồng xu từ trong túi áo ngực, đặt trước mặt Văn Trạch Tài.

Văn Trạch Tài vươn tay nhặt lên một đồng, kề sát đèn dầu xem xét thật cẩn thẩn. Ồ, hàng tốt, hàng tốt! Thời buổi này mà có thể lùng được mấy món đồ cổ chứng tỏ Lâm Ái Quốc cũng có tí chút bản lĩnh.

Kiểm tra xong, Văn Trạch Tài thu cả ba đồng xu vào lòng bàn tay, kế đến úp hai tay vào nhau, lắc lắc mấy cái rồi bày ra một nụ cười hết sức niềm nở: “Xin hỏi quý khách muốn tính cái gì?”

Lâm Ái Quốc nhíu chặt mày, sao cứ có cảm giác thằng cha này là dân lửa đảo chuyên nghiệp nhỉ. Nhưng không sao, cùng lắm là đập cho nó một trận rồi cướp lại ba đồng xu là được chứ gì. Cứ để yên xem nó lươn lẹo đến đâu?!

Sau khi tự trấn định chính mình, Lâm Ái Quốc mới chậm rãi lên tiếng: “Vừa sinh tôi ra mẹ tôi lìa đời, chưa được một tuổi thì cha mất, kế đến tôi nương nhờ nhà nào là nhà đó có người ra đi. Mãi tới năm 8 tuổi, có một người chú họ xa nhận cưu mang tôi, kể từ đó tôi mới tạm yên ổn. 33 năm sống trên đời tôi để ý hầu như những ai là anh em đồng nghiệp bên cạnh tôi đều gặp chuyện xui xẻo, không bệnh thì cũng xảy ra đổ máu, thương tật. Ngay chính bản thân tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, thậm chí ăn miếng cơm cũng nghẹn, uống miếng nước cũng sặc. Haizz, đen đủi bủa vây, tôi chán nản lắm rồi. Bởi thế tôi mới muốn tính xem có phải số Lâm Ái Quốc Tôi là Thiên sát cô tinh (1), khắc cha khắc mẹ, khắc hết mọi người xung quanh không?”

Có lẽ vì phải gồng mình trải qua thời thơ ấu đầy bất hạnh, bị mọi người xa lánh ghẻ lạnh nên Lâm Ái Quốc đã luyện cho mình thái độ bất cần đời, thờ ơ, lạnh nhạt với tất cả, hễ ai không cùng quan điểm là đấm luôn khỏi lôi thôi nhiều lời. Duy nhất chú ba và gia đình cậu Lý là ngoại lệ vì chỉ có họ mới thực sự coi anh là con người còn những kẻ khác đều ra sức tránh né anh như tránh né một thứ gì đó xui rủi, gớm ghiếc và bẩn thỉu.

Văn Trạch Tài nghiêm túc đánh giá ngũ quan trên khuôn mặt Lâm Ái Quốc. Kế đến anh nhẹ nhàng xếp ba đồng xu xuống bàn rồi chỉ dẫn: “Theo thứ tự từ trái sang phải, anh lần lượt cầm lên từng đồng, vừa siết chặt vừa tập trung suy nghĩ tới điều mà mình muốn biết nhất, sau đó thả lại mặt bàn.”

Lâm Ái Quốc ngờ vực nhìn thẳng vào mắt Văn Trạch Tài khoảng mấy giây rồi mới bắt đầu làm theo.

Ngồi bên cạnh, Lý Đại Thuận hồi hộp không dám chớp mắt vì sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào.

Keng…keng…keng…

Ba đồng xu tuần tự rơi xuống mặt bàn, phát ra âm thanh sắc lạnh. Trong đó có một xu từ từ lăn tới trước mặt Văn Trạch Tài rồi mới dừng hẳn.

Phương thức gieo quẻ bằng đồng xu thường sử dụng ba đồng tiền cổ, bởi người xưa cho rằng những đồng xu cổ thông qua quá trình lưu chuyển của con người đã trải qua quãng thời gian dài và quan trọng nhất là tích tụ được linh khí của đất trời. Theo quy ước, mặt có chữ là mặt dương và mặt ngược lại là mặt âm.

Quẻ cũng được chia thành hai loại, thượng và hạ. Quẻ thượng là quẻ tốt, còn quẻ hạ chính là quẻ xấu.

Ở đây, khi Lâm Ái Quốc ném ra, có một đồng xu rơi xuống là mặt ngửa, kết hợp với hai xu còn lại mặt úp hoạ thành một dương hai âm chính là quẻ Khảm (2). Mà quẻ này biểu thị cho sự gian khổ và khó nhọc.

Tại thời điểm ba đồng xu vừa nằm im, Lý Đại Thuận gần như không chờ nổi nữa mà lập tức đứng bật dậy, nhao nhao hỏi: “Quẻ gì, gieo ra quẻ gì???”

“Hạ hạ” Văn Trạch Tài nhíu mày rồi ngẩng đầu lên, một lần nữa quan sát thật kỹ ngũ quan của Lâm Ái Quốc: “Người mang mạng Thiên sát cô tinh tuy có hình tướng xấu nhưng hung tinh không chiếu trực tiếp tới bản thân mà ảnh hưởng mạnh mẽ đến những người kề cận xung quanh. Tuy nhiên theo như anh bảo dạo gần đây mình đang gặp phải nhiều chuyện xui xẻo, điều này quả thực vô lý…”

Nghe vậy, Lâm Ái Quốc hơi hơi nhướng mày, cũng ghê gớm phết đấy chứ! Đích xác mấy ngày gần đây anh chả xảy ra sự cố gì cả, chẳng qua cố tình nói dối để xem Văn Trạch Tài diễn trò mèo gì thôi.

“Còn nữa, tướng mạo của anh cũng không phải là Thiên sát cô tinh…” Dừng một lúc, Văn Trạch Tài cong cong ngón tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn. Thanh âm nhè nhẹ, đều đặn có quy luật vang lên khiến tâm trạng rối bời của hai người đối diện dần dần bình tĩnh trở lại.

Tới đây, Văn Trạch Tài mới nói tiếp: “Người mang số mạng cô độc, thứ nhất lệ đường sẽ khô, lõm, có nếp nhăn, sẹo hoặc nốt ruồi. Thứ hai, sơn căn (3) sâu và nhọn. Thứ ba, nhân trung (4) ngắn, nông, hẹp, xuất hiện nốt ruồi xấu. Và cuối cùng là hình dáng môi không đều, một bên khoé miệng hướng lên trên, còn một bên hướng xuống dưới.”

“Mà anh lại có ngũ quan cân đối, mày rậm, mắt to, cằm rộng, gò má cao. Tuy tướng mạo hung dữ nhưng không phải số mệnh cô tinh. Nhìn vào hai bên trán của anh có rất nhiều nếp nhăn, điều này chứng tỏ cha mẹ anh vốn định sẵn bệnh tật ốm yếu. Sự ra đi 33 năm trước là do chính số mạng của họ chứ không hề liên quan gì tới anh.”

Dứt lời, Văn Trạch Tài vươn tay thu ba đồng xu lên: “Còn quẻ hạ ngày hôm nay chính là dự báo sắp tới đây anh sẽ bị mất việc. Và trong vòng một năm tiếp theo cũng không tìm được chỗ làm mới, chỉ có thể nằm yên chờ thời.”

Nghe đến đây, Lâm Ái Quốc đột nhiên cười phá lên, liếc xéo một cái đầy châm chọc rồi khinh khỉnh nói: “Lò sát sinh không phải nơi nói đóng là đóng!”

Tuy hiện tại anh vẫn đang là nhân viên tạm thời, chưa được vào biên chế chính thức nhưng tất cả công nhân ở lò mổ đều có giấy tờ xác nhận rõ ràng, hơn nữa mấy sư phụ đi trước đều trụ vững chục năm đấy thôi, có thấy ai bị sa thải bao giờ đâu.

Văn Trạch Tài nhàn nhạt đưa ra kết luận: “Nhiều nhất ba ngày anh sẽ bị đuổi việc.”

Anh không nhất thiết phải tranh luận đúng sai với ai cả. Nhiệm vụ của anh là nói ra những điều mình thấy dựa trên quẻ tượng. Còn đối phương tin hay không, đó là việc của họ, không liên quan gì tới anh.

Lâm Ái Quốc siết chặt nắm đấm, căm tức nhìn thẳng vào Văn Trạch Tài rồi nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ: “Được lắm, để tôi chống mắt chờ coi Lâm Ái Quốc tôi đây sẽ bị đuổi việc như thế nào!”

Dứt lời, anh ta hằn học ném năm tờ tiền xuống bàn rồi đùng đùng đạp cửa rời đi. Thấy vậy Lý Đại Thuận liền vội vã chân thấp chân cao chạy đuổi theo.

Người đã khuất dạng rồi nhưng thanh âm của Lâm Ái Quốc vẫn hùng hổ truyền vào: “Nếu mấy lời của mày là bịp bợm lừa thần dối quỷ thì đừng trách ông đây độc ác. Tao sẽ đòi lại không chỉ mấy thứ vừa rồi đã đưa đâu.”

Từ dưới nhà bếp, Điền Tú Phương hốt hoảng chạy đến bên cạnh chồng, gấp gáp hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế anh?”

Văn Trạch Tài đủng đỉnh xếp gọn năm tờ tiền lại, đặt vào tay vợ kèm lời trấn an: “Này, em cất tiền lên đi. Không sao đâu, em đừng lo. Ba ngày sau anh ta sẽ tới đây tìm anh một lần nữa.”

Điền Tú Phương trợn trắng mắt…gì? Tìm anh làm gì? Không lẽ là để tính sổ…

Bất giác, cô thụt lùi hai bước, không dám nhận tiền.

Chỉ nhìn thoáng qua là Văn Trạch Tài biết trong đầu vợ đang nghĩ cái gì. Anh giơ năm tờ tiền lên, lắc qua lắc lại: “Em chắc chứ? Nếu tiền ở trong tay anh, chỉ sợ chưa tới ba ngày….”

Quả nhiên, lời còn chưa nói xong, Điền Tú Phương đã vội vàng vươn tay giật lấy. Không được, anh ấy mà có tiền thể nào cũng bị đám lưu manh rủ rê nhậu nhẹt, bài bạc cho xem. Chi bằng mình cứ giữ lấy, đợi khi nào Lâm Ái Quốc quay lại tính sổ thì còn có cái mà trả lại cho người ta.

Có thể nói ba ngày tiếp theo đây là ba ngày đầy căng thẳng của Điền Tú Phương, cô ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng trong trạng thái nơm nớp lo sợ. Văn Trạch Tài đã cố gắng khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng càng nói thì vợ càng khẩn trương gấp bội, thế là anh đành từ bỏ. Thôi thời gian sẽ là câu trả lời hữu hiệu nhất vậy.

Mà bên này, Lý Đại Thuận cũng đang vò đầu bứt tai, hồi hộp chờ kết quả.

Chỉ cần vừa ra đến ruộng một cái là anh ta sáp lại gần Văn Trạch Tài, cái miệng như cái máy khâu liến thoắng không ngừng nghỉ, lúc thì nói nếu Lâm Ái Quốc động thủ anh ta nhất định sẽ ra mặt ngăn cản, lúc lại nói bị đánh cũng là chuyện tốt, coi như một bài học sau này khỏi hành nghề bịp bợm. Văn Trạch Tài tức muốn nổ não, chỉ muốn nhét bùn vào miệng thằng khùng này để nó bớt lải nhải huyên thiên lại, nghe mà đau hết cả đầu!

Và đúng ba ngày sau, vào một buổi chiều tà, khi Văn Trạch Tài cùng vợ và con gái về gần tới nhà đã thấy Lâm Ái Quốc đứng đợi sẵn ở trước cổng, hai tay anh ta chắp ở sau lưng như đang giấu một vật gì đó.

Ngay lập tức, Điền Tú Phương cuống cuồng ôm chặt lấy Hiểu Hiểu, thể hiện sự phòng bị hết sức cao độ.

Chả thế thì sao, ai mà biết hắn mang theo dao hay gậy gộc, cứ phải đề phòng trước cho chắc.

Trong khi ấy, Văn Trạch Tài vẫn bình thản như không, anh giơ tay dịu dàng xoa đầu Hiểu Hiểu, trấn an con gái đừng sợ rồi mới hướng về phía Lâm Ái Quốc cất tiếng hỏi: “Đồng chí Lâm tới đây có việc gì vậy?”

“Tôi tới tìm anh uống rượu.” Nói rồi, Lâm Ái Quốc giơ chai rượu ra. Đích xác là rượu, một chai rượu trắng rất đỗi bình thường.

Thấy vậy, Điền Tú Phương mới thoáng yên tâm, cô buông Hiểu Hiểu xuống, tiến lên mở khoá cổng.

Văn Trạch Tài khẽ cười, đưa tay ra làm động tác mời: “Vào nhà đi.”

Lâm Ái Quốc tò mò quan sát Văn Trạch Tài rồi cất bước đi theo.

===

Chú thích:

(1)Thiên sát cô tinh là người có số mạng cô độc, những người thân bên cạnh hoặc gặp tai nạn, hoặc sẽ lần lượt ra đi không ai được trường thọ.

(2)Quẻ Khảm, một trong 8 quẻ do hai hào âm ở trên và dưới, giữa là một hào dương hợp thành, tên quẻ là Khảm, có nghĩa là 'hãm' = rơi xuống, sa xuống hố sâu. Vật tượng trưng cơ bản là nước. Quẻ Khảm trên dưới là âm, giữa là một dương, giống tượng nước, với dụ ý rằng nước tuy bên ngoài là âm, nhưng bên trong lại hàm chứa chất dương. Quẻ khảm tượng trưng cho sự trùng trùng hiểm hãm, tuy nhiên chỉ cần kiên định cố gắng vượt qua về sau ắt được tôn sùng

(3)Sơn căn: Là danh từ trong tướng số, chỉ phần sống mũi ở khoảng giữa hai mắt.

(4)Nhân trung: Là vị trí rãnh lõm từ môi lên đến mũi.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    255

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!