Đàn tế được cắt ra từ đá tảng, rất rộng rãi, dựng ngay sát cạnh gốc liễu già. Lúc này trên mặt đàn tế chất đầy mãnh thú, chồng đống lên nhau như một ngọn núi nhỏ.
Máu thú đỏ tươi nhuộm hồng bục đá, chảy theo những đường hoa văn điêu khắc trên bề mặt đá, màu máu, lông thú thô dài, vảy thú loang loáng hàn quang cùng với những cái sừng to dữ tợn, tất cả kết hợp với nhau khiến ai nhìn vào cũng thấy rợn cả người, có một thứ hơi thở hồng hoang thảm khốc như tấp vào khuôn mặt.
Dưới sự dẫn dắt của lão tộc trưởng, trà trẻ gái trai của Thạch Thôn cùng bước lên cầu khấn, mong cây liễu phù hộ dân làng. Đây là một quá trình cúng tế hết sức trang nghiêm, nhưng cũng là một thứ tập quán, mỗi lần săn bắn trở về đều phải tiến hành.
Cây liễu cháy đen vẫn tĩnh lặng như xưa, không hề có phản ứng gì, cũng chưa từng lấy đồ cúng tế. Nhưng rất nhiều người dân trong thôn biết, nó rất thiêng!
Cuối cùng cũng cúng tế xong, mọi người thở phào, nụ cười rạng rỡ lại một lần nữa nở bừng trên từng gương mặt. Họ bắt đầu khiêng xác thú đi chuẩn bị chọc tiết và mổ xẻ.
“Rất nhiều năm rồi Tế Linh chưa từng một lần đụng đến cống phẩm, thế mà vẫn phải cúng tế sao?” Một cậu thiếu niên làu bàu.
“Thằng nhãi này nói bừa gì thế!” Cha nó trợn trừng đôi mắt, vung bàn tay to bè như cánh quạt lên toan đánh nó.
Lão tộc trưởng xua tay ngăn cản, nhẹ giọng nói: “Tế Linh là Linh mà chúng ta cúng tế và phụng dưỡng, quý ở tấm lòng thành. Chúng ta thành kính đối đãi với người, người mới phù hộ và bảo vệ cho thôn chúng ta.”
Cậu thiếu niên mặt đỏ bừng, hoảng hốt: “Tộc trưởng, không phải cháu không thành tâm, cháu chỉ thấy Tế Linh dường như không cần đến những vật tế đó, chưa bao giờ đụng đến.”
“Nhận được tâm ý là tốt rồi.” Thạch Vân Phong vỗ vai cậu nhóc, nhẫn nại giải thích.
Tế Linh, hay còn gọi là “Tế Chi Linh”, là cách gọi tắt của “Linh cúng tế phụng dưỡng” của một bộ tộc, nó bảo vệ thôn làng, chấn nhiếp hung thú trên Đại Hoang.
Các bô lão trong tộc vẫn còn nhớ, một Tế Linh khác từ mấy chục năm trước không giống như thế này. Đó là một hòn đá lạ, mỗi lần dâng hiến vật tế lên đều bị mất đi quá nửa tinh huyết, bị nó hấp thu.
Cho đến tận một đêm khuya, cây liễu già xuất hiện, hòn đá lạ chọn cách ra đi, mọi thứ mới bắt đầu thay đổi.
Nhớ đêm mưa hôm đó, lão tộc trưởng cảm thấy lòng hơi hoảng hốt, lúc ấy lão vẫn còn là một cậu thiếu niên, từng tận mắt trông thấy những hình ảnh đáng sợ và đầy ám ảnh.
Đêm ấy, sấm chớp rạch trời, mưa rơi như trút, gió lốc cuồng bạo cuốn tới, vô số ngọn núi lớn bị sét đánh tan hoang, lũ về như nước biển, hung thú điên cuồng tháo chạy, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Đúng lúc đó, một cây liễu cao lớn chọc trời từ trên tầng mây xuất hiện, tắm mình trong biển sét, bao bọc giữa những tia sét to như ngọn núi, ngàn vạn cành liễu hóa thành từng sợi xích thần rực sáng đâm xuyên cả tầng không, giống như đang chiến đấu với thứ gì đó.
Cuối cùng cây liễu bị chém đứt, toàn thân cháy đen, thu nhỏ lại thành kích cỡ hiện nay và rơi xuống cắm rễ ở Thạch Thôn, cùng lúc ấy, sấm sét tan biến, mưa rào như trút cũng tạnh hẳn.
Đêm ấy, hòn đá lạ mà Thạch Thôn cúng tế và phụng dưỡng đã bỏ đi.
Mỗi lần nhớ lại, lão tộc trưởng đều thấy tim mình run rẩy, cây liễu già không phải đến từ những bộ lạc lớn khác hoặc là chốn rừng thiêng đầm độc, mà nó rơi xuống từ trên trời, bị tổn hại bởi sấm sét vô tận, trong thôn không mấy ai hay biết.
Mấy chục năm đầu tiên, toàn thân nó cháy đen không có một chút sức sống nào, giống như đã hoàn toàn chết hẳn, cho đến tận mười năm về trước mới nhú ra một cành non xanh mướt, và sau đó thì không còn thay đổi nào khác nữa.
“Nhãi con, các cháu cẩn thận chút, chẳng mấy khi thu hoạch được đám hung thú này, huyết tinh, gân mạch và một phần xương cốt của chúng quý giá lắm đó, đừng để mất hết tinh hoa.” Lão tộc trưởng chấm dứt dòng hồi tưởng, dặn dò.
Thanh niên trai tráng trong tộc vung dao loang loáng mổ xẻ cự thú, thi thoảng lại có tiếng va đập vang lên, tia lửa bắn tung tóe, xương cốt cự thú cứng đến kinh người.
Có người đã chuẩn bị sẵn những vò lớn bằng đất nung để đựng huyết tinh chảy ra từ những phần đặc biệt trên cơ thể hung thú, đây là thứ thuốc đại bổ máu huyết tuyệt vời nhất, quý giá vô cùng.
Trong đống xác thú thì Tỳ Hưu là quý nhất, tuy chỉ là một con thuộc thế hệ sau, thua xa vương tộc Tỳ Hưu huyết mạch thuần tịnh nhưng vẫn còn ẩn chứa một phần chân huyết, giá trị cực lớn.
Đã hơn hai năm kể từ lần gần nhất bẫy được loài hung thú Tỳ Hưu này, chúng quá mạnh mẽ và hung bạo, chỉ cần tung móng vuốt là có thể lấy mạng một cường giả, thực sự rất khó đối phó.
Có thể nói rằng vụ thu hoạch này phong phú đến mức khiến người ta không dám tin.
“Chà, con Hỏa Tê hai đầu này, chân huyết trong sừng nó quả là cực kì đáng sợ, không hề thua kém con Tỳ Hưu kia!” Một vị lão gia đích thân vung dao mổ phần máu thịt cứng rắn như đá dưới sừng con Hỏa Tê, trích ra một dòng chân huyết đỏ rực như ánh lửa.
Đột nhiên, dòng máu đó bỗng hóa thành một quầng sáng đỏ, một con Hỏa Tê hai đầu to bằng bàn tay hiện ra, toàn thân đỏ rực, sống động như thật, phẫn nộ rít gào.
“Đồ tốt, chân huyết này dược tính cực mạnh, không thua gì con Tỳ Hưu kia!” Ông lão cầm dao cười ha hả, nhanh chóng dùng bình gốm hứng hết máu Hỏa Tê rồi bịt chặt miệng bình.
“Tộc trưởng, con voi sừng rồng này cũng là đồ tốt đó, lúc chúng tôi tìm thấy nó chỉ còn thoi thóp, nếu không thì thực sự không thể nào thu thập nổi.” Một chàng thanh niên nói.
Thạch Vân Phong gật đầu: “Đúng là hiếm thấy, cặp sừng rồng trên đầu nó đã mọc nhiều năm rồi, cẩn thận cưa xuống, là thuốc báu bổ cốt khó kiếm đó.”
“Sợi gân này của con Quỳ Thú một chân dai quá, rìu chém mãi vẫn không đứt.”
“Đều là đồ tốt cả, nhãi con cẩn thận chút, đừng có làm hỏng hết máu quý chỗ hai cánh con Phi Mãng.”
Mọi người hân hoan, tràn ngập tiếng cười.
Chỉ có đám trẻ con đều rụt cổ chuồn hết, vì chúng biết những thứ huyết dược, cốt dược đó quá nửa đều sẽ được dùng trên người chúng, lại sắp phải “chịu tội” rồi.
“Nhiều thú săn thật, lát nữa đem ướp muối một phần, sau đó để gác bếp thành thịt khô.” Mấy người già giàu kinh nghiệm lên tiếng.
Cả đống mãnh thú chất cao như một hòn núi nhỏ, dân làng không thể ăn hết ngay được, nếu để hư thối thì thật là lãng phí. Đối với những người dân luôn thiếu thốn thức ăn thì đây là một điều tuyệt đối không cho phép.
Những người phụ nữ của các hộ gia đình bắt đầu lên chia thịt, ai cũng nở nụ cười từ tận đáy lòng. Buổi sớm lo lắng cho những người đàn ông ở bên ngoài, giờ không những đã bình an trở về mà còn thu hoạch nhiều như vậy, đây là ân huệ lớn nhất của ông trời.
Nhà nhà nổi lửa khói bếp dập dìu, nửa canh giờ sau mùi thịt thơm phưng phức bốc lên, những miếng thịt hầm trong nồi sắt đã nhừ bung, đám trẻ háo hức không thể chờ thêm nữa. Thịt thú nướng trên đống lửa cũng bắt đầu chuyển sang màu vàng ruộm mỡ màng, mỡ rỉ ra từng giọt nổ lép bép trên đống lửa. Đám trai tráng vạm vỡ cũng không kìm nổi, bắt đầu xé thịt đánh chén nhồm nhoàm.
“Nhóc, đây là thịt Tỳ Hưu, ăn nhiều một chút sẽ khỏe lắm đó, thịt quý đó nha.”
“Nhãi con ăn thêm chút, đây là thịt Hỏa Tê hai đầu đó, chịu khó tẩm bổ da thịt xương cốt cháu sẽ rắn chắc như sắt thép, đừng có ăn thứ thịt heo vô dụng nhất kia.”
Các loài mãnh thú trở thành món ăn thịnh soạn trong bữa tối của dân làng, mùi thịt thơm nức mê người lan tỏa khắp nơi khiến ai cũng muốn ăn. Tiếng cười vui vẻ vang lên từng chặp, cả thôn làng vui như trẩy hội. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: