Trong khi tộc trưởng và các vị bô lão cầu khấn, tất cả thanh niên trai tráng ai cũng lộ vẻ trịnh trọng, tiến hành lễ bái. Không ít phụ nữ cũng đến lặng lẽ cầu nguyện, cầu cho người thân của mình được trở về an toàn sau chuyến đi săn.
Trong núi quá nguy hiểm, rời khỏi thôn làng được cây liễu già bảo hộ, bên ngoài sẽ là một thế giới hoàn toàn khác, ở đó đầy rẫy những con mãnh cầm và cự thú vô cùng đáng sợ.
Và rồi cứ thế, một toán người khỏe mạnh nhất thôn vác cung tên lớn trên vai, mang theo đại kiếm lên đường tiến vào trong chốn núi sâu rừng rậm, một luồng hơi thở của đại hoang tức thì ập tới.
Dõi mắt tiễn đội săn ra đi, lão tộc trưởng Thạch Vân Phong dẫn lũ trẻ về lại bãi cỏ đầu thôn, khoanh chân ngồi xuống nói: “Được rồi, đám khỉ con các cháu cũng cần chăm chỉ học tập đó.”
Đám trẻ lập tức xị mặt, đứa nào đứa nấy không còn hứng thú gì hết, miễn cưỡng ngồi quanh lão, ỉu xìu như một mớ lá cây phơi héo.
“Tộc trưởng gia gia, mấy chữ kì cục đó phức tạp như bùa bắt ma ấy, khó học lắm, phải dụng tâm ghi nhớ làm gì ạ?”
“Đúng thế, còn chẳng hữu ích bằng tiễn pháp cha dạy cháu!”
Đám trẻ toàn bộ đều xịu mặt, có vẻ rất chán ghét.
“Lũ nhóc các cháu thật không hiểu chuyện, cốt văn là những kí tự hiển hóa bẩm sinh trên xương cốt của một chủng tộc mạnh mẽ thời Thái Cổ, ẩn chứa sức mạnh thần bí khó dò, bao nhiêu người muốn học còn không có đường học đó. Chỉ cần học thành tài, không biết còn mạnh hơn thế hệ cha chú các cháu bao nhiêu lần đâu.” Lão tộc trưởng ngán ngẩm chê trách chúng.
“Tộc trưởng gia gia, ông hãy biểu diễn cho chúng cháu xem thử sức mạnh của cốt văn đi.” Một đứa nhóc choai choai lên tiếng.
“Nhóc tì lại đây.” Lão tộc trưởng gọi với ra xa.
Chú nhóc đã đuổi con chim sẻ năm màu xong, đang ra sức giựt đuôi một con chó vàng lớn, nghe tiếng liền ngơ ngác quay đầu, buông thay lon ton chạy tới, chớp chớp đôi mắt sáng ngời: “Ui cha ui cha, tộc trưởng gia gia có chuyện gì ạ?”
“Hãy đem cốt văn ta dạy cho cháu sử dụng ra xem.” Thạch Vân Phong nói.
“Vâng ạ.” Nhóc tỳ rất vâng lời, nó giơ hai bàn tay bé xíu, ngậm miệng lại, toàn thân không ngừng dùng sức, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
“Bùm” một tiếng, lòng bàn tay nó xuất hiện một quầng sáng, một kí tự kì lạ nổi lên, giống như được đúc bằng kim loại, bóng bẩy và thực chất. Liền đó, trên bàn tay kia cũng xuất hiện.
Nhóc tì bước lên hai bước, nhấc bổng một khối đá xanh còn cao hơn cả mình lên.
“Lợi hại quá!” Lũ trẻ reo lên kinh ngạc, một đứa bé mới hơn một tuổi, làm thế nào mà nhấc được một hòn đá lớn ngần này?
“Nhóc tỳ, có phải đệ đã dùng hết cả sức bú sữa ra rồi không?” Mấy đứa lớn trêu.
“Ui cha, vâng ạ, dùng hết sạch cả rồi.” Nhóc tỳ ném hòn đá xuống, ngồi phịch ra nền cười rất vô tư thuần khiết, kí tự trên tay nó cũng nhanh chóng mờ dần rồi biến mất.
“Tộc trưởng gia gia, đây chính là sức mạnh của cốt văn thần bí mà ông nghiên cứu suốt mười mấy năm nay ư?” Lũ trẻ sáng mắt lên, hoàn toàn khác hẳn vẻ ủ ê lúc nãy.
“Đừng hưng phấn vội, những thứ này chỉ có thể đưa các cháu lên đường mà thôi, so với Thiên Cốt Văn xuất hiện trong truyền thuyết thời cổ đại thì còn kém xa nhiều lắm.” Ông lão gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Tộc trưởng gia gia, ông kể chuyện thế giới bên ngoài cho chúng cháu nghe đi.” Đám trẻ tỏ vẻ háo hức.
Người trong thôn ai cũng biết lão tộc trưởng hồi còn trẻ từng cùng với mười mấy vị tộc nhân cường đại trong thôn đi đến tận cùng mặt đất xa xôi, từng xông pha ở thế giới bên ngoài.
Thế nhưng mười mấy năm trước, chỉ có hai người toàn thân đẫm máu trở về, một trong số đó không lâu sau thì chết, chỉ có một mình Thạch Vân Phong sống sót.
Mấy năm nay, lão vẫn luôn nghiên cứu cốt văn thần bí, thi thoảng lại lấy mấy người có thể chất khỏe mạnh trong thôn ra làm thí nghiệm. Lũ trẻ biết rõ, những bậc cha chú khỏe như rồng như hổ của chúng mỗi lần bị gọi đến căn nhà đá kia đều phát ra những tiếng gào thê thảm đến rùng mình, khiến lũ trẻ này từ bé đã nảy sinh lòng sợ hãi cùng lảng tránh.
Đến tận dạo gần đây việc nghiên cứu của lão tộc trưởng mới giãn ra, nhờ đó mà dân làng cùng đỡ sợ. Thêm nữa, nhóc tỳ bú sữa bách thú và ăn chực trăm nhà được lão nhận nuôi, trở thành đối tượng nghiên cứu tốt nhất.
“Thế giới bên ngoài ư…” Lão tộc trưởng lộ vẻ hồi ức, sau một thoáng xuất thần mới nói: “Thế giới bên ngoài quá lớn, bát ngát vô bờ, từ vùng này qua vùng khác là hàng trăm vạn dặm, không ai biết chính xách rộng bao nhiêu, một người có đi cả đời mình cũng không ra khỏi một vùng. Đại hoang mênh mông vô tận, loài người ở những vùng khác nhau rất khó có thể liên lạc với nhau vì thực sự quá nguy hiểm. Trên mặt đất có vô vàn chủng tộc mạnh mẽ, đáng sợ và thần bí, cho dù là bộ lạc mấy chục vạn người hoặc một cự thành hùng vỹ cũng có khả năng bị mấy con thú thuộc chủng tộc sót lại từ thời thái cổ phá hủy tan tành. Đương nhiên, cũng có loài người mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng, không hề thua kém chiến lực tuyệt đỉnh của những chủng tộc khác, thần uy vô địch, xứng danh bậc thiên kiêu của loài người.”
Đám trẻ sinh lòng kính sợ, đồng thời cũng vô cùng khao khát, thấy tò mò trước thế giới mình không biết. Có đứa hỏi: “Núi sông này có địa bảo tiên dược gì có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt sau một đêm không? Thiên kiêu lợi hại nhất loài người uy thế lớn tới cỡ nào ạ?”
Ông lão cười nói: “Muốn biết thì hãy khiến bản thân mình mạnh lên trước đã.”
“Nếu chúng cháu nắm vững sức mạnh thần bí của cốt văn thì sẽ có thể đi xông pha khắp thiên hạ được phải không ạ?” Mấy đứa nhóc lộ vẻ mơ màng.
Thạch Vân Phong xoa đầu một đứa trẻ, đáp: “Chưa nói đến các vùng khác, chỉ một vùng của chúng ta đây thôi, nếu có ai đi hết một nửa cương thổ đã tài giỏi lắm rồi!”
Lũ trẻ toàn bộ đều ngẩn người.
“Điều ta có thể làm chỉ là dẫn các cháu lên đường, còn sau này đi được đến bước nào đều phải dựa vào bản thân các cháu. Những thứ ta dạy các cháu chắc cũng không thua kém gì lũ trẻ đồng trang lứa ở thế giới bên ngoài.” Ông lão nói hết câu, ánh mắt lộ ra một thứ ánh sáng khác thường, tay sờ miếng ngọc cốt kì dị cất trong ngực áo.
Lũ trẻ ngồi quanh lão tộc trưởng, cuối cùng cũng trật tự chăm chú nghe lời dạy bảo cho đến tận trưa mới giải tán ra về.
“Khó quá đi, tộc trưởng không ngờ lại nói phải mất mấy năm mới có vài người cá biệt hóa được cốt văn vào trong cơ thể, còn đại đa số sẽ mãi mãi không thể thành công.”
“Nhưng nhóc tỳ mới nhỏ xíu như hạt đậu, đệ ấy làm được kia mà.”
Chú nhóc chớp mắt ngây thơ vô tội, rồi tiếp tục đi giựt đuôi con chó vàng kia, con chó sủa uông uông còn vô tội hơn nữa.
Mặt trời ngả bóng, trong ánh tịch dương, cả Thạch Thôn như bị nhuộm trong một tầng ánh sáng màu vàng nhạt. Xa xa vẳng đến tiếng hổ kêu vượn hú, còn những ngôi nhà đá ở đây lại yên bình tựa như những tòa thấn miếu từ thời viễn cổ.
Mấy chục người xuất hiện ở đường chân trời, ánh chiều tà kéo bóng họ dài lê thê, thân hình họ bị ráng chiều phủ lên từng đường viền lấp lánh trông cao lớn và hùng vĩ vô cùng. Gần như ai cũng kéo theo một con mãnh thú khổng lồ, căng đầy thu hoạch.
“Về rồi!” Đám phụ nữ đứng đợi ở đầu thôn từ rất lâu rồi, họ reo lên vui sướng, nỗi bất an sợ hãi trong lòng biến mất ngay lập tức. Họ cất tiếng gọi vang.
“Cha lũ trẻ bình an trở về rồi!”
“Trời ơi, không ngờ lại săn được nhiều đến thế, quả là vụ thu hoạch lớn chưa từng có!”
Chuyến đi săn này hết sức thành công, mấy chục người đàn ông ai cũng có thu hoạch, trong đống thú săn có voi sừng rồng khổng lồ, có con Quỳ Thú một chân hình dạng giống con trâu, còn có cả con Phi Mãng mọc cánh to như thùng nước….
Bô lão trong thôn ai cũng ngạc nhiên, những sinh vật này ngày thường rất khó đối phó, có những con được coi là hung thú, vậy mà nay lại bị liệp sát nhiều như vậy, máu loang lốm đốm, thực sự nằm ngoài ý liệu của mọi người.
Ví dụ như con voi sừng rồng kia, thân voi cứng như sắt, ngọn giáo sắt khó mà chọc thủng, cặp sừng rồng sắc nhọn như lưỡi dao kim cương, dễ dàng đập vụn đá tảng thành bột phấn. Còn con Quỳ Thú nọ tiếng vang như sấm, nếu ở gần có thể chấn chết người ta. Con Phi Mãng mọc cánh là sát thủ sơn lâm, có thể bất thình lình nhào xuống từ trên đỉnh núi, cực kì đáng sợ.
Trong mớ thu hoạch còn có cả những sinh vật lợi hại hơn nữa, ví như con Hỏa Tê hai đầu toàn thân đỏ rực, con Tì Hưu huyết mạch không thuần chủng … chúng đều là những loài hung thú trứ danh, phát hiện ra chúng đều cần tránh xa đi đường vòng né tránh, vậy mà nay đều bị liệp sát rồi, điều này vô cùng trái với lẽ thường!
“Chuyến này thực sự vô cùng may mắn, cả đoàn ai cũng đầy túi trở về mà không ai bị thương.” Thạch Lâm Hổ thủ lĩnh đội săn cất tiếng cười sảng khoái giải thích với tộc trưởng và dân làng. Mấy đêm vừa rồi, trong núi có cự thú siêu cấp đi qua khiến đất trời rung chuyển, dẫm chết và bị thương vô số thú rừng. Ban ngày họ lần theo giết chết không ít hung thú trọng thương, chúng đều là những sinh vật cường hoành mà ngày thường dân làng phải né tránh.
“Trong núi có mấy dấu chân lớn hình dạng giống chân người, nhưng thực sự quá lớn, dài đến gần trăm mét!”
“Lớn vậy sao?” Dân làng trầm trồ, đây đúng là một tin đáng sợ.
Ngay cả các bô lão nghe nói đều thót dạ, càng thêm chắc chắn sâu trong núi đã phát sinh chuyện bất thường thu hút những chủng tộc sót lại từ Thái Cổ ở xung quanh Đại Hoang tìm đến.
Mặc kệ nói thế nào thì thu hoạch lần này cũng khiến toàn thể tộc nhân mừng rỡ, Thạch Thôn tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ con, bầu không khí khắp nơi đều vui sướng.
Tộc trưởng Thạch Vân Phong dẫn mọi người đi về phía gốc liễu già, vác theo xác mấy chục con thú, đặt toàn bộ lũ hung thú dính đầy vết máu lên trên bục đá, rõ ràng đây là một đài tế cỡ lớn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: