CHƯƠNG 100: COI NHƯ CHƯA CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA
---✰-✰-✰---
Nắng sớm ngày đầu tháng giêng vẫy xuống biệt viện trang nhã, xua tán hàn vụ ngưng tụ từ đêm qua, nha hoàn xinh xắn bưng chậu nước khăn mặt qua lại ngược lại, tiếng xì xào bàn tán như chim chóc báo xuân, mang theo mấy phần hỉ khí.
Trong sương phòng an tĩnh, bàn ghế, bình phong, giường êm, rèm châu đều vẫn ở chỗ cũ, tiệc rượu trên bàn sớm đã được dọn sạch, chỉ còn mỗi lò sưởi phát ra từng tia hơi ấm.
Hứa Bất Lệnh nằm thẳng trên gối, mắt nhìn lên đỉnh màn, chân mày cau lại, như đang nỗ lực hồi tưởng điều gì.
Tối hôm qua. Hình như. làm gì đó Lục di.
Tối hôm qua Hứa Bất Lệnh uống quá say, tửu kình của rượu trắng cao độ xuất từ tay Tôn chưởng quỹ quả nhiên rất lớn, lúc này đầu vẫn còn đau như búa bổ. Chẳng qua điều khiến hắn càng căng thẳng hơn cả đau đầu chính là từng phiến ký ức vụn vặt từ buổi tối hôm qua.
Hình như xoa nhẹ thứ gì đó, vừa lớn vừa mềm.
Trong mắt Hứa Bất Lệnh có chút hoảng loạn, không quá muốn thừa nhận sau khi say rượu mình lại có thể làm ra loại chuyện hoang đường táng tận thiên lương như thế, nhưng cảm giác ký ức không lừa được người, từ khi đi đến thế giới này, tựa hồ hắn còn chưa từng làm qua chuyện kia.
Hứa Bất Lệnh ngập ngừng một lúc, xốc lên đệm chăn cúi đầu nhìn xuống, không có vết tích súng cướp cò, lại thả xuống đệm chăn, tiếp tục hồi tưởng.
Ừm. Hình như mở ra cúc áo, đẩy ra yếm thêu mẫu hơn.
Hai hàng lông mày Hứa Bất Lệnh nhíu chặt, chớp chớp tròng mắt, nỗ lực phân biệt xem rốt cục đâu là nằm mơ đâu là thật, nhưng cảm giác kia thực sự quá rõ ràng. Hắn giơ tay lên ngửi ngửi, tựa hồ còn lưu lại mùi hương đặc hữu trên người Lục di. Tê.
Hứa Bất Lệnh ngửa mặt lên, xoa nhẹ mặt mũi để bản thân thanh tỉnh chút, nhìn quanh trái phải, nhận ra đây là giường Lục phu nhân.Giường Lục di, lưu lại có mùi thơm là chuyện đương nhiên, đừng có đoán mò.
Hứa Bất Lệnh tự an ủi chính mình một câu, lại tra xét trái phải, tìm kiếm chứng cứ đêm qua còn sót lại.Sàn sạt.
Mới vừa tìm trên đệm chân được hai vòng, ngoài phòng chợt truyền đến tiếng bước chân.Hứa Bất Lệnh vội vàng nằm xuống, đắp kín chăn mền, nhắm mắt lại tiếp tục vờ ngủ.
Lệnh Nhi, rời giường.Cửa phòng kẽo kẹt đẩy ra, Lục phu nhân thân khoác váy đông màu xanh sẫm bưng khay đi đến, tóc chải thành búi tóc kiểu mây bay, gương mật thục mỹ tô điểm đạm trang, tôn lên phong vận đoan trang, không mang nửa điểm dị dạng.
Hai tay Lục phu nhân cầm khay, dùng giày khép cửa lại phòng ngừa hàn khí len vào, thả khay xuống trên bàn tròn, bên trong chứa cháo loãng, canh giải rượu, bánh ngọt.Hứa Bất Lệnh híp mắt, quan sát thần thái cử chỉ của Lục phu nhân, sau khi xác định không có nửa điểm dị dạng mới âm thầm thở phào một hơi, Chắc chỉ là nằm mơ, chứ nếu thật làm ra chuyện hoang đường đồi phong bại tục kia, lấy tính cách bảo thủ của Lục di chắc đã đòi sống đòi chết muốn nhảy giếng rồi, hình tượng quân tử thủ chính của hắn trong lòng Lục di cũng bị hủy sạch.
Chỉ là cảm giác kinh tâm động phách kia.Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh vô thức nhìn vào vạt áo Lục phu nhân, bởi vì đang cúi người thả xuống đồ ăn, vải vóc căng chặt, đường cong thân thể càng thêm phần hiện rõ.
Ba.Hứa Bất Lệnh đưa tay tát lên mặt một cái, thầm mắng, Con mắt chết tiệt, mày nhìn đi đâu? Nàng là dì ngươi.
Lục phu nhân nghe thấy tiếng vang, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Bất Lệnh đằng sau bức rèm che.
Lệnh Nhi, sao thế?
À. Không có gì, hơi đau đầu, vỗ cho tỉnh táo chút.
Hứa Bất Lệnh dùng sức lắc lắc đầu, vứt mấy ý nghĩ lung tung bát nháo kia đi, đứng dậy đi giày, vén rèm tiến vào trong phòng.
Lục phu nhân mang theo ý cười, dọn ra chén cháo đồng thời ôn nhu nói.
Hôm nay đầu năm mùng một, Nguyệt Nô bao rất nhiều sủi cảo, đợi lát nữa đừng đi đâu cả, cùng theo giúp ta tới Tiêu gia một chuyến.
Hứa Bất Lệnh đi đến trước bàn, ánh mắt len lén quét nhìn gò mà Lục phu nhân một cái, thoáng do dự, cuối cùng vẫn mỉm cười dò hỏi.
Lục di. Có phải tối qua ta hơi quá chén không?
Biểu tình Lục phu nhân trấn định như thường, trêu ghẹo nói.
Đúng là hơi quá chén, sấp trên mặt bàn gọi mãi mà không tỉnh, cuối cùng ta và Nguyệt Nô phải dìu ngươi đến trên giường.
À.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, ngồi xuống cạnh bàn, lúng túng cười một tiếng.
Ừm. Tối hôm qua lúc say ta có nói hay làm gì lung tung không?
Lục phu nhân ngồi xuống đối diện bàn tròn, thấy nét mặt Hứa Bất Lệnh hơi có vẻ căng thẳng,"Phốc."cười một tiếng nói.
Uống say thành thế nào ngươi còn không biết? Bô bô nói cái gì mà, ừm. Vương Chi Hoán gì đó, ta nghe chẳng hiểu.
Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm thở phào một hơi, xem ra chỉ là nằm mơ. Nhưng mà giấc mơ kia quá chân thực, đến cả đường thêu mẫu đơn trên yếm đều có ấn tượng rõ ràng. Trắng lóa.
Càng nghĩ càng lệch, Hứa Bất Lệnh vội ngưng thần tĩnh khí thả lỏng đầu óc, cúi đầu cầm lấy thìa chuẩn bị ăn cơm. Nào ngờ mới vừa đưa tay liền bị Lục phu nhân đập xuống.
Chưa tỉnh ngủ? Đi rửa mặt trước đã, nước đều đun sẵn rồi.
À.
Hứa Bất Lệnh giờ mới nhớ ra, mỉm cười đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
.
Cửa phòng mở ra đóng lại, khuê phòng không lớn lần nữa sa vào an tĩnh.
Lúc này sắc mặt Lục phu nhân mới dần đỏ lên, trong mắt mang theo vài phần buồn bực, lại cũng nhẹ nhàng thở ra.
May mà không nhớ được. Tiểu tử chết tiệt này.
Đang lúc nói chuyện, lại nghĩ tới cảnh tượng buổi tối hôm qua, nhịn không được khẽ"Phi"một ngụm, bàn tay bất giác nắm chặt vạt áo mấy phần.
Ào ào.
Trong sân viện vang lên tiếng xối nước, còn có tiếng nha hoàn ân cần chào hỏi. Lục phu nhân ngồi ở trước bàn, khẽ vuốt vuốt mi tâm làm dịu mệt mỏi.
Tối hôm qua không ngủ, đến tận nửa đêm vẫn còn suy nghĩ lung tung, thiếu chút thật chạy đi ra nhảy giếng.
Nàng và Túc Vương phi là tỷ muội, hơn nữa đã gả cho người, còn thành quả phụ. Vô luận thế nên đều không nên có điều liên lụy với nam tử khác, trước khoan nói bị người ngoài biết được, chỉ riêng giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ đã khiến nàng không dám tiếp tục hồi tưởng chuyện tối hôm qua.
Thật chạy tới đầu giếng, ngược lại sẽ bị người đoán mò, hơn nữa nếu nàng không còn, ngày sau Bất Lệnh lẻ loi một mình trong kinh thành, nàng làm sao yên tâm cho được.
Suy tư hồi lâu, cuối cùng Lục phu nhân đành tự an ủi chính mình, Coi như là bị đứa nhóc không lớn sờ một cái, con nít không hiểu chuyện, tính toán nhiều như vậy làm gì.
Trời vừa sáng mới hơi chút nghĩ rõ ràng, Lục phu nhân lại lo lắng liệu Hứa Bất Lệnh có nhớ được chuyện tối qua không. Phải biết tối qua thủ pháp Hứa Bất Lệnh vô cùng"lão luyện", giày vò nàng đến độ trở về phải đổi một thân quần áo, không giống như là nam tử không chút kinh nghiệm, vạn nhất là giả say.
Nghĩ tới đây, Lục phu nhân không khỏi run lên, vội vàng vứt ý niệm này sang một bên.
Thực sắc tính dã, nam nhân háo sắc là bản tính, quân tử động chi dĩ tình chỉ hồ vu lễ, đứa trẻ ngoan như Bất Lệnh, sao có thể là tiểu nhân bẩn thỉu vậy được, nhất định là uống say mới làm ra chuyện động trời như thế.
Từ sáng sớm Lục phu nhân đã chạy tới, chính là muốn xem xem Hứa Bất Lệnh có nhớ được chuyện tối qua hay không. Từ biểu hiện vừa rồi thì thấy, hẳn là không nhớ được, Lục phu nhân cũng thoáng yên tâm phần nào, chôn chuyện này xuống sâu đáy lòng, coi như chưa từng xảy ra, đời này đều không đi hồi tưởng.
.