CHƯƠNG 99: CỐ NHÂN GIANG HỒ
---✰-✰-✰---
Gió đêm rì rào, trong phòng xá sân viện láng giềng xung quanh tràn ngập tiếng hoan thanh tiếu ngữ, cũng có thư sinh uống quá chén mang theo bầu rượu, vài ba người kết bạn ngâm nga điệu hát dân gian cố hương.
Quang Đức Phường nằm ở phụ cận chợ phía tây, người cư trú tại đây chủ yếu là khách tha hương trời nam biển bắc tụ lại, phần lớn đều là ngoại tộc, tới từ Tây Vực thậm chí nơi càng xa xôi, có người đã cắm rễ ở Trường An Thành, có người chỉ là thương đội tạm dừng chân, tới lui vạn dặm vận chuyển đặc sản các nơi để kiếm lấy bạo lợi.
Ở trong mắt quan dân Trường An, tới từ quan ngoại đều là man di, bởi vậy Quang Đức Phường cực ít có bách tính tầm thường đi qua, Tứ Di Quán cũng xây dựng ở chỗ này. Núi đồng dị vực, phong tục khác biệt một trời một vực, không khí đón tết ở Quang Đức Phường không quá nồng, trên đường phố có phần chật hẹp, đám đông dùng khẩu âm dị vực trò chuyện, cũng có môn đồ của các giáo phái khác nhau truyền đạo thụ nghiệp.
Đinh linh linh.
Đinh linh linh.
Tiếng lục lạc thanh thúy vang truyền qua đường phố, Chung Ly Sở Sở ngồi trên lạc đà màu trắng, lụa đỏ che mặt bọc lấy đầu tóc, ăn mặc kiểu dị vực đặt ở Quang Đức Phường không tính quá lạ thường, thỉnh thoảng đưa tay cuộn lên rèm vải chắn ngang trên đường, đi tới ngõ nhỏ gần Tứ Di Quán.
Đêm đã khuya, trong hẻm không một bóng người.
Chung Ly Sở Sở dừng lại lạc đà, đứng tại chỗ chờ giây lát mới dời ánh mắt về phía mái hiên cạnh đó.
Đi theo lâu vậy rồi, tìm ta có việc gì à?
Két.Tiếng giày giẫm lên mảnh ngói vang lên, một đạo thân ảnh xuất hiện trên nóc nhà, dáng người cao gầy, trong tay cầm Thanh Phong trường kiếm, mũ rộng vành che khuất gương mặt, chỉ lộ ra cằm và miệng môi thon dài, chính là Ninh Thanh Dạ bám theo nãy giờ.
Sở sĩ Ninh Thanh Dạ muốn bám theo, là bởi câu nói kia của Chung Ly Sở Sở"Năm đó tìm một tên lừa đảo nhờ giúp vẽ tranh, ngàn dặm xa xôi chạy đến chỗ này mua bình rượu ngon đưa qua, kết quả lừa đảo kia lấy cớ gì mà"Mỹ nhân thế gian từ đây khó nhập họa", lật lọng không chịu vẽ nữa."
Cô Thu chân nhân, sư phụ Ninh Thanh Dạ chính là người năm đó"Mỹ nhân thế gian từ đây khó nhập họa"ám chỉ, một câu cảm khái của Từ Đan Thanh, đúng là mang đến cho sư phụ nàng danh khí cực lớn, nhưng đồng thời phiền phức theo đó mà tới cũng không nhỏ, hơn nữa còn một mực kéo dài đến nay mà vẫn chưa yên tĩnh."Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân", xưng hiệu này nào có dễ làm, chỉ riêng hái hoa đạo tặc mỗi năm chạy tới Trường Thanh Quan liền đủ để giết mềm tay, tâm lý đố kỵ của nữ nhân càng là thứ khiến người khó mà chống đỡ, luôn có không ít nữ tử giang hồ tự cao tự đại không phục, tới cửa gây sự không phải chuyện lạ.
Ninh Thanh Dạ biết được sư phụ bởi vì chuyện đào hôn mà dẫn đến mẫu thân bỏ mình, lại bởi bị người nhà truy sát nên nản lòng thoái chí, sớm đã buông xuống tục trần xuất gia. Ngay cả đương kim thiên tử cũng sẽ không tiếp tục truy cứu việc này, người giang hồ lại vẫn cứ một mực níu lấy không tha.
Năm đó có một độc nữ Nam Cương từ ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm Từ Đan Thanh vẽ tranh, Từ Đan Thanh sau khi đáp ứng lại gặp phải sư phụ nàng, từ đó liền phong bút. Nam Cương độc nữ đi không công một chuyến, lại không tìm Từ Đan Thanh gây sự, ngược lại trút bực bội lên đầu sư phụ nàng, trăm kiểu làm khó hòng hủy hoại danh dự sư phụ, thẳng cho đến khi cao nhân Võ Đang đi ra đuổi người mới chịu từ bỏ.Ở đất Thục, Ninh Thanh Dạ được tiền bối giang hồ cứu giúp, cơ hồ lên núi cùng thời điểm với Cô Thu chân nhân, đối với mấy chuyện này hiểu biết rất rõ ràng. Nữ tử áo đỏ trước mắt không giống nhân sĩ Nam Cương, nhưng mấy tên đồng bạn rõ ràng là đến từ phương nam, kết hợp với câu nói kia, rất có thể có quan hệ với độc nữ năm xưa, thế nên Ninh Thanh Dạ mới theo tới.
Lúc này bị đối phương phát hiện, Ninh Thanh Dạ đi ra, thoáng đánh giá một phen.
Ngươi có quen biết Dạ Cửu Nương?Chung Ly Sở Sở nghe thấy lời này, hai tròng mắt xanh biếc lộ ra mấy phần nghi hoặc.
Có thù hay có ân?
Ninh Thanh Dạ kiếm xuất ba phần, dưới bóng đêm toát ra một mạt hàn mang, Có thù.
Có thù thì ngươi tìm nàng mà báo, ta sớm đã cắt đứt danh phận sư đồ với nàng, nếu cứ muốn cường hành động thủ, vậy đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.
Chung Ly Sở Sở điềm nhiên quay đầu, cưỡi lạc đà đi về phía Tứ Di Quán.Nghe thấy lời này, Ninh Thanh Dạ rõ ràng có chút ngạc nhiên. Đối phương thừa nhận chính là đồ đệ của độc nữ kia, nhưng lại nói đoạn tuyệt quan hệ sư đồ, chẳng lẽ là sợ nàng báo thù?
Nghĩ tới đây, Ninh Thanh Dạ thu hồi trường kiếm, lạnh nhạt nói.
Ta không giết ngươi. .
Chung Ly Sở Sở dừng lại lạc đà, quay đầu chớp chớp tròng mắt xanh biếc, trong ánh mắt mang theo mấy phần khinh miệt.
Người Trung Nguyên các ngươi đều cuồng như vậy à?
Lời không hợp ý nửa câu cũng thừa.
Trước nay Ninh Thanh Dạ luôn rất ít nói, Thanh Phong trong tay đã xuất vỏ chừng ba xích, giày vải đạp nhẹ lên mảnh ngói mái hiên, cả người đằng không bay lên, vung kiếm đâm tới Chung Ly Sở Sở.
Hai mắt Chung Ly Sở Sở híp lại, cấp tốc đưa tay ra.
Chậm đã!
Táp.
Ninh Thanh Dạ vung kiếm đến nửa đường liền kéo ra một vạt kiếm hoa, lượn vòng rớt xuống, trường kiếm chỉ xéo mặt đất, lạnh lùng nói.
Ngươi có ý gì?
Chung Ly Sở Sở trầm mặc một lát, từ trên lưng lạc đà nhảy xuống, nắm dây cương đi đến trước mặt Ninh Thanh Dạ, nghiêng đầu đánh giá một phen rồi nói.
Đều nói nữ tử Trung Nguyên ôn nhu, không lẽ ngươi cũng đến từ quan ngoại?
Ninh Thanh Dạ không tiếp tục tốn nhiều miệng lưỡi vào chuyện này, trực tiếp hỏi.
Ngươi đến Đại Nguyệt làm cái gì? Dạ Cửu Nương có ở đây không?
Chung Ly Sở Sở khoanh hai tay ôm ngực, mang theo vài phần bực bội nói.
Ngươi rốt cuộc là ai? Đã bảo ta với Dạ Cửu Nương không quan hệ gì nữa, đi ra dạo giang hồ mà thôi, còn phải chào hỏi ngươi trước một tiếng?
Ta tên Ninh Thanh Dạ, đồ đệ của Ninh Ngọc Hợp.
Ánh mắt Ninh Thanh Dạ hơi lạnh.
Dạ Cửu Nương năm đó quấn lấy không tha, làm phiền khiến ta và sư phụ khó mà thanh tu, món nợ này còn chưa tính rõ ràng. Nếu ngươi tới trả thù, ta thay sư phụ phụng bồi tới cùng.
Nghe được lời này, Chung Ly Sở Sở lại bị câu lên hứng thú, đưa tay lấy xuống lụa che mặt, lộ ra gương mặt yêu mị không giống nữ tử Trung Nguyên, khóe miệng nhếch lên ý cười.
Ngươi chính là Ninh Thanh Dạ? Bà điên kia nhắc tới ngươi rất nhiều năm, để ta xem xem bộ dạng thế nào.
Xưng hô sư tôn là"bà điên"hiển nhiên không ổn, chẳng qua theo như Ninh Thanh Dạ thấy, xưng hô Dạ Cửu Nương là bà điên còn là cất nhắc đối phương, nữ nhân kia hoàn toàn chính là giang hồ bại loại, bất chấp thủ đoạn.
Ninh Thanh Dạ lấy xuống mũ rộng vành, hai tròng mắt thanh lãnh quét nhìn đối phương.
Làm sao? Sư phụ ngươi còn chưa tử tâm, muốn dạy ra đồ đệ tìm về mặt mũi?
Chung Ly Sở Sở bước lại gần, như là đang ngắm hoa chăm chú quan sát một phen, khẽ gật đầu nói.
Đúng là như thế, nàng thu lưu ta, ngày ngày dạy mấy thứ vô dụng. Chính là cầm kỳ thư họa mà nữ tử Trung Nguyên các ngươi đều yêu thích, chính là vì sau này tới Trường Thanh Quan rửa sạch nhục nhã, ai. giang hồ nhi nữ, vì thể diện mà canh cánh trong lòng, ta đều cảm thấy mất mặt, cho nên chạy.
Ninh Thanh Dạ nhíu mày, kỳ thật cũng là đang đánh giá đối phương, sau khi nhìn một lúc mới nhàn nhạt hừ lạnh.
Xem ra ngươi là người hiểu chuyện, không bị sư phụ dạy lệch.
Chung Ly Sở Sở lần nữa đeo lên khăn che mặt, nhảy lên lưng lạc đà, thanh âm hơi có vẻ biếng nhác.
Nhắc đến Tuyên Hoà Bát Khôi, kết quả không một ai có kết cục tốt, có gì hay đâu mà tranh. Lại là chuyện thế hệ trước, ân ân oán oán ngày xưa cũng không tính đại thù, chúng ta vừa mới đi ra giang hồ, vì chút chuyện nhỏ của tiền bối mà chém chém giết giết thì hay ho gì. Kết giao bằng hữu không?
Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Ha ha.
Đinh đương đinh đương.
Chung Ly Sở Sở giơ tay lên vẫy vẫy, tiếng lục lạc dần dần đi xa.
Ninh Thanh Dạ nhíu mày trầm tư, thật cũng không để ở trong lòng, quay người tan biến vào trong màn đêm.